Anh và cô bởi vì Thiên Ca mà đã cãi nhau một trận; mưa to như vậy, bọn họ lại đang giận nhau, nhưng anh vẫn chạy tới đưa ô cho cô...
Lúc cô đi học, bởi vì ăn đồ ăn để nguội mà bị đau bụng, giáo viên chưa kịp lên tiếng thì anh đã nhảy bổ đến trước mặt cô, cõng cô lên phòng y tế...
Càng nghĩ, tim Quý Ức càng rung động mãnh liệt, cho đến khi cô cảm nhận được một thứ tình cảm đang trào dâng trong tim. Dù cho cô có cố kìm chế thế nào thì cũng không kìm chế được, thứ tình cảm đó cứ thúc giục cô, khiến cô không nén nổi mà kêu lên: “Hạ Quý Thần...”
Hạ Quý Thần ngồi cạnh cô, cũng giống như cô, anh đang nhớ về thời niên thiếu giữa hai người. Nghe cô gọi, anh chầm chậm quay đầu lại, nhìn cô: “Sao thế?”
Cạnh cửa sổ có đặt một chiếc đèn sàn (*), ánh đèn mờ ảo làm nổi bật lên từng đường nét trên khuôn mặt điển trai của anh.
Quý Ức không rõ là bởi vì bản thân đã say hay bởi vì anh, đột nhiên đầu cô có hơi choáng: “Nếu như bảo em dùng một câu để miêu tả anh, anh có biết là em sẽ nói gì không?”
Hạ Quý Thần không nói gì cả, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô, bỗng nhiên anh trở nên nghiêm túc hơn.
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần, nuốt nước bọt, sau đó mới tiếp tục nói.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, giọng cô dịu dàng êm tai: “Anh là tình yêu thời niên thiếu.”
Hóa ra, anh chỉ là tình yêu thời niên thiếu của cô thôi sao... Bất chợt, cảm giác cô đơn bủa vây trong tim, đôi mắt anh như có một sự ảm đạm ầm thầm, anh vội quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh là tình yêu thời niên thiếu, là người em yêu.
Đây là lời tỏ tình đẹp nhất mà cô đã từng nhìn thấy trên Weibo.
Chỉ tiếc là, dường như anh không hiểu...
Quý Ức lặng lẽ nhìn Hạ Quý Thần, cô không nói thêm gì cả.
Không biết trong phòng đã yên tĩnh rất lâu, rượu đã bắt đầu có tác dụng, dường như muốn cuốn lấy Quý Ức. Trước khi đầu óc cô trở nên mất phương hướng, Hạ Quý Thần bỗng nhiên mở lời, phá vỡ bầu không khí ảm đạm trong phòng: “Tiểu Ức, vậy thì em có biết, nếu bảo anh dùng một câu để miêu tả em, em biết anh sẽ nói gì không?”
Quý Ức không nói gì, vẫn nhìn Hạ Quý Thần không rời mắt.
Hạ Quý Thần vẫn chăm chú nhìn ô cửa sổ trước mặt mình, khẽ chớp mắt mấy cái, rồi anh mới lên tiếng: “Trong tên của anh, có họ của em.”
Trong tên của anh có họ của em... câu nói rất hay, rất giống câu nói trong lời cầu hôn “Lấy tên của anh, thêm họ của em.”
Tại sao hôm nay cô mới biết câu nói này, hôm nay cô mới phát hiện ra, nhiều năm trước đây, khi anh và cô chưa biết rõ về nhau, anh đã âm thầm bảo vệ cô rồi...
Trong mắt Quý Ức tràn ngập cảm giác chua xót, cổ họng cô như bị một vật gì đó chặn lại, cố gắng lắm cô mới thốt ra tiếng: “Hạ Quý Thần, bất kể sau này anh ở đâu, em cũng hi vọng anh sẽ sống hạnh phúc, vui vẻ.”
Tay Hạ Quý Thần hơi run, nỗi đau khó nói thành lời đang quay cuồng trong lòng anh.
Cuối cùng cũng tới lúc chia tay nhau...
Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Em cũng vậy, cho dù cuộc sống sau này có như thế nào, thì anh cũng hi vọng những điều em muốn đều trở thành hiện thực, những điều không thực hiện được thì em vẫn có thể dễ dàng buông bỏ, không đau khổ vấn vương.”
Quý Ức khóc, cô nhắm mắt rồi lấy một hơi uống cạn số rượu còn lại trong chai.
Đặt chai bia xuống, cô lại gọi: “Hạ Quý Thần.”
Hạ Quý Thần nghe thấy, lần này anh không tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, anh quay người nhìn cô.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương