Đại lão lại muốn tan vỡ

Chương 328 : Xin Chào Nhiếp Chính Vương Đại Nhân 66

Giọng nói của tiểu hài tử kia nghe rất êm tai. "Ngươi có sao không?" Bởi vì lần này ra cửa Diệp Tử Đào và Nam Nhiễm không có mang theo nha hoàn. Lại sợ ở trong sòng bạc bị người ta khi dễ. Nên hai người đã cải trang thành nam nhân. Trên người Nam Nhiễm có một loại mị lực trung tính rất đặc biệt. Ở trong sòng bạc, ra tay vô cùng hào phóng, vung tiền như rác, trên người còn toát ra hơi thở lười nhác, nhìn qua trông đẹp cực kì. Mặt khác, tất cả mọi người ở đây đều trầm mê trong việc thắng thua, trong phòng còn hơi tối. Nên không có ai nhận ra cô là nữ nhi. Nhưng Diệp Tử Đào thì khác. Từ ngôn từ cho đến cử chỉ hay động tác lúc bị người khác đụng trúng sẽ theo bản năng bảo vệ ngực, mặt thì hơi ửng đỏ, hai mắt tròn xoe trợn lớn, cùng với tiếng hô thất thanh kia. Cho dù bây giờ là trời tối khuya, mọi người ở đây đều có thể nhận ra nàng là một nữ nhân. Vì thế, Diệp Tử Đào mới đi một vòng quanh sòng bạc đã bị không ít tên côn đồ theo dõi. Mọi ánh mắt nhìn vào nàng đều mang theo ẩn ý sâu xa. Diệp Tử Đào vừa thấy trước mặt là một đứa trẻ, liền mỉm cười. "Ta không sao." Dứt lời liền chuẩn bị rời đi. Đáng tiếc, tiểu hài tử kia lại giữ chặt tay nàng không chịu buông. Tiểu hài tử mặc y phục thô sơ, hai mắt đảo nhanh qua mấy người đứng xung quanh. Mở miệng: "Ngươi đi cùng ta." Nói xong, nắm tay Diệp Tử Đào chạy đến cửa sau cửa sòng bạc, đi ra ngoài. Cho tới khi bị người kia lôi đi Diệp Tử Đào vẫn còn đang ngây ngốc không biết nên phản ứng thế nào. Chính bản thân Diệp Tử Đào cũng không hiểu tại sao mình lại đi theo tiểu hài tử này ra khỏi sòng bạc nữa. Cho đến khi hai người bọn họ cách sòng bạc kia rất xa, chạy tới đường lớn. Tiểu hài tử mới dừng lại. Diệp Tử Đào đỡ tường, thở hồng hộc. "Tại sao ta...!ta...!lại phải chạy theo ngươi..." Đầu óc của nàng đúng là có bệnh rồi. Tiểu hài tử kia dựa lưng vào tường, mắt nhìn xung quanh. Rõ ràng nó còn chưa cao tới bả vai Diệp Tử Đào. Nhưng cả người lại toát lên hơi thở thành thục không hợp với lứa tuổi. Diệp Tử Đào nhìn tiểu hài tử này, lớn lên trắng nõn, sạch sẽ, ngũ quan cũng rất đẹp. Chỉ là hơi gầy, dễ dàng khơi dậy ham muốn bảo vệ trong lòng người khác. Lớn lên nhất định sẽ rất được nữ tử yêu thích. Đang suy nghĩ. Diệp Tử Đào bỗng thấy có hai nam tử mặc áo quần thô sơ chạy tới chỗ nàng. Vừa nhìn đã biết là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ. Trong đó, có một tên ngậm một cọng rơm. Chậm chạp bước tới trước mặt hai người các nàng. Lúc này, có một tên nở nụ cười đáng khinh, nói. "Mỹ nhân, ban ngày ban mặt mà dám giả thành nam nhi đến sòng bạc, đây là muốn kiếm tiền đến phát điên rồi?" Vừa nói, vừa tới gần Diệp Tử Đào. Tên ngậm rơm trong miệng kia, sờ sờ cằm, bộ dáng như đang xem kịch vui, khiến Diệp Tử Đào vừa liếc mắt nhìn qua đã nhíu mày. Có lẽ do ở bên cạnh Nam Nhiễm quá lâu. Nên phản ứng đầu tiên của nàng không phải sợ hãi mà là cảm thấy hai tên lưu manh trước mặt quá phiền phức. Nhưng người nọ còn chưa tới gần Diệp Tử Đào. Đã bị tiểu hài tử chặn lại. Tiểu hài tử ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sát khí. "Không đi?" Hai tên lưu manh kia hơi bất ngờ, đại khía là bị hơi thở tàn nhẫn của tiểu hài tử làm cho ngây ngẩn. Nhưng rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng lại. Chỉ là một đứa nhóc thôi, bọn họ có gì phải sợ. Nghĩ như vậy, một tên lưu manh giơ tay muốn ném tiểu hài tử kia qua một bên. Tiểu hài tử kia thấy thế lập tức rút chủy thủ bên hông ra. Tốc độ ra tay của nó rất nhanh, lại vô cùng dứt khoát, cứ thế đâm thẳng vào đùi của một tên lưu manh. "A!!!" Tên kia đau đớn, hét lớn. Tên lưu manh còn lại cũng không ngờ tiểu hài tử kia lại mang theo chủy thủ bên người. Còn không thèm chớp mắt một cái đã ra tay với người khác. Quá tàn nhẫn! Cả người tên lưu manh kia run rẩy. "Ngươi...!ngươi chờ đó cho ta!" Nói xong liền sốt ruột, hoảng loạn kéo đồng bọn của mình chạy mất. Diệp Tử Đào ngồi trong góc, hai mắt trừng lớn nhìn tiểu hài tử trước mặt. Sao nàng lại cảm thấy hùng hài tử này còn đáng sợ hơn hai tên lưu manh vừa rồi thế này? Hơn nữa, còn có cảm giác đã gặp qua tiểu hài tử này ở đâu rồi..