Đại lão lại muốn tan vỡ
Chương 307 : Xin Chào Nhiếp Chính Vương Đại Nhân 45
Hắn duỗi tay giữ chặt cánh tay Nam Nhiễm, đỡ cô đứng dậy.
Rồi kéo Nam Nhiễm đi ra ngoài.
Lúc Nam Nhiễm đi đường, bước chân rất ổn định.
Chỉ cần cô không nói câu nào, nhất định không một ai nghĩ cô đã uống say.
Nhưng vừa mở miệng lại giống một đứa thiểu năng trí tuệ.
Quận chúa Diệp Tử Đào đi cùng với Nam Nhiễm sớm đã được nha hoàn đỡ về trước.
Một phen lăn lộn, cuối cùng cũng về tới Vương phủ.
Phượng Cửu Tô trực tiếp dắt Nam Nhiễm vào tẩm điện.
Trong tẩm điện, ánh nến mập mờ.
Làm cho gương mặt xa cách lãnh đạm của Phượng Cửu Tô nhìn qua nhu hòa hơn bình thường không ít.
Nam Nhiễm thấy sắc trời bên ngoài đã khuya.
Cô lục túi tiền căng phồng của mình một lúc.
Lấy ra một túi tiền mới tinh.
Túi tiền màu hồng nhạt, nhìn sơ qua trông rất đáng yêu.
Cô nhét túi tiền kia vào đai ngọc trên hông Phượng Cửu Tô.
Phượng Cửu Tô nhìn động tác của Nam Nhiễm, hai mày hơi nhíu.
"Vì sao?"
Hắn tới gần cô, nhỏ giọng hỏi.
Một tay ôm eo Nam Nhiễm, ép cả người cô về phía sau cánh cửa trong tẩm điện.
Con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm cứ như thế lẳng lặng nhìn chằm chằm Phượng Cửu Tô.
"Tết Khất Xảo, tặng túi tiền."
Cô nói một cách thản nhiên.
Sau khi nói xong còn mở hai tay ra chờ đợi.
Đã tặng túi tiền rồi, hắn cũng nên cho cô thứ cô muốn.
Ý cười trên mặt Phượng Cửu Tô càng lúc càng tươi hơn.
Cúi đầu.
Hôn một cái lên lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Làm lòng bàn tay của Nam Nhiễm cảm thấy ngứa ngứa.
Nam Nhiễm nhìn hắn, nghiêng đầu.
Đây là có ý gì?
Là muốn đem bản thân tặng cho cô?
Khi cô đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên nghe Phượng Cửu Tô hỏi.
"Muốn kim ấn của bổn vương?"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong lòng bàn tay của Nam Nhiễm đột nhiên xuất hiện một thứ.
Có hình tròn, được làm hoàn toàn từ vàng.
Tạo hình giống hệt ngọc bội bình thường.
Bên trên khắc hoa văn tinh xảo.
Ở chính giữa, có khắc một chữ Phượng vừa sắc nét vừa hữu lực.
Nam Nhiễm nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi lật qua lật lại chơi đùa.
Phượng Cửu Tô thấy vậy, ôm eo cô, mắt phượng dán chặt vào người Nam Nhiễm.
"Thích không?"
Có lẽ do biết nàng uống say.
Nên lúc nói chuyện, giọng nói của Phượng Cửu Tô nhu hòa hơn không ít, còn rất dung túng cô.
Nam Nhiễm nhìn kim ấn nửa ngày.
Mới cất kim ấn vào trong túi tiền của mình.
Nói thầm một câu.
"Không bằng ngươi!"
So với kim ấn kia, cô vẫn thích dạ minh châu hơn.
Lời này hiển nhiên thành công lấy lòng Phượng Cửu Tô.
Ý cười phát ra từ tận đáy lòng.
"Ánh mắt của Nhiễm Nhiễm không tệ."
Đây là lần đầu tiên Phượng Cửu Tô gọi cô thế này.
Nam Nhiễm nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, có hơi ngẩn người.
Cô duỗi tay, ôm lấy cổ hắn, rồi cứ thế hôn hắn.
Động tác duỗi tay của Nam Nhiễm hơi mạnh nên vô tình làm màn giường ở hai bên rớt xuống.
Thân ảnh của hai người ẩn hiện sau màn giường.
Ánh nến lay động, hơi thở ái muội bao trùm cả căn phòng.
Qua đêm nay, trong Vương phủ sẽ có một sự thay đổi lớn.
Ánh trăng treo trên đỉnh đầu, ánh sáng lạnh lẽo chiếu sáng cả tẩm điện.
Ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng.
Nam Nhiễm đã tỉnh lại.
Không biết có phải do uống quá nhiều rượu hay không mà cô làm ra một vài hành động khác hẳn thói quen ngày thường..
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
9 chương
158 chương
97 chương