Đóng cửa phòng Quý Ức, bước nhanh đến thang máy, ấn nút mở cửa, bước vào thang máy, chạy đến lầu 1, bước ra thang máy, đi nhanh ra khỏi đại sảnh của khách sạn… Hạ Quý Thần thực hiện liên tục một loạt những động tác này.
Trên đường, anh không dám có bất kỳ sự buông lỏng nào, cũng không dám có bất kỳ sự trì trệ nào, anh sợ rằng sự quyết tâm mà anh khó khăn lắm mới có được sẽ bỗng nhiên sụp đổ, anh sẽ quay người chạy về phòng cô, ở bên cạnh cô bất chấp mọi hậu quả.
Cho nên, anh chỉ có thể ép buộc bản thân phải nhìn thẳng, đi thẳng về trước, cách cô càng lúc càng xa. Đợi đến khi anh dừng bước vì kiệt sức, anh đã cách khách sạn một quãng rất xa.
Bầu trời đang dần sáng, cả con phố vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một hai người qua lại.
Hạ Quý Thần đưa lưng về phía khách sạn, anh đứng như một pho tượng, mãi một lúc sau, anh mới từ từ quay đầu nhìn về phía tòa khách sạn cao chọc trời kia.
Tối qua là do anh ích kỷ, lợi dụng lúc cô say rượu không hay biết gì, anh đã để cho những khát vọng trong lòng làm tổn thương cô một lần nữa.
Đây là đêm thứ ba của anh và cô, sợ rằng cũng là đêm cuối cùng của anh và cô, cũng vì lý do đó nên anh đã mặc kệ bản thân mình ích kỷ thêm một lần cuối cùng.
Bao nhiêu suy nghĩ hăng hái nắm lấy tay em, dắt em đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời, nhưng rốt cuộc anh chỉ có thể đưa em đến đây thôi.
Quý Ức, chỉ cần em bình an, anh thế nào cũng được.
Quý Ức, chỉ cần em bình an, nhưng không có em, anh thật sự không sống nổi.
Quý Ức, từ nay về sau, núi cao đường xa anh không tìm em, cũng không đợi em, anh chỉ có thể yêu em.
Quý Ức, cô bé bị anh gọi tên “em gái Coca” trong thời niên thiếu, tạm biệt nhé.
Một cơn gió thổi qua, thổi vào mắt Hạ Quý Thần, rõ ràng không mang theo cát nhưng mắt Hạ Quý Thần lại đỏ lên.
Anh nhìn không chớp mắt tòa khách sạn kia, nhìn thật lâu thật lâu. Mãi đến khi mặt trời mọc, kéo dài bóng anh in trên mặt đất, lúc này anh thu hồi tầm mắt, bắt một chiếc taxi, rời khỏi Hoành Điếm.
----
Chuyện đêm đó hoàn toàn không làm thay đổi mối quan hệ giữa Quý Ức và Hạ Quý Thần, hai người vẫn giống như chưa hề gặp nhau, không ai liên lạc với ai như trước đây.
Chuyện đêm đó cũng không làm ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của Quý Ức. Quý Ức khóc một trận thật thương tâm, tiếp đó cô vào phòng tắm, nghiêm túc tắm rửa thật sạch, cẩn thận chăm sóc da dẻ, sau đó vẫn giống như thường nhật, cô xuống lầu ăn sáng, đến đoàn làm phim, trang điểm, đợi ghi hình.
Cô không còn trạng thái mất hồn mất vía như chiều qua nữa, trái lại Quý Ức vô cùng nhập vai, hoàn toàn không quên bất kỳ câu thoại nào, diễn xuất tình cảm vượt qua dự kiến của đạo diễn, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng diễn đến xuất thần.
Ba ngày sau, quá trình ghi hình “Cửu Trọng Cung” kết thúc trong mỹ mãn.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc, tiệc đóng máy được tổ chức lại khách sạn lớn nhất Bắc Kinh.
Ngày hôm ấy sau khi ghi hình xong, Quý Ức liền mua vé bay đêm, trở về Bắc Kinh.
Bởi vì quá muộn, cô không quay về trường, cũng không về nhà mà mà thuê một căn phòng ở khách sạn lớn nhất Bắc Kinh, ở lại cùng Trang Nghi.
4 giờ sáng Quý Ức mới ngủ, khi ngủ dậy đã là 2 giờ chiều.
Ăn chút gì đó, lại nghỉ ngơi thêm một lát, Quý Ức bắt đầu tắm rửa trang điểm, chuẩn bị cho buổi tiệc đóng máy lúc 7 giờ tối nay.
“Cửu Trọng Cung” là do YC sản xuất, Quý Ức cho rằng trong tiệc đóng máy sẽ gặp Hạ Quý Thần, không ngờ rằng người đến lại là phó tổng của YC.
Nhưng mà, lúc tiệc đóng máy diễn ra được một nửa, mặc dù không nhìn thấy Hạ Quý Thần nhưng Quý Ức lại nghe được một tin tức có liên quan đến anh.
Hạ Quý Thần đã đặt xong vé máy bay đi Mỹ, thời gian là ngày mai.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương