Đợi khi Tô Xán cầm giấy rời phòng, một phụ huynh học sinh mới thử thăm dò: - Này chủ nhiệm Điền, thằng bé đó lai lịch thế nào, sao lại được tự do chọn lớp? Điền Phòng khẽ lắc đầu cười: - Biết sao, cậu ta do thị trưởng khâm điểm, hiệu trưởng phê duyệt, cả trường chỉ có cậu ta có đãi ngộ này. Thế này khiến người ta phải suy nghĩ lớn rồi, một đám người thầm lưu tâm, tính toán có nên dặn con mình kết bạn cậu học sinh đó, hay ít nhất cũng tránh va chạm. Điền Phong chỉ trả lời qua loa vì đầu óc ông ta nghĩ vấn đề khác, không ngờ Tô Xán lại chọn lớp Tiêu Nhật Hoa, lợi cho lão già đó rồi, Điền Phong và Tiêu Nhật Hoa có xung đột, nên nhóc Tô Xán này cầm giấy của mình đi tìm Tiêu Nhật Hoa, chậc chậc, sau này sẽ có chuyện thú vị đây. Ở cái thành phố nhỏ có sông có núi có ánh mặt trời và hương chương ấy, luôn có sự kiện YY đáng nhớ, như ở chỗ ngoặt nào đó đột nhiên gặp được cô gái xinh đẹp, vén màn một câu chuyện đẹp. Tiết Dịch Dương luôn ao ước có một lần như thế xuất hiện trong cuộc đời của hắn. Thế nhưng vấn đề quan trọng nhất của giai đoạn hiện này là danh sách học sinh mới toàn khối đã bị vô số người nghe ngóng lai lịch, cuối cùng hoa khôi rơi vào lớp số năm, và rồi cô gái khiến cả trường xôn xao đó lại ngồi cách mình không xa. Từ góc độ của hắn có thể nhìn được mặt bên của cô, đó là bức tranh đủ khiến trái tim đóng băng trong mùa đông giá rét phải ấm lên. Điều này làm sự buồn bực vì phải chung lớp với Lý Ngải, Tôn Tử Nghi, Trương Tích giảm đi không ít. Quan trọng hơn nữa cô gái này là người chủ động chào Tô Xán trên xe bus hôm trung khảo, hiện giờ lại cùng lớp với mình, Tiết Dịch Dương đã thầm tính xem phải khoe khoang với Tô Xán ra sao, chờ đợi cái mặt Tô Xán thộn ra, thằng "em út" này gần đây chiếm hết sự nổi bật của ba người, làm bọn họ sinh ghen tỵ. Giống như hôm ra biển ăn đồ nướng, về sau có một số nữ sinh trao đổi số điện thoại với hắn, mới đầu Tiết Dịch Dương còn mừng rỡ, ai ngờ mục đích của người ta chỉ là nghe ngóng chuyện của Tô Xán, làm hắn thiếu chút nữa đập điện thoại tại chỗ, đây là đãi ngộ mà Tiết Dịch Dương chưa bao giờ có. Có điều thân phận học sinh Tam Trung của Tô Xán đủ khiến đám nữ sinh mang cảm giác ưu việt này cắt đứt tưởng niệm. Đối với Đường Vũ mà nói, chuyện bất đắc dĩ nhất và phiền lòng nhất là ngày đầu tiên tới trường đã bị mọi người xôn xao bàn tán sau lưng, những ánh mắt dõi theo từng bước đi làm cô không tự nhiên chút nào. Mặc dù các cô gái hoặc ít hoặc nhiều có chút hư vinh vì ánh mắt ngưỡng mộ đó, nhưng khi ánh mắt đó có ở mọi nơi mọi chốn thì nó thành khó chịu rồi. Đặc biệt ở phương hướng 7 giờ là người bạn của Tô Xán, cái mặt nhìn chằm chằm vào mình thiếu điều chảy nước dãi, khi mình bực mình quay sang, hắn lại còn đưa tay ra làm vẻ phóng khoáng bắt chuyện: - Hi! Điều này đủ lý do làm Đường Vũ lờ hắn đi. Khuôn mặt băng giá của Đường Vũ lúc này khó tránh khỏi khó chịu, cho dù thế nó chỉ thể hiện qua đôi mày hơi giật trên khuôn mặt của băng xuyên mỹ nhân, đồng thời nhìn Tiết Dịch Dương, cô bất giác lại nhớ tới Tô Xán. Thật khó tưởng tượng người đó và cái tên đó đã để lại một dấu ấn không nhỏ trong thời đại trung học vốn phải rất yên bình của cô. Mà hiện giờ ở trong gian phòng học sáng sủa mới tinh của Nhất Trung, bên ngoài đu đưa bóng cây, những chiếc là rụng báo hiệu một mua thu tiêu điều đang tới, còn cả vệt sáng lốm đốm bị bóng ban công ngăn cách, Đường Vũ hiểu rằng tất cả sẽ chậm rãi tiến vào trí nhớ của cô trong ba năm tới, dần thay thế ký ức, tới quỹ tích nhân sinh còn cao hơn nữa. Còn về những người đã từng xuất hiện trong sinh mệnh của cô, sẽ như sao băng thoáng qua, hoặc có lẽ tương lai ngày nào đó ngẫu nhiên nhớ tới... Nhưng không phải là khắc ghi. Bên ngoài cửa có tiếng chủ nhiệm lớp, trong phòng học tức thì yên tĩnh, chẳng ai muốn ngày đầu tiên đi học để lại ấn tượng tương lai cần trấn áp với chủ nhiệm lớp. Nhìn nam sinh cầm giấy của chủ nhiệm phòng giáo dục, Tiêu Nhật Hoa cảm thấy rất quen mắt, nghĩ kỹ lại, liền nhớ ra kỳ thi trung khảo ba tháng trước. Trong mắt Tiêu Nhật Hoa, Tô Xán khi đó hoàn toàn là làm bài cho nhanh rồi nộp, tự động bỏ cuộc, cho nên ấn tượng khá sâu, sớm đã quy kết y vào loại học sinh bất lương. Lại xem giấy của Điền Phong, ông ta nhíu mày lại, trước khi Điền Phong làm chủ nhiệm phòng giáo dục, hai người họ là hàng xóm, kết quả vì chuyện hùn vốn xây túc xá mà sinh xung đột, tới mức con dâu hai bên đứng cửa chửi với sang nhau, chuyện này chẳng còn là bí mật gì ở trong trường nữa, rồi Điền Phong thăng chức, ngày tháng của Tiêu Nhật Hoa cũng trở nên khó khăn. Vì thế Tô Xán cầm giấy của Điền Phong, làm lòng Tiêu Nhật Hoa bốc hỏa, đương nhiên không tiện phát tác, gật đầu: - Vào lớp đi. Trong lòng thầm chửi bới Điền Phong nhét vào lớp mình thứ học sinh tệ hại này, nhìn Tô Xán thôi đã cảm thấy ngứa mắt. Đẩy cửa "két" một cái, vì trong lớp học quá yên tĩnh, âm thanh này bị đột ngột phóng đại, ánh sáng chiếu vào mắt mọi người, đi cùng ánh sáng ấm áp sau lưng là một nam sinh với khuôn mặt tuấn lãng, hiền hòa như nắng ấm. Cơn gió thu mang theo chút lạnh cuốn vào phòng học, làm chiếc quạt trần quay nhè nhẹ, Trương Tích, Lý Ngải vốn đang ghé đầu bàn tán về Đường Vũ, mắt tức thì mở lớn. Người từng ra bờ biển ăn đồ nướng hiển nhiên nhớ ra nam sinh mang khí chất tiêu sái ngày hôm đó, đồng thời nhìn sang hướng Tiết Dịch Dương. Đường Vũ áp chế kinh ngạc trong lòng, có điều cánh môi hồng nhuận không kìm được hơi hé mở, tích tắc Tô Xán bước vào lớp học, cô tức thì nhớ tới ngày cùng Tô Xán đi bộ quanh trường, cỏ xanh bập bềnh, ánh hoàng hồn dần ảm đạm theo thời gian, mình lên tiếng cổ vũ. Rồi chia tay nhau ở ngã ba đường, có thoáng buồn vì nụ cười của Tô Xán. Học sinh tới báo danh muộn rất nhiều, cũng rất nhiều người không tới, chỗ ngồi bên cạnh Tiết Dịch Dương không có người, bên cạnh Đường Vũ cũng để trống, giáo viên cũng chẳng đi điều chỉnh chỗ ngồi, khi báo danh vị trí ở đâu thì cứ đó mà ngồi. Cái lớp này đại bộ phận từ Nhất Trung lên, ý thức bảo vệ lãnh địa rất mạnh, đột nhiên xuất hiện cô gái quá mức được nam sinh hoan nghênh như Đường Vũ, cơ bản nữ sinh trong lớp đều có địch ý nhất định với cô, thêm vào sự cao ngạo lãnh đạm của Đường Vũ khiến trái tim nam sinh chao đảo, lại càng thêm chột dạ, có lòng mà chẳng có gan ngồi cạnh Đường Vũ, cho nên bên cạnh Đường Vũ không có người ngồi cũng là đương nhiên. Thứ quá chói mắt không phải được tất cả mọi người coi là báu vật, còn khiến người khác tiềm thức xa lánh. Thấy Tô Xán đi tới, Đường Vũ khôi phục lại sự lạnh lùng cố hữu, có điều tim không khỏi đập nhanh hơn, nếu Tô Xán ngồi xuống cạnh mình thì sao? Tô Xán đi qua bên cạnh chỗ ngồi của Đường Vũ, sau đó đặt cặp sách xuống bên cạnh Tiết Dịch Dương vẫn còn sững sờ.  Không ai để ý một chi tiết nhỏ, lúc Tô Xán đi lướt qua Đường Vũ, bàn tay buông thõng hơn nâng lên vẫy nhẹ, mắt thoáng qua nụ cười có chút trêu ghẹo, Đường Vũ thì nhận ra, thậm chí cô còn biết Tô Xán muốn nói với mình " Đã nói là hẹn gặp lại học kỳ sau, nhớ không?", lòng vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra lúc ấy cậu ấy nhìn thấu hết tâm trạng của mình, nên hôm tới trường lấy bảng điểm mới không nói ra, cố ý làm mình bất ngờ, Đường Vũ không rõ vì sao mình nhận ra điều đó, nhưng cô dám chắc đó là ẩn ý Tô Xán muốn nói với mình. Miệng lẩm bẩm “đáng ghét!”.