Đại lão lại muốn tan vỡ
Chương 209 : Quyền Chủ Thực Ngạo Kiều 11
Tiểu Đào nhanh chóng bưng đồ ăn sáng tới.
Tâm trạng vô cùng vui vẻ, từ trong giọng nói có thể nghe ra sự hớn hở chào đón một ngày mới: "Tiểu thư, tất cả đều là những món ngài thích ăn nhất.
Có cả bánh quế hoa(*) nữa."
Mùi hương mê người lan tỏa trong không khí.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái.
Cuối cùng cũng chịu đứng dậy.
Dịch từng bước từng bước tới ghế dựa.
Duỗi tay, kéo ghế ra.
Ngồi xuống.
Cầm cái chén bằng sứ có hoa văn màu lam ở bên cạnh lên.
Múc một thìa cháo bát bảo nấm tuyết(*).
Thổi thổi vài cái.
Rồi đưa lên miệng nếm thử.
Lúc này, tâm tình Nam Nhiễm mới tốt hơn một chút.
Món này.
Không tồi.
Hương thơm nhẹ nhàng, vị ngọt thanh, vào miệng liền tan.
Kết hợp thêm bánh bao kim sa(*), các loại há cảo.
Cùng với bánh quế hoa thơm ngào ngạt.
Thật hoàn hảo.
Tiểu Đào thấy tiểu thư ăn ngon miệng, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Cuối cùng tiểu thư cũng lấy lại tinh thần rồi.
Nhưng niềm vui của Tiểu Đào chỉ kéo dài trong thời gian một chén trà nhỏ.
Bởi vì, nàng đã cố ý chuẩn bị phần ăn của hai người.
Thế mà tiểu thư lại có thể ăn hết.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy, hình như tiểu thư....!ăn hơi nhiều.
Bất quá, hình như hôm nay tâm tình của tiểu thư rất tốt.
Chỉ cần tiểu thư vui là được.
Tiểu Đào cầm khăn tay, giúp tiểu thư nhà mình lau miệng.
Vừa lau vừa nói: "Tiểu thư, vừa nãy gia chủ cho người truyền tin tới.
Hỏi sức khỏe của ngài đã tốt hơn chưa.
Nếu không sao thì tối nay đi tham gia dạ yến của Đường gia với gia chủ."
Tiểu Đào nói xong, thấy tiểu thư không trả lời, còn cho rằng tiểu thư vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với gia chủ đương nhiệm.
Nên nhanh chóng bổ sung: "Tiểu thư, nếu không, nô tỳ đi..."
"Được."
Tiểu Đào còn chưa nói xong, Nam Nhiễm bên này đã gật đầu đồng ý.
Dạ yến?
Theo như sự lý giải của Nam Nhiễm thì đây là một bữa tiệc.
Nếu đã là đi ăn cơm, thì đương nhiên là có thể rồi.
Tiểu Đào lấy một cây trâm từ bàn trang điểm đến cho Nam Nhiễm.
Sau đó cẩn thận giúp tiểu thư búi tóc, cài trâm.
Hai hàng lông mi của Nam Nhiễm hơi rũ.
Che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Ngón tay mảnh khảnh gập lên, gõ gõ mặt bàn vài cái.
Bộ dáng giống như đang suy nghĩ một vấn đề khó hiểu nào đó.
Qua nửa ngày sau, cô bỗng nhiên đứng dậy.
"Đi.
Ra ngoài đi dạo."
Hai tay khoanh trước ngực.
Động tác vô cùng lưu loát, tiêu soái.
Tiểu Đào thấy cảnh này, hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đi theo sau.
Càng ngày nàng càng không theo kịp suy nghĩ của tiểu thư.
Ra khỏi Nam phủ, đi chưa được bao xa, hai người bọn họ đã nhìn thấy một con đường xầm uất.
Trên đường, cái gì cũng bán.
Có vài tiểu hài tử đang nắm tay nhau chơi trò chơi, la hét ầm ĩ ở một góc nhỏ.
Phụ nhân tụm ba tụm năm ở trước cửa hàng cò kè mặc cả.
Tiếng rao hàng từ khắp nơi vọng lại.
Dù cách rất xa cũng có thể nghe được.
Nam Nhiễm mặc một thân y phục trắng, thêm cách trang điểm, cùng dung mạo này.
Khiến cô trông lạc lõng với quang cảnh nơi đây.
Vừa mới xuất hiện, cô đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Làm bọn họ tò mò thắc mắc.
Chẳng lẽ cô nương này mới vào thành?
Phải biết rằng, bình thường những tiểu thư quyền quý của các đại gia tộc đều cưỡi ngựa hoặc ngồi kiệu.
Chân của bọn họ không đặt xuống đường nửa bước, bởi vì, ngại bẩn.
Tiểu Đào đi đằng sau.
Cầm một túi tiền, không ngừng trả tiền.
Túi tiền này từ khi lấy ra cho tới bây giờ chưa từng có thời gian cất vào.
Tất cả đồ ăn vặt ở trên đường, nào là bánh phù dung(*), gà bọc lá sen, bánh tổ(*), cho đến bánh hạnh nhân mè,...
Tiểu thư đều thử qua một lượt.
Đến cuối cùng, thậm chí còn không cần Nam Nhiễm mở miệng.
Tiểu Đào vừa thấy thứ gì ăn được.
Liền tự động đi lên trả tiền.
Chưa đến nửa canh giờ sau.
Trong ngực Tiều Đào đã ôm một đống thức ăn.
Tới một ngã rẽ.
Tiểu Đào lập tức bỏ hết mọi thứ mình đang ôm lên bậc thang.
Đỡ tường, vừa lau mồ hôi, vừa thở dốc: "Tiểu...!tiểu thư, hay là hôm nay chúng ta đi dạo tới đây thôi."
Nam Nhiễm cắn một viên hồ lô ngào đường(*).
Mới vừa cắn một miếng.
Liền dừng lại.
"Đây là cái gì?"
...
(*) Bánh quế hoa (桂花糕): là tên gọi chung chỉ các loại bánh làm từ hoa quế với hình dáng đa dạng, có loại trong suốt như thạch, bóng và mịn như bánh nếp hoặc bánh dạng giòn xốp với lớp bột hoa quế phủ bên ngoài.
Loại bánh này phổ biến nhất vào mùa thu khi tiết trời trở nên mát mẻ, lúc mà quế hoa nở rộ.
Không chỉ đẹp từ cái tên, bánh quế hoa còn rất bắt mắt.
Món bánh này có thể giữ được 1-2 tuần trong điều kiện ngăn mát tủ lạnh.
Hương vị của bánh quế hoa được miêu tả là xốp mà không khô, ngọt nhưng không gắt, nổi bật với hương hoa quế nồng nàn.
Hoa quế được xử lý, ngâm với đường hoặc mật để giảm bớt vị cay, giữ nguyên hương thơm nồng ấm, khi ăn vào bụng rất dễ chiu.
Bánh quế hoa là ví dụ điển hình của mỹ thực cổ trang Trung Hoa, tinh tế, thanh nhã từ cách trình bày đến màu sắc, hương vị.
Nguyên liệu làm Bánh Quế Hoa thường là bột nếp, đường, hoa quế ngâm đường hoặc ngâm mật.
Bánh được để nguyên khối hoặc cắt miếng vuông, bày trên đĩa sứ xinh xắn.
Ngoài các công thức truyền thống dùng trong hoàng thất, Bánh quế hoa có thể thêm chất làm đông để tạo cấu trúc như thạch hoặc thêm các loại sữa để tăng vị thơm béo.
Bánh quế hoa là đặc sản Hàng Châu.
Những loại hoa quế có thể dùng làm bánh hoa quế gồm quế tứ quý (vàng nhạt), đan quý (đỏ cam), kim quế (vàng tươi), ngân quế (vàng rất nhạt).
Trong bộ phim Hậu cung Chân Hoàn Truyện, bánh quế hoa thường gắn liền với hình ảnh nhân vật Huệ phi Thẩm My Trang hiền thục, đoan trang.
(*) cháo bát bảo: là một trong những món ăn dinh dưỡng nổi tiếng xuất xứ Trung Quốc, được nấu từ các loại thuốc quý như táo Tàu, đậu đỏ, hạt sen, kỷ dĩ...!Cháo có hương vị thơm ngon, lại không ngấy, thích hợp cho tất cả mọi người.
(*) bánh bao kim sa (流沙包): còn có tên gọi khác là Liu Sha Bao hay bánh bao trứng muối.
Là một loại bánh làm bằng bột mỳ, có nhân và được làm chín bằng phương pháp hấp.
Đây là một món điểm tâm của người Hong Kong.
Liu sha theo tiếng Hoa có nghĩa là "đụn cát chảy".
Người ta gọi tên là kim sa vì bên trong loại bánh này không chỉ có trứng muối bình thường giống các loại bánh khác.
Mà người làm bánh sẽ làm cho phần nhân trở lên đặc sắc.
Khi bẻ bánh ra, phần nhân trứng muối sẽ chảy ra thành dòng, bạn sẽ thấy như dòng cát vàng chảy.
Cảm giác này khá kì lạ nhưng rất cuốn hút người dùng.
(*) bánh phù dung: hay còn gọi là phù dung cao, có nguồn gốc từ Trung Hoa với cách tạo hình bắt mắt, vỏ bánh ngàn lớp phía trên có màu hồng hấp dẫn, hương vị giòn xốp hòa quyện cùng phần nhân béo ngọt.
Đây là một món bánh lý tưởng cho những buổi trà chiều.
(*) bánh tổ (年糕): là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Hoa.
Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết.
Ăn bánh tổ được coi là may mắn trong thời gian này, bởi vì niên cao là một từ đồng âm của "năm cao hơn".
Nó còn được gọi là bánh gạo.
Món bánh nếp ngọt này được cho là một món quà cho Táo quân, với mục đích là miệng ông ta sẽ bị dính với bánh dính, để ông ta không thể làm xấu gia đình loài người trước Ngọc Hoàng.
Theo truyền thống, nó cũng được ăn trong Tết Đoan Ngọ.
(*) hồ lô ngào đường (糖葫芦): hay còn gọi là kẹo hồ lô, là một loại kẹo trái cây được phủ một lớp đường gắn trên xiên tre dài khoảng 20 cm.
Đây là một món ăn truyền thống của Trung Quốc có nguồn gốc từ miền Bắc Trung Quốc, nhưng hiện nay nó có mặt ở hầu hết các thành phố ở Trung Quốc như Bắc Kinh, Thiên Tân, Thượng Hải.
Kẹo hồ lô ra đời từ thời đại nhà Đường (960 – 1279) cụ thể là dưới thời hoàng đế Tống Quang Tông (1147 -1200).
Đối với người Trung Quốc kẹo hồ lô là biểu trưng cho sự may mắn, tốt lành với màu đỏ tươi của nó.
Họ quan niệm rằng việc ăn kẹo hồ lô sẽ giúp xua đi những điều không may mắn và mang lại những điều tốt lành đến với người ăn.
Kẹo hồ lô cũng còn có một ý nghĩa khác là sự viên mãn sung túc với hình ảnh căng tròn của từng viên kẹo.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
9 chương
158 chương
97 chương