Nghe thấy bốn chữ này, ngón tay Quý Ức run lên, lúc này cô càng phát hiện cách nói chuyện của Hạ Quý Thần thật quen thuộc.
Lần này anh không dừng lại mà tiếp tục bổ sung thêm hai từ, vẫn là cách nói như cũ: “Tạm biệt.”
Tạm biệt… Vậy là anh phải đi rồi sao?
Tạm biệt… Nghĩa là sau này không thể gặp anh nữa sao?
Trái tim Quý Ức như bị một cái gì đó nắm chặt, cô chợt cảm thấy đau đớn không thôi.
Đúng vậy, nên nói lời tạm biệt rồi… Anh đã kết hôn, đã là người có vợ; cô từng ly hôn, chồng trước của cô là anh trai anh, cô và anh cách nhau muôn sông nghìn núi. Nếu không phải vì cô và anh đều uống rượu, cô sẽ không hồ đồ chủ động với anh, e rằng chuyện hôm nay sẽ hoàn toàn không thể xảy ra…
Sau khi uống rượu cô đã phạm phải một sai lầm lớn, cho dù cô không nỡ tạm biệt anh, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn chào tạm biệt, lời “tạm biệt” không bao giờ gặp lại.
Còn chưa xa nhau, chỉ là nghĩ đến đây, Quý Ức lại cảm thấy mắt mình cay cay.
Cô sợ mình sẽ tự nhiên rơi nước mắt bị anh phát hiện mình đang giả vờ ngủ, ngón tay cô lại ra sức nắm chặt lấy ga giường.
Hạ Quý Thần sau khi nói xong lời chào tạm biệt, anh nhìn thật lâu khuôn mặt bình yên đang chìm vào giấc ngủ của Quý Ức, như muốn khắc ghi tất cả những hình ảnh này vào tận đáy lòng, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Bờ môi mềm mại của anh đặt lên ấn đường của Quý Ức chỉ vẻn vẹn một giây rồi rời đi.
Lúc anh rời đi, Quý Ức nghe thấy một tiếng thở dài như có như không, tiếng thở dài rất nhỏ, rất nhẹ. Lúc Quý Ức còn đang cho rằng mình bị ảo giác, anh đang nằm bên cạnh đột nhiên vén chăn, rời giường.
Hành động này của anh khiến Quý Ức đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ trước đây.
Cái Tết đầu tiên sau khi cô và Hạ Quý Thần gặp lại, vì Lâm Chính Ích mà náo loạn một trận. Ngày nhập học đầu tiên sau đợt nghỉ Tết, cô cùng Bạc Hà và Đường Họa Họa tụ tập ở một quán lẩu đối diện trường, đúng lúc ngồi cùng bàn với anh.
Hôm đó, cả anh và cô đều không trò chuyện với nhau. Anh rời đi trước, sau đó nhân viên phục vụ lên lầu nói cho bọn cô biết, tầng dưới sắp gõ chuông cầu nguyện.
Đơn giản vì muốn góp vui, tất cả mọi người ở tầng 1 đều xuống lầu, trong năm giây khi gõ chuông cầu nguyện đèn sẽ tắt, Quý Ức bị ai đó hôn trộm.
Trước khi buông cô ra, người đó hôn nhẹ lên ấn đường của cô, sau đó có lẽ vì tiếc nuối thời gian quá ngắn, hoặc cũng có lẽ vì không nỡ, anh ta khẽ thở dài một hơi rồi nhanh chóng cách cô thật xa.
Khoảnh khắc đó giống hệt với Hạ Quý Thần ban nãy, nhưng người hôn trộm ấy còn nói với cô một câu “Kỳ thật anh cũng rất tốt, em có muốn thử thích anh một lần không?”
Quý Ức hồi tưởng đến đây, cả người đang rúc trong chăn cũng thoáng run lên.
Khó trách cô cảm thấy cách nói chuyện của Hạ Quý Thần lại quen thuộc như vậy, hóa ra, trong đêm gõ chuông cầu nguyện ấy, người hôm trộm cô là… anh.
Anh còn nói với cô một câu như thế… Điều này nghĩa là trước đây anh đã có thích cô?
Chỉ là… chỉ là, cô phát hiện quá muộn màng. Anh đã kết hôn với em gái Coca mà anh yêu sâu đậm thời niên thiếu, còn cô, sau này lại thích Hạ Dư Quang…
Nếu như ngày hôm ấy cô biết đó là anh, có lẽ kết cục của cô và anh sẽ không giống như bây giờ.
Quý Ức không mở mắt nhưng nhờ vào âm thanh, cô biết Hạ Quý Thần đã đi vào phòng tắm.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương