Nói đến đây, Quý Ức lập tức nhớ lại chuyện sự cố đã xảy ra ngày hôm đó. Ở bên kia, Hạ Quý Thần vẫn còn đang nhớ về chuyện cũ: “... Lúc đó anh thật sự không hề biết chuyện này, vừa bước vào phim trường thì nhìn thấy em, anh đã cảm thấy rất bối rối, chưa kịp hỏi xem rốt cuộc là như thế nào thì đã bị em hất rượu vào mặt.” “Lúc đó là do em sợ không kịp buổi diễn, có hơi sốt ruột. Hôm đó lại là sinh nhật anh, lẽ ra em không nên như vậy...” - Nghe thấy Hạ Quý Thần nhắc đến chuyện hất rượu hôm đó, Quý Ức cụp mắt, tỏ vẻ áy náy.  “Dù sao việc này cũng do anh mà ra, em tức giận cũng phải thôi.” Nói đến đây, Hạ Quý Thần dường như sực nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên anh dừng lại, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Có điều, lúc nãy em vừa nhắc đến Tôn Chương, anh liền nhớ ra một chuyện, lúc trước ở bãi tập, đó không phải là lần đầu anh đánh Tôn Chương, bởi vì trước đây, trong tiệm Internet, vì em mà anh đã đánh hắn ta một lần rồi.” “Tiệm Internet?” - Quý Ức hoàn toàn không biết chuyện gì, cô bỏ ly rượu đang uống xuống, ngơ ngác nhìn về phía Hạ Quý Thần. “Ừ...” - Hạ Quý Thần khẽ đáp, có vẻ như đang cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, trầm mặc một lúc, anh mới lên tiếng: “Hình như lần trước, trong tiệm Internet, cậu ta ngồi gần em, lúc đi ra, hắn ta đã cố ý vấp té, ngã vào người em, đúng lúc bị anh nhìn thấy, thế là anh bảo Mập lôi hắn ta lên tầng 2, dùng hết sức đá cho mấy cái...”  Diễn biến hôm đó, Quý Ức thật sự không nhớ rõ nữa, nhưng sau khi nghe Hạ Quý Thần nói xong, cô lại nhớ một chuyện rất khó hiểu đã xảy ra trong tiết học của cô. Mỗi lần cô đến tiệm Internet thì sẽ có Mập sẽ luôn dẫn theo một đám người vây lấy cô. Ban đầu cô không biết, về sau này cô mới nhớ rõ gương mặt của đám người đó. Lúc đó không phải cô không tò mò, nhưng cô chỉ nghĩ là trùng hợp mà thôi. Anh vừa nhắc với cô chuyện Tôn Chương bị vấp té, ngã vào người cô, bị anh đánh cho một trận, rồi còn nhắc đến Mập và đám người kia...  Quý Ức suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy ra khoảng thời gian đó, mỗi lần em tới tiệm Internet thì luôn được Mập và đám người kia vây quanh... Là anh bảo bọn họ làm vậy sao?” Bởi vì nhắc đến chuyện cũ nên Hạ Quý Thần vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức, nghe thấy Quý Ức hỏi, anh ngẩn người mấy giây rồi mới trả lời “Ừ.” Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của anh, Quý Ức mới biết mình đoán không sai, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh bảo bọn họ vây lấy em, là để ngăn Tôn Chương quấy rối em?”  Không phải chỉ riêng Tôn Chương, mà là đối với tất cả những ai có mưu đồ bất chính với cô. Có điều, khi nghe cô đoán đúng được phần nào suy nghĩ của mình, Hạ Quý Thần lập tức gật đầu, thẳng thắn đáp: “Ừ.” Vậy ra, trước khi anh và cô chưa hoàn toàn quen biết nhau thì anh đã âm thầm bảo vệ cô rồi sao? Rõ ràng là một câu chuyện vừa ấm áp vừa hạnh phúc, nhưng lúc này, sau khi biết chuyện, tim cô lại cảm thấy tiếc nuối và đau đớn nhiều hơn.  Nếu sớm hơn một chút nữa, sớm hơn đủ để cô không động lòng với anh Dư Quang, đủ để cô biết được những chuyện này, thì có lẽ anh và cô sẽ không có những giây phút chia ly đau đớn như ngày hôm nay. Quý Ức không nói thêm lời nào nữa, cố sức uống cạn ly rượu trong tay. Có lẽ bởi vì trò chuyện cùng Hạ Quý Thần, nên những chuyện đã xảy ra thời niên thiếu cứ như một cuốn phim được tua lại, từng chuyện từng chuyện xẹt qua trong đầu Quý Ức.  Anh và cô ở trong sân chơi búp bê; anh kéo cô trốn học đi tiệm Internet chơi game; anh dọa Mập, bắt cậu ấy giúp cô dọn vệ sinh...