Đại lão lại muốn tan vỡ
Chương 330 : Xin Chào Nhiếp Chính Vương Đại Nhân 68
Từ lúc đám tay đấm kia chạy vào, mọi người trong sòng bạc đã nhanh chân chạy mất.
Chỉ còn lại một người duy nhất hoàn hảo không hao tổn gì an an ổn ổn ngồi trên chiếu bạc.
Trên người mặc y phục của nam tử, mái tóc đen bị cột gọn sớm đã rối tung, xõa ngang vai, mũ ngọc không biết đã rớt ở chỗ nào, làm lộ ra thân phận nữ nhân.
Người này, không ai khác chính là Nam Nhiễm.
Cô uốn gối, một tay chống bàn.
Tay còn lại cầm một tay nải vừa to vừa nặng.
Có lẽ do đựng quá nhiều thứ.
Nên vừa di chuyển bên trong tay nải đã phát ra tiếng lạch cạch.
Sau đó, một thỏi bạc rơi xuống đất.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn thỏi bạc kia.
Nhưng không hề có ý định nhặt lên.
Xung quanh Nam Nhiễm, có rất nhiều tay đấm.
Trong ba tầng, ngoài ba tầng, bộ dáng quyết không để một con ruồi chảy thoát.
Giống như nếu Nam Nhiễm không cho bọn họ một lời giải thích hài lòng thì đừng hòng ra được cánh cửa này.
Lúc này, chưởng quầy của sòng bạc cười ha hả đi ra.
Gã mặc một bộ cẩm y, trên tay đeo nhẫn ngọc ban chỉ, cầm ấm tử sa(*).
Từng bước từng bước đi tới.
"Ha ha ha, hôm nay có thể thấy được một vị nữ hiệp xuất hiện trong sòng bạc của ta.
Là vinh hạnh của Đoạn mỗ."
Càng về cuối giọng nói của Đoạn chưởng quầy càng lên cao hơn, vừa nói còn vừa cẩn thận đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.
Nếp nhăn ở quanh vùng mắt theo động tác nheo mắt của gã ta mà càng hiện ra rõ hơn.
Sắc mặt của Đoạn chưởng quầy có hơi ưu sầu.
"Chỉ là...!nữ hiệp mới đến sòng bạc của ta được một lần, lúc rời đi lại mang theo nhiều bạc như vậy, thử hỏi mấy người làm ăn nhỏ như chúng ta biết sống sao đây."
Nam Nhiễm rũ mắt.
"Các ngươi muốn đen ăn đen?"
Giọng nói hờ hững, tầm mắt thoáng liếc nhìn tên chưởng quầy kia.
Đoạn chưởng quầy vội vàng xua tay.
"Không dám, không dám.
Võ công của nữ hiệp lợi hại thế này, Đoạn mỗ thật sự không dám lỗ mãng."
Lời này từ trong miệng gã nói ra, nghe không hề có tí thành khẩn nào.
Đoạn chưởng quầy ôm quyền, hành lễ với Nam Nhiễm.
Giống như rất kính nể thân thủ của cô.
"Đoạn mỗ cũng chỉ là người làm công ăn lương.
Sòng bạc này thật ra là do Nhị hoàng tử mở.
Nhị hoàng tử đã nói, tuyệt đối không thể để người khác mang tiền của sòng bạc ra bên ngoài.
Đoạn mỗ cũng không thể cãi lại."
Đang nói, gã ta bỗng dưng ngẩng đầu lên, giơ tay ra hiệu cho người phía sau.
Mấy tay đấm thấy vậy nhanh chóng rút đao, cầm côn thủ thế.
Chưởng quầy nở một nụ cười âm hiểm với Nam Nhiễm.
"Nữ hiệp, đắc tội rồi."
Gã ta vừa dứt lời, đã có người đi đến góc tường, đốt hương.
Mùi của loại hương này rất nồng, rất nhanh đã lan tỏa khắp phòng.
Tiểu Hắc Long mở miệng giải thích: [ký chủ, qua kiểm tra đo lường, phát hiện đây là mê dược.
Sẽ nhanh chóng làm ký chủ mất đi ý thức.
Ký chủ, cô có cần hệ thống giúp đỡ không? Chỉ cần một dạ minh châu thôi.]
Hệ thống mới nói xong.
Đã thấy Nam Nhiễm móc một nén bạc ở trong tay nải ra.
[Ầm] một tiếng.
Nén bạc chuẩn xác đập trúng nén hương đang cháy kia.
Trực tiếp phân nén hương thành hai phần.
Hệ thống: [...]
Sau khi nén hương bị bẻ gãy.
Trong nháy mắt, vị Đoạn chưởng quầy kia đã bị Nam Nhiễm ném thẳng vào tường.
Gã ta vốn còn đang ỷ vào việc bản thân có mê hương, lại còn có rất nhiều tay đấm.
Cho dù nữ nhân kia có lợi hại thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể chống lại gã?
Nào ngờ, nữ nhân này lại không tuân theo kịch bản đã soạn sẵn.
Một chân Nam Nhiễm đặt trên ngực gã.
Tầm mắt đảo nhanh qua tất cả mọi người ở trong phòng một lượt.
Môi đỏ khẽ cong, cả người toát ra hơi thở lười nhác.
Mấy tay đấm chung quanh đều ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên.
Nam Nhiễm tùy tiện cầm một thanh đao ở trên đất lên.
Một tay cầm đao.
Mái tóc xõa tung, trong hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh này có thể dễ dàng nghe được tiếng cười khẽ của cô.
Sau đó, chỉ thấy cô chậm chạp nói một câu.
"Muốn cướp tiền của cô, các ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì."
Dứt lời, Nam Nhiễm liền giơ tay, quyết đoán chặt đứt một cánh tay của Đoạn chưởng quầy.
"A!!!"
Tiếng hét thê thảm phá vỡ sự yên lặng của cả căn phòng.
Không những không kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ mà còn khiến tất cả đồng loạt sợ hãi lùi ra sau hai bước.
Trái phải nhìn nhau vài lần.
...!
(*) Ấm tử sa: Ấm tử sa là một loại ấm pha trà được làm bằng đất đặc biệt, chúng được nung ở nhiệt độ cao và không tráng men.
Về căn bản ấm được gọi là tử sa vì loại ấm này thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng, Trung Quốc..
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
9 chương
158 chương
97 chương