Lục quốc chi tranh
Chương 1 : Xuyên không
"Đã khôi phục dữ liệu...tút tút..." Trong máy vi tính truyền ra một giọng nói, Lạc Nhạn ngồi đối diện gõ "Enter" một cái, rồi thỏa mãn vươn vai.
"Rốt cuộc đã xong."
Di động cùng lúc sáng lên, có một dãy số gọi đến.
"Tiểu Nhạn cậu xong công việc chưa?" Bên kia âm thanh của một nữ nhân vang lên.
"Mới vừa xử lý xong, có chuyện gì sao?" Lạc Nhạn dựa vào ghế, ánh mắt hiện lên một tia tò mò, nữ nhân này một là có chuyện hot hai là ăn uống mới gọi cho mình thôi.
"Có nha! Tần Thị hôm nay lễ kỷ niệm 90 năm Thành Lập bị người xông vào xả súng, chết rất nhiều người..." Nữ nhân bên kia giọng điệu như bản thân chứng kiến sự việc mà hùng hồn kể lại.
"Thật sao? Gan ai lớn thế mà chọc ngay ổ kiến lửa Tần Gia?" Lạc Nhạn lông mày nhảy lên ngồi thẳng lưng, hứng thú hỏi.
"Sao mình biết được! Chắc là có thù oán sâu đậm lắm..." Bên kia nữ nhân cũng hiếu kỳ nguyên nhân và ai là người đứng sau, cả Tần Gia cũng dám đụng vậy chắc là tới đường cùng rồi.
"Thôi được rồi cậu bớt hóng hớt chuyện nhà người ta đi, còn chuyện gì không nói luôn." Lạc Nhạn nghĩ nghĩ chuyện này cũng không liên quan đến mình, nên không muốn tiếp tục đề tài nói.
"Mời mình đi ăn đi, mình biết chắc cậu cũng đói rồi." Bên kia nữ nhân đáp một tiếng xong liền đổi giọng nịnh nọt nói.
"Cậu a! Chỉ có ăn và hóng, còn cái gì tài giỏi hơn không?" Lạc Nhạn trên trán hiện lên ba đường hắc tuyến nhấn giọng.
"Có a~ mà mình chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra mình nói cho cậu nha." Nữ nhân bên kia cười trả lời.
"Được mình cũng muốn xem cậu ngoài hai thứ đó ra còn thứ gì tài giỏi nữa!" Lạc Nhạn từng chữ chậm rãi nói vào di động.
"Hừ! Mình đang ở phía dưới nhà cậu này, cậu nhanh đi xuống." Nữ nhân trước hừ một tiếng, nói một mạch rồi tắt máy.
Lạc Nhạn ôm mặt không biết nói gì nữa, tìm tận nhà kêu mình dẫn đi ăn, thật không hiểu nổi mình thiếu nợ gì nữ nhân này!
Lạc Nhạn kéo màng cửa sổ ra liền thấy con khổng tước đỏ chói phía dưới, nàng bất đắc dĩ với lấy áo khoác mặc vào mở cửa phòng đi nhanh xuống dưới.
"Tiểu Nhạn mình đây!." Thấy Lạc Nhạn bước xuống, nữ nhân vui vẻ vẫy tay hô.
"Mình không có mù nha! Với lại Tuệ Trữ cậu ăn mặc như vậy không muốn thấy cũng phải thấy." Lạc Nhạn bước đến đánh giá nữ nhân giữa trời nắng nóng mà khoát lên bộ váy đỏ rực, hít một hơi sâu rồi nói.
"Đi thôi." Tuệ Trữ bĩu môi, khoát lấy tay nàng kéo đi.
Hai người không có đi xe, mà đi bộ trên lề đường tìm một quán bình dân để ăn, món nổi tiếng hai người đều đã ăn chán, nên hôm nay muốn đổi khẩu vị.
"Bà bà...cẩn thận...!" Lạc Nhạn nhìn thấy bà cụ phía trước đang chống gậy qua đường, mà đằng xa một chiếc xe tốc cực nhanh lao tới không có ý định đạp phanh.
Lạc Nhạn chạy thật nhanh đến, đẩy bà lão ra một bên, bản thân định nhún người nhảy lên mui xe, nhưng không biết làm sao chân như bị ngàn cân kìm lại, nàng trái tim treo lên chỉ có thể trợn mắt nhìn chiếc xe lamborghini đang đến gần trong gang tấc.
"Tiểu Nhạn~~."
Két..Rầm...
Lạc Nhạn bị tông xa mấy chục thước, nàng có thể cảm nhận được xương của mình như bị nghiền nát gãy vụn, đầu óc thì dần dần mất đi ý thức.
-----------------------------------
Lạc Nhạn lần nữa mở mắt, cả người không mệt mỏi đau đớn như bản thân nghĩ mà ngược lại giống như mới vừa ngủ một giấc thật dài tỉnh dậy, nàng nhìn cảnh xa lạ xung quanh, bố trí là phòng cổ đại giống như trong phim truyền hình, đồ đạc đều là hàng đắt đỏ cổ xưa, nàng mở to mắt đảo đến khắp nơi, lăng lăng ngơ ngác nhìn, qua một lát nàng mới hoàn hồn, trong lòng lập tức giật mình cả kinh ý thức một vấn đề, mình không phải bị tai nạn sao? Đây là ở đâu? Nơi này thật lạ, đồ vật xung quanh đều được nạm vàng khắc rồng khắc phượng...A.. đầu đau quá, Lạc Nhạn ôm đầu lắc lắc, nàng cảm nhận được lúc này có thứ ký ức nào đó đang chui vào não của mình, thật xa lạ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Thật không phải chứ... Xuyên Không!!
"Ngươi là đang ở trong cơ thể vốn thuộc về ngươi, ký ức đó là ta thay thế ngươi hoàn thành, bây giờ ta trả lại, nên nhớ ngươi là Lạc Bắc Thần - Lạc Vương nắm trong tay quyền lực Lạc Thịnh Quốc, là người có thể dẹp loạn âm mưu nguy cơ sau này, Lục Quốc thái bình hay không còn phải xem vào năng lực của ngươi! Ngươi không cần hỏi gì cả cứ bình thường như xem đây là cuộc sống mới của mình, trên người ngươi có một cỗ nội lực thâm hậu, đây là cuốn sách có thể giúp ngươi nắm vững võ học và sử dụng tốt nội lực của mình."
"Nên nhớ không thể để cho ai biết rõ thân phận của ngươi, và ai đã biết trong ký ức ngươi đã tường tận rồi, bây giờ ta phải đi, nhớ kỹ lời ta nói, Thống Nhất Lục Quốc Thiên Hạ mới thái bình."
"Lạc Bắc Thần...." Lạc Nhạn lúc đầu kinh hãi vì âm thanh thốt lên ở trong đầu của mình, sau khi nghe hết thì lẩm bẩm cái tên này, lời nói khi nãy rất đúng với ký ức đã có.
Một khắc sau.
Qua một lúc bình ổn cảm xúc bất khả tư nghị này.
Nàng cười khổ... thật khó tin, nàng hít vài hơi thật sâu chấp nhận sự thật không thể tin này, nếu như đây là đúng thân thể của mình thì bản thân tất nhiên phải có trách nhiệm.
"Được, Lục Quốc Thái Bình cứ giao cho Lạc Bắc Thần ta!"
Cất đi quyển sách người kia để lại trên bàn vào vạt áo, sau đó nhếch môi cười một tiếng, vào bình phong đổi lại bộ dáng yêu nghiệt được đồn đãi, không qua bao lâu nàng từ bình phong đi ra.
Lạc Bắc Thần đi đến soi gương, vừa nhìn liền bị kinh diễm bao phủ, không ngờ mình mặc cổ trang dung mạo lại yêu tinh như thế, ai, như vậy thì không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn sà vào lòng đây?
Lạc Bắc Thần nằm nghiêng trên giường, tay chống lấy đầu, đôi mắt khẽ nhắm lại, nàng nghĩ nên làm việc gì đầu tiên đây? Một lúc suy nghĩ nàng mở mắt ra bước xuống giường đi đến cái bàn gỗ, nàng ngồi xuống dùng bút viết ra ba tờ giấy, ghi rất nhiều chữ, tới nửa đêm mới hoàn thành, nàng mỉm cười nhìn, tốt rồi bước đầu nên làm như thế.
Phượng Vân Cung
Trong một căn phòng lộng lẫy, ở gần cửa sổ đang đứng một nữ nhân, nàng mặc phượng bào hoàng sắc óng ánh cao quý, khí chất mang một cỗ uy nghi bất phàm, nhưng tấm lưng lại tịch mịch cô liêu, hai mắt nàng nhìn chăm chú ánh trăng tròn sáng ngoài kia, nhưng ánh mắt bên trong lại trống rỗng không một chút cảm xúc.
"Nương nương đã trễ, người nên nghỉ ngơi." Một tỳ nữ ở phía sau nhìn Vũ Dạ Ca còn đang khoát phượng bào ngắm trăng ngoài cửa sổ đã hai canh giờ rồi, nàng lo lắng nên tiến lên cung kính nhắc nhở.
"Ân." Vũ Dạ Ca nhẹ gật đầu xoay người lại, nhìn đến dung mạo của nàng, băng thanh ngọc khiết, kinh diễm lòng người, phượng bào bao trùm thân thể mảnh khảnh hoàn mỹ đến một tấc một li, trên người toát ra một cỗ uy nghiêm của Mẫu Nghi Thiên Hạ, khí chất thanh lệ thoát tục cao cao tại thượng, khiến người người phải cúi đầu, cung kính không dám khinh nhờn.
"Linh Nhạc chưa trở về sao?" Vũ Dạ Ca hai tay dang ra cho Linh Ly cởi bỏ ngoại bào, môi mấp máy giọng nói mát lạnh vang lên.
"Bẩm nương nương, muội muội vẫn chưa về." Linh Ly tay cầm ngoại bào của nàng, nghe hỏi liền cung kính đáp.
"Khi nào nàng trở về thì gọi đến gặp ta." Vũ Dạ Ca ngồi trước gương cho Linh Ly gỡ hết trang sức mọi thứ rồi nói, ở đây nàng không tự xưng bản cung vì nàng xem Linh Ly là người nhà, hai tỷ muội họ đã đi theo nàng từ nhỏ, từ sớm ba người đã như tỷ muội tình thâm.
"Sau này không có người ngoài không cần lễ nghĩa như vậy làm gì, bộ ta không xứng làm tỷ muội với ngươi sao?"
"Nô tỳ mới không xứng làm tỷ muội với người!" Linh Ly nghe đến thì vội vàng quỳ xuống lắc đầu nói, nương nương luôn rất tốt với các nàng, sao các nàng có thể không biết lễ nghĩa cùng người xưng tỷ muội.
"Đối với nô tỳ, người là ân nhân, người đã cứu hai tỷ muội ta ra khỏi cảnh cơ cực khó khăn, được hầu hạ người là ân sủng lớn nhất rồi, không cần gì hơn." Linh Ly nhớ lại đỏ mắt nói ra.
"Được rồi, tùy ngươi vậy, mau đứng lên đi." Vũ Hậu thở dài, đưa tay đỡ nàng lên.
"Đa tạ nương nương!" Linh Ly cười cười đứng dậy tiếp tục công việc của mình.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên cao Kinh Thành đã tấp nập người buôn kẻ bán.
"Màn thầu đây..."
"Kẹo hồ lô... Kẹo hồ lô.."
"Mì gõ.. mì gõ..."
Hàng loạt những món ăn vặt được rao bán khắp mọi con đường lớn nhỏ.
"Nương con muốn ăn kẹo hồ lô..." Giọng của một nam hài tử non nớt vang lên giữa biển âm thanh.
"Được, nương mua cho ngươi..." Lần này là giọng của vị đại thẩm thương yêu đáp lại.
Lạc Vương Phủ
Lạc Vương Phủ tấm bản được nạm vàng, chữ rồng bay phượng múa phía trên, nhìn vào thì biết thế nào là uy quyền cao quý.
Vào bên trong càng xa hoa không kém Hoàng Cung là bao, hành lang uốn khúc kéo dài, tỳ nữ cùng Tinh Vệ hàng hàng mà đi nối tiếp nhau, mỗi cây cột lớn đều được điêu khắc Tứ Thần Thú như thật còn sơn lên lớp vàng dày, tạo nên sự tối cao quyền lực khí thế của Vương Giả.
Phóng mắt đến Hướng Tây, có thể chiêm ngưỡng được thác nước huyền diệu đổ xuống dòng suối, dưới ao nước trong suốt nhiều loại cá vẫy đuôi như vũ khúc cho người xem, những loài hoa được trồng xung quanh nở rộ đua nhau khoe sắc, những cánh bướm nhẹ nhàng đáp lên rồi rời đi trên những cánh hoa phiến lá, tiếng chim ríu rít trên mái ngói hòa vào âm thanh thác chảy, đôi lúc mãnh liệt rầm rộ, đôi lúc dịu êm nhẹ nhàng.
Tây Phòng là nơi nguy nga lộng lẫy nhất của Lạc Vương Phủ, bây giờ đang có một hàng tỳ nữ đang xếp hàng đứng trước cửa phòng của một người, không nói cũng biết phòng này ai có thể tọa trấn ngoài Lạc Vương Gia của chúng ta.
Trong phòng.
Lạc Bắc Thần hừ giọng mũi một tiếng sau đó nhẹ nhíu lại đôi mi, đôi mắt phượng hẹp dài chậm rãi mở ra, đồng tử lam sắc chuyển động, thở ra một hơi nàng mới ngồi dậy nhìn ra phía cửa nói một tiếng.
"Vào đi."
"Thỉnh an Vương Gia!" Đám tỳ nữ nghe âm thanh, liền mở cửa bước vào quỳ xuống thỉnh an.
"Đứng lên đi." Lạc Bắc Thần đứng dậy nhìn bọn họ phất tay.
Qua nửa canh giờ được tỳ nữ thay y phục tẩy rửa hết thảy, nàng mới bắt đầu dùng bữa.
Người trong phủ Lạc Vương ai cũng rõ thân phận của nàng và tuyệt đối trung thành giữ bí mật, tất nhiên cái gì cũng có lý do việc này cũng vậy, người biết đều phải lập lời thề, nếu có ý định phản bội thì sẽ bị cửu lôi trừng phạt!
Nhìn những món cao lương mỹ vị trước mắt, Lạc Bắc Thần trong lòng không khỏi nhớ tới kiếp trước bản thân cũng là một dạng ăn những món thịnh soạn thế này, lòng lại nghĩ đến người bạn Tuệ Trữ, nếu nàng mà ở đây chắc sẽ cười tít mắt cho xem, một dạng cuồng ăn tính tình.
"Các ngươi lui xuống đi." Lạc Bắc Thần từ hồi ức hồi thần, nàng nhìn bốn tỳ nữ xung quanh, phất tay cho các nàng lui xuống.
"Nô tỳ cáo lui." Bốn người hành lễ một cái rồi lui xuống.
"Lệnh Quân, Lưu Trúc." Lạc Bắc Thần thấy không còn ai, thì mấp máy môi gọi hai cái tên.
"Có thuộc hạ." Chớp mắt, từ trong không khí xuất hiện hai hắc y nhân, một nam một nữ quỳ xuống cung kính chờ lệnh.
Lạc Bắc Thần từ vạt áo lấy ra hai tờ giấy, đưa cho hai người mỗi người một tờ nói: "Thuận theo hành sự."
Hai người nhận lấy không vội mở ra xem, mà cất vào vạt áo, sau đó chắp tay nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
"Còn một việc nữa, sau này có truyền tin thì cứ như thế mà viết." Lạc Bắc Thần lấy ra thêm một tờ giấy chỉ ra từng ký hiệu viết truyền tin ở Hiện Đại, và chỉ hai người cách viết theo hàng ngang chứ không phải hàng dọc nữa.
"Rõ." Hai người rất thông minh nên nàng chỉ điểm một chút liền đã hiểu.
"Lui đi." Lạc Bắc Thần ân một tiếng, phất tay cho lui.
Hai người đáp xong, trong nháy mắt hòa vào cơn gió biến mất không dấu vết.
"Khinh công đúng là lợi hại, nhưng vẫn còn kém Lăng Ba Vi Bộ của Kim Dung, hôm nào nàng phải hảo hảo nhớ lại mà học mới được, nó giúp ít rất nhiều đây." Lạc Bắc Thần lẩm bẩm trong lòng.
Những món ăn này dù mỹ vị tới đâu nàng vẫn thấy thật vô vị, nhạt nhẽo bỏ bát xuống không ăn tiếp được nữa.
Rót một ly rượu uống tráng miệng, đúng là hảo tửu thật, không nồng lắm, đưa vào cổ họng rất dễ chịu, mùi vị vẫn còn giữ trong miệng hương thơm khó hòa tan.
Ngồi trầm ngâm một lát, nhớ tới cuốn võ công đêm qua, Lạc Bắc Thần đứng dậy từ trong vạt áo lấy mở ra xem, tất cả đều là tuyệt học võ công, mỗi trang nàng nhìn vào thì trong đầu đồng thời hiện lên một người dùng kiếm xuất ra từng chiêu thức, điêu luyện, thuần túy thấy rõ, Lạc Bắc Thần chỉ cần nhìn qua một lần tất cả đều ghi nhớ, thần thức lạc vào trong mộng cảnh, bên ngoài thì nàng theo bản năng múa từng chiêu thức bên trong...
Lạc Bắc Thần một tháng ròng rã ngồi dưới thác nước luyện công, từng chiêu thức một được đánh ra đầy uy lực, nội công tâm pháp nàng cũng rõ ràng nắm được, ở dưới thác đứng trên nước bay qua bay lại vẽ vài đường kiếm, đôi khi tung chưởng, tiếng nổ vang lên "Ầm ầm" vang vọng Tây Viện.
Nước bắn tung tóe nhưng trên người Lạc Bắc Thần một giọt nước cũng không dính lên, rất huyền diệu có phải không?
Quyển võ công mỗi trang đều là một bộ kiếm pháp huyền ảo khác nhau, Lạc Bắc Thần chỉ cần một tháng đã phát huy tới tám thành cảnh giới, Lăng Ba Vi Bộ nàng cũng phát huy được bảy thành.
Dung nhan tuyệt mỹ động lòng người, một bộ huyết y đỏ rực làm Lạc Bắc Thần tăng thêm lên vài phần yêu dã, những loài hoa đang khoe sắc kế bên cũng phải ủ rũ trước Lạc Vương nàng.
Người của Lạc Vương phủ thấy Vương gia của bọn họ luyện công thì không ai dám làm phiền, chỉ chờ ở phía ngoài để nàng dễ dàng phân phó, nhưng khi nghe âm thanh nổ ầm ầm thì họ sợ hãi vội vàng chạy vào.
Vừa chạy đến thác nước, nhìn đến Vương Gia bộ dáng thì mọi người ngốc lăng, ánh mắt bị kinh diễm bao lấy, Vương Gia mới có một tháng không gặp lại càng thêm mỹ a, mỹ đến khiến họ thất thố mà trố mắt nhìn.
"Ầm." Lạc Bắc Thần tung một chưởng xuống thác, tạo nên âm thanh chấn động cả Tây Viện, nước văng cao mười thước vây lấy nàng, Lạc Bắc Thần ở bên trong thân ảnh mờ ảo bỗng nhiên biến mất.
Chưa đầy một hơi thở, Lạc Bắc Thần đã xuất hiện đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn bọn họ lạnh nhạt hỏi.
"Có chuyện gì?"
"A!...Vương gia tha mạng, bọn thuộc hạ nghe tiếng nổ thì sợ có thích khách nên chạy vào, chứ không cố ý mạo phạm ngài." Tinh Vệ, tỳ nữ giật mình, hoảng sợ vội nhanh quỳ xuống dập đầu lia lịa nói.
"Đứng lên đi, bản Vương không hỏi tội các ngươi." Lạc Bắc Thần trên mặt vô biểu tình, lạnh lùng nói.
"Đa tạ Vương gia!." Mọi người nói mấy tiếng đa tạ rồi đứng lên cúi đầu chờ nàng phân phó.
"Cầm lấy, tập hợp mọi người mà tiến hành, ta không muốn phủ Lạc Vương có người vô dụng." Lạc Bắc Thần lấy ra một tờ giấy đưa cho bọn họ, sau đó phất tay áo rời đi bỏ lại mấy câu.
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Mọi người đồng thanh chạy đi gọi người, bắt đầu tiến hành những gì ghi trong tờ giấy.
Lạc Bắc Thần chậm rãi đi đến thư phòng, bước vào ngồi xuống ghế tìm tòi vài quyển sách nhìn xem, võ công người kia đưa thật lợi hại, càng luyện lên cao người càng thoải mái, cảm giác mệt mỏi hay đói nàng cũng chưa từng cảm nhận qua.
Nàng không biết rằng quyển bí kiếp võ công đó là tuyệt học "Tuyệt Kinh Kiếm Tông" của Nhạc Nhất Danh đại cao thủ thiên hạ lúc trước chấn nhiếp Võ Lâm, khi luyện qua tầng thứ bảy thì người bách độc bất xâm, nhưng muốn luyện được đến tầng này người đó phải đủ những cốt cách tuyệt nhất mới hòa hợp được 69 loại kiếm pháp này, Lạc Bắc Thần vừa đủ tiêu chuẩn nên nàng luyện mới nhanh như thế, phải nói rằng nàng là một thiên tài võ học ngàn năm có một...
Lạc Bắc Thần chán nản, tùy tiện lấy mà cũng trúng ngay một quyển độc dược, nàng hiếu ký mở xem, lật ra nhìn từng trang, toàn là đệ nhất độc dược, mà cách giải không thể ngờ là rất dễ, đọc xong tất cả Lạc Bắc Thần không thấy hứng thú nên để lại chỗ cũ.
"Cũng nên vào cung..." Lạc Bắc Thần dọn dẹp cho ngăn nắp thư tịch, sau đó đứng dậy bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm nói.
"Chuẩn bị tiến cung..." Lạc Bắc Thần đi ra ngoài nói với thuộc hạ, nói xong rồi dừng một chút bổ sung thêm.
"Không cần chuẩn bị xe ngựa, Hoàng Cung cách cũng không xa, chúng ta đi bộ là được."
Tinh Vệ nghe đến thì kinh ngạc một trận, trong lòng ôm nghi hoặc khó lý giải, Vương Gia mấy ngày nay hơi lạ, mà lạ chỗ nào thì họ nói ra không được a.
Trên đường phố rộng lớn đi đến Hoàng Cung, một đội quân khoảng chừng ba mươi người đang theo hàng lối mà đi, trung tâm sự chú ý là một huyết y nam tử cầm chiết phiến lắc lư, dung nhan sắc sảo tuyệt luân, như họa ra từ một bàn tay điêu luyện tỉ mỉ xuất thần, khí chất cao quý bất phàm, quanh thân tản ra mị lực hấp dẫn trí mạng, khí tức ẩn ẩn thâm sâu bí ẩn như có như không, chỉ cần nàng liếc nhìn đến, thiếu nữ xung quanh không ngất xỉu thì cũng ôm tim tự kỷ một hồi.
Trên lầu cát phía xa, một nữ nhân bạch y mặt đeo lụa mỏng ánh mắt đang hướng lại nơi này, mỗi cử động của mọi người đều được nữ nhân thu hết vào đáy mắt, dung mạo của nàng dù có bị che khuất nhưng cũng không thể nào che hết được mỹ mạo tinh xảo của nàng, ánh mắt yêu mị nhưng đầy sắc bén, nàng từ trên lầu cao nhìn xuống nam tử phía dưới, con ngươi tử sắc lóe lên vài tia khác thường.
Lạc Bắc Thần đang đi thì bỗng dừng bước, mi tâm nhăn lại, nàng cảm nhận được một đạo hàn quang nhắm tới mình, ngẩng đầu lên tìm kiếm thì không thấy được gì cả.
Sát khí sao?
Tìm xung quanh một lúc nhưng không thấy ai khả nghi, nàng mới đành thu hồi suy nghĩ, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác chờ mong, nó nói rất nhanh liền có thể lý giải.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
35 chương
144 chương
10 chương
55 chương
9 chương