Đại lão lại muốn tan vỡ
Chương 314 : Xin Chào Nhiếp Chính Vương Đại Nhân 52
Đang tập trung suy nghĩ.
Đột nhiên Nam Nhiễm dừng mọi động tác trên tay lại.
Cô cúi đầu, nhìn ngực trái của mình.
Một giây sau, sắc mặt liền tái nhợt.
Nam Nhiễm trầm mặc, hai con ngươi đen như mực dán chặt vào vị trí tim đang đập.
Vừa nãy tinh thần của cô còn vô cùng phấn chấn, nháy mắt lại giống như bị mất hết năng lượng, sức lực.
Một tay Nam Nhiễm đặt trên trường kỷ, nắm chặt thành ghế, tay còn lại thả lỏng đặt bên hông, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu phát ra từ ngực.
Lúc này hệ thống vội vàng thông báo: [ký chủ, trên ngực của cô xuất hiện một cổ lực lượng không rõ nguồn gốc, cổ lực lượng kia hình như đang muốn xé nát trái tim của cô.]
Nam Nhiễm không nói một lời, bàn tay dùng sức nắm chặt thành ghế.
Qua một lúc, cổ lực lượng kia bỗng nhiên biến mất.
Nam Nhiễm thả lỏng bản thân, chậm chạp mở mắt.
Hai con ngươi đen như mực bị sát khí bao phủ.
Nhưng rất nhanh đã tan biến, trở lại bình thường.
Chỉ là y phục của Nam Nhiễm lúc này vừa ướt vừa nhàu.
Trên trán chảy rất nhiều mồ hôi.
Trúc Thanh đứng bên cạnh, rất nhanh đã phát hiện Nam Nhiễm có chỗ nào đó không đúng, vội vàng đặt đĩa anh đào trong tay lên bàn.
Tiến lên dò hỏi.
"Công chúa, ngài có sao không?"
Vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa nói, vừa cầm khăn tay lên, định giúp cô lau mồ hôi trên trán.
Nhưng tay còn chưa đụng tới.
Đã bị Nam Nhiễm nắm lấy.
Con ngươi đen như mực nâng lên, liếc Trúc Thanh một cái.
Một câu cũng không cần nói đã dọa Trúc Thanh sợ chết khiếp.
Run rẩy nói không lên lời.
"Công...!công chúa?"
Tiếng gọi của Trúc Thanh dường như đã giúp Nam Nhiễm lấy lại tinh thần.
Cô buông tay Trúc Thanh ra, ngã người nằm xuống trường kỷ.
Phong ấn trên mắt cá chân lúc này tựa hồ có phản ứng.
Khi ẩn khi hiện, phát ra một luồng ánh sáng màu xanh nhạt.
Tiểu Hắc Long yên lặng hồi lâu.
Cuối cùng cũng chịu lên tiếng: [ký chủ, căn cứ vào tư liệu hiện có, cổ lực lượng này giống hệt lực lượng nguyền rủa trong người cô.]
Nam Nhiễm dựa lưng vào trường kỷ.
Bàn tay sờ vào hình xăm trên mắt cá chân của mình.
Chú cầm tù.
Được dùng để nguyền rủa những người phạm phải tội ác tày trời.
Cấm chú nguyền rủa này đã thất truyền rất lâu.
Hơn nữa có yêu cầu rất cao với người thi chú.
Người bị thi chú, không được giết người, cũng không được có sát khí.
Một khi có ý định giết người, hình xăm sẽ nổi lên phản ứng, người bị thi chú sẽ đau đớn muốn chết.
Hệ thống cảm thấy thật khó hiểu.
Ký chủ chỉ ngồi ăn anh đào.
Vì sao cổ lực lượng này lại đột nhiên tập kích trái tim của ký chủ?
Bởi vì cấm chú này đã ở trong người ký chủ từ lúc nó gặp cô.
Luôn luôn phong ấn một phần linh hồn của ký chủ.
Nên Tiểu Hắc Long có rất nhiều thắc mắc và tò mò về cấm chú nguyền rủa này.
Mười một tuổi ký chủ đã bị nhốt trong địa lao.
Ở đó, một mình sống qua mấy vạn năm.
Vì cái gì?
Mười một tuổi...!thì có thể gây ra tội ác tày trời gì?
Về những chuyện này, Tiểu Hắc Long đã âm thầm tra xét tư liệu.
Nhưng, tra từ Cửu Trọng Thiên đến vực sâu Ma Vực.
Vẫn không tra ra bất cứ tư liệu nào có liên quan đến ký chủ.
Giống như, trên đời này, căn bản không hề tồn tại người nào như thế.
Rất lâu sau.
Hệ thống mới lấy hết cam đảm hỏi Nam Nhiễm: [ký chủ, cô còn đau không?]
Nam Nhiễm trợn tròn mắt, nhìn sắc trời bên ngoài, ngây người một hồi.
Mới hồi phục tinh thần, ngồi dậy.
Cô tiếp tục ăn hết miếng anh đào còn dang dở đặt trên trường kỷ.
Tư thế ung dung, thong thả.
Phảng phất như cơn đau vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Hệ thống nhìn bộ dạng này của ký chủ.
Cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh kiên cường, ẩn nhẫn, cẩn thận, nhận hết trắc trở, khó khăn rồi từ trong chỗ chết tìm thấy đường sống của ký chủ.
Đang khi hệ thống tự mình bổ não, nó đột nhiên nghe thấy ký chủ nhẹ nhàng nói một câu.
"Các ngươi phải dùng hết sức mạnh, ngàn vạn lần đừng để ta phá vỡ được cấm chú nguyền rủa này."
...!
Tui lại ngoi lên rồi!
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ nhé!
À vẫn là lời đó! Hi vọng mọi người luôn khỏe mạnh, giữ vững niềm tin, luôn lạc quan và cố gắng vượt qua khó khăn trong mùa dịch.
Hãy có ý thức tuân thủ biện pháp phòng chống dịch bệnh để cùng chung tay góp sức vì cộng động nhé!
Việt Nam cố lên! Chúng ta nhất định sẽ vượt qua được khủng hoảng này!.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
9 chương
158 chương
97 chương