Tô Xán thực ra cực lực áp chế suy nghĩ đầy cám dỗ thành bạn cùng bàn của Đường Vũ, cuối cùng lựa chọn Tiết Dịch Dương không phải vì y là Liễu Hạ Huệ nhìn mỹ nữ không động lòng, mà y hiểu chân lý làm việc gì cũng để lại đường lui. Không thể nào một mình chiếm hết những điều tốt đẹp được, được ông trời cho cơ hội nữa làm lại, cùng Đường Vũ ở cùng điểm xuất phát, đã là chuyện y không dám nghĩ tới rồi. Còn dám tham lam, nói không chừng ông trời không vừa mắt lấy lại cơ hội. Tiết Dịch Dương đột nhiên đưa tay nhéo tay Tô Xán một cái, làm y đau tới kêu lên, hung dữ trừng mắt với Tiết Dịch Dương, thằng bạn đều giả cười: - Biết đau... Đúng là mày thật... Không phải mơ... - Thử xem có biết là mơ không thì tự nhéo bản thân ấy, mày nhéo tao làm gì? - Hề hề, chẳng phải kết quả giống nhau sao, tội gì tao làm đau mình. Có thằng bạn như vậy biết nói gì đây chỉ có thể trách mình không biết chọn bạn mà chơi thôi. Chủ đề tiếp đó của mọi người là, ai ngồi cùng bàn với Đường Vũ, Tô Xán nghe vậy thì ân hận rồi, nếu có một nam sinh nào đó dũng cảm vào ngồi thì có phải mình thằng thằng ngu không? Bạn cùng bàn của Đường Vũ cuối cùng cũng được công bố chính thức, Tô Xán không phải làm thằng ngu, song tâm tình không vui được. Từ ngoài đi vào là công chúa Trần Linh San, chiếc váy liền màu trắng cầu kỳ làm nổi lên những đường cong tự nhiên ở vùng ngực, đường ren kéo dài từ vòng eo duyên dáng đến chân váy phồng, eo thắng đai lưng, mép váy chỉ chớm quá đầu gối lộ chân nhỏ mềm mại, nhẵn nhụi. Một đôi sang đan rất thời trang. Xinh đẹp tuyệt trần, cũng cực kỳ kiêu kỳ, Trần Linh San tự tin đón nhận toàn bộ ánh mắt chăm chú của đám con trai chiếu về phía mình, đi vào không hề nhìn thấy Tô Xán, cũng không thấy Tiết Dịch Dương, nhìn ngay vào Đường Vũ, cô gái gây xôn xao từ lúc báo danh, xuất phát từ sự tự tin cũng như so sánh của mỹ nữ, Trần Linh San chẳng hề né tránh hào quang của Đường Vũ, đặt cặp thể thao màu phấn hồng xuống bên cạnh. Hai cô gái cùng nhìn nhau mìm cười, ánh mắt đầy điện quang địch ý. Đám Trương Tích, Lý Ngải ở đằng sau càng có đề tài bàn tán, Trương Tích lão thành gật đầu: - Lớp chúng ta nổi tiếng rồi, đúng là mỹ nữ như mây. Tô Xán và Tiết Dịch Dương sửng sốt nhìn nhau, cuộc sống thường YY hơn cả tiểu thuyết, đại khái là trường hợp này. Trương Tích nói không sai chút nào, lớp số 5 cao nhất tức thì thành tâm điểm chú ý, không ai không biết trong khối cao nhất có lớp số 5 mỹ nữ như mây, đề tài học kỳ mới mặc dù không ít, có điều đại đa số tập trung vào thân phận của Đường Vũ, Trần Linh San được quan tâm ít hơn, không phải vì cô thua kém Đường Vũ, mà vì Trần Linh San vốn là học sinh Nhất Trung, được bàn tán ba năm nay rồi, biệt danh công chúa Trần Linh San đủ nói lên tất cả. Tiếp theo đó là quân huấn như thường lệ, Trần Linh San cũng phát hiện ra Tô Xán ở cùng lớp với mình, hơi ngạc nhiên, có điều chỉ một thoáng thôi liền như viên đá ném xuống suối, nhấn chìm trong sự săn đón của vô số vệ tinh bao quanh cô, chẳng mấy chốc chẳng để lại chút gợn sóng nào. Học kỳ mới có rất nhiều học sinh nổi bật, người tướng mạo xuất chúng, người học tập ưu tú, người gia cảnh vượt trội, nhiều không kể xiết, Tô Xán thuộc loại nếu đứng trong mười người, có lẽ còn khiến người ta chú ý, nhưng đứng trong trăm người, nghìn người, y không phải thuộc loại hình gây bắt mắt. Đây là điều Tô Xán bất mãn suốt thời học sinh, nếu y giống mẹ, y có vẻ đẹp trai thanh thoát đúng tiêu chuẩn Hàn Quốc, nếu y giống cha, y có vẻ điển trai mạnh mẽ. Kết quả Tô Xán thừa hưởng ưu điểm cả cha lẫn mẹ … Trần Linh San ngẫu nhiên cũng chào hỏi Tiết Dịch Dương, nhưng có ý lạnh nhạt Tô Xán, Tô Xán biết công chúa vẫn còn giận mình chuyện ngày hôm ăn đồ nướng. Trong thời gian quân huấn không ít người bày tỏ tình cảm với Tô Xán, Trần Linh San lạnh nhạt với Tô Xán tất nhiên có nhân tố kiêu ngạo trong đó. Ngược lại Đường Vũ và Tô Xán giữ trạng thái vừa vặn, khi gặp nhau mỉm cười coi như chào hỏi, bình đạm như nước, giống như lần tản bộ ngày tốt nghiệp đó đã bị hai người chôn sâu đáy lòng, thành bí mật phủ bụi, vĩnh viễn cất giấu... Hoặc là đợi ngày bí mật được hé lộ. Quân huấn không yêu cầu ở trong trường học, thời hạn là một tuần, buối sáng 8 giờ tới trường, buổi chiều 6 giờ kết thúc, trường học phát quân trang màu lục nhạt, thao trường toàn một màu lục, trông cũng khá hay. Chuyện xảy ra trong kỳ quân huấn cũng rất nhiều, không thiếu chủ đề chủ đề cho các thiếu nữ tuổi hoài xuân say sưa trốn trong phòng bàn tán, có một chuyện gợi lên sóng gió nhỏ trong khối. Vì quân huấn tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên uống coca và nước ngọt lạnh bổ xung đường cùng giải khát là chuyện hưởng thụ nhất sau khi huấn luyện, mà Tô Xán chỉ uống nướng khoáng do trường học phát cho không ngờ thành chủ đề khiến nhiều người bàn luận. Uống nước khoáng do trường học phát cho chỉ có hai loại người, một là giáo quan quân huấn, một là loại học sinh gia cảnh khó khăn, không bỏ tiền ra để đi mua coca. Cho nên trong ánh mắt thế lợi xung quanh, Tô Xán hiển nhiên bị không ít người cười nhạo, thật không may Tô Xán còn ở cái lớp vốn có người không ưa gì y. Ngày hôm đó lớp số năm vì vi phạm kỷ luật, bị giáo quan phạt, tăng cường huấn luyện trong thời gian nghỉ ngơi, hoa khôi lớp số ba là Tiêu Vân Vân sau khi mua một *** Mirinda ở căng tin, còn mua thêm một *** coca cho Tô Xán đang huấn luyện khổ cực. Khi đó không ít nữ sinh hét lên hâm mộ, còn có cả Trương Tích, Lý Ngải, cái đám chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, ý thức thời trang rất mạnh, quân trang bình thường, được Tiêu Vân Vân mặc vào hết sức yểu điệu, trông thanh lệ lại mạnh mẽ, mái tóc dài tết sau lưng, mồ hôi làm ướt đẫm tóc mai, quân trang dính vào người thấp thoáng lộ ra đường viền nội y cùng đường cong lay động lòng người, nhất là đôi mắt dài ướt át làm không it nam sinh chết chìm trong đó. Tô Xán ngạc nhiên đưa tay ra nhận lấy *** coca trong tay Tiêu Vân Vân, tiếp đó trong tiếng gào rú xung quanh, Tiêu Vân Vân má đỏ rực, xoay người bỏ chạy. Một nam sinh chẳng hề nổi bật, giống đại đa số người khác, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của hoa khôi lớp số ba Tiêu Vân Vân, làm Tô Xán tức thì thành đối tượng thù địch cảnh giác của toàn bộ nam sinh lớp số 3. Nhìn Tiêu Vân Vân thẹn thùng chạy mất, trong lòng Tô Xán cũng có chấn động nho nhỏ, lại nghe xung quanh huýt sáo la hét, khóe miệng y giật giật, đám người này cũng quá khoa trương rồi, ặc, mình quên cám ơn, không biết lúc đó có nhìn con gái người ta tới chảy dãi không... Những lời nghị luận lưu truyền trước đó Tô Xán đều biết, y cũng chẳng giải thích, y không uống coca, không có nghĩa là y không có tiền. Thời sau này Tô Xán thích loại đồ uống có ga như Coca, nhưng từ khi quay trở lại, y hiểu mình đang ở thời khắc quan trong thân thể phát triển, không nên uống loại đồ uống này thì hơn, hơn nữa y cũng mất hứng thú với loại đồ uống tương tự rồi, giờ y càng thích uống trà, thanh đạm, dư vị kéo dài trong miệng, y thích cái loại cảm giác đó. Sau sự kiện Coca, Tô Xán vốn chẳng hề được chú ý bỗng chốc vọt lên thành một trong ba nam sinh nổi danh nhất lớp, xếp nang với Trương Tích con nhà giàu nổi tiếng từ thời sơ trung cùng Mậu Tiểu Thì của đội bóng rổ. Nghe nói sau sự kiện đó rất nhiều nam sinh chuyển sang uống nước khoáng do trường học, nhưng uống tới đường huyết hạ xuống làm hoa mắt mà chẳng thấy bóng dáng công chúa của mình xuất hiện. Trần Linh San khi cùng đám bạn nữ tán gẫu, nghe nhắc tới chuyện này, làm bộ mặt vô tội chớp mắt, hỏi: - Hả, còn có chuyện này sao? Thực ra khi đó cô cũng có mặt, hành động đột nhiên của Tiêu Vân Vân làm cô kinh ngạc không nhỏ, một hoa khôi của lớp lại bất ngờ đưa Coca cho tên đầu gỗ Tô Xán, người ta không trố mắt không được. Thầm so sánh Tiêu Vân Vân với bản thân, mặc dù trong lòng Trần Linh San có chút xem thường, có điều vẫn nhìn về phía Tô Xán, không khục cong môi lên, thầm lẩm bẩm:" Đồ đầu gỗ!" Đường Vũ vì lạnh lùng cao ngạo, cho nên lúc nào chỉ có một thân một mình, mắt chỉ nhìn thoáng qua rồi không chú ý nữa, có điều khi ánh sáng mặt trời xuyên thủng màn mây dầy chiếu lên người cô, trong đôi mắt ưu mỹ thoáng qua sắc thái lạ... Giống như màn trời lúc tàn dương mùa thu, có đám mây mờ côi lệ thần bí.