Đại lão lại muốn tan vỡ
Chương 170 : Hôn dạ minh châu (36)
Tiểu ác long dựa cả thân mình vào người Sino.
Ánh mắt sáng lấp lánh.
Thè lưỡi ra, vì biểu đạt thân mật mà muốn liếm tay Sino một cái.
Kết quả, còn chưa đụng tới.
Hai cái sừng trên đầu mình đã bị Sino nắm lấy.
Tiểu ác long nghiêng đầu: "Ngao, ngao, ngao, ngao, ngao!"
[Đệ là đệ đệ của huynh mà.]
Nghe vậy, vẻ mặt của Sino vẫn bất động, không có chút cảm xúc bất thường nào.
Trên tay còn dừng súc thêm một chút.
Đẩy tiểu ác long không hề phòng bị về sau vài bước.
Tiểu ác long trừng mắt, bộ dáng như không thể tưởng tượng được.
Nó vỗ cánh [phành phạch] nhìn Sino.
Sino rũ mắt, móc một chiếc khăn tay màu đen khác ra.
Cẩn thận lau sạch tay mình.
Môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu hờ hững: "Sao lại ra đây?"
Tiểu ác long cúi đầu nhìn bản thân mình, rồi lại nhìn Nam Nhiễm đứng bên cạnh Sino.
Ánh mắt trông mong.
Sau đó ngao một tiếng rồi lại khóc lớn: "Ngao, ngao, ngao, ngao, ngao, ngao, ngao!"
Tiểu ác long nằm xuống, lăn qua lộn lại trên đất.
Cây cối xung quanh bị nó đè xẹp lép, ngay cả cây đại thụ gần đó vất vả lắm mới thoát khỏi đại nạn nay cũng bị động tác của nó đẩy ngã.
Mặt đất chấn động liên hồi.
Tiếng khóc của nó vang lên vọng cả khu rừng.
Chấn động đến mức trong phạm vi năm km đều có thể nghe được.
Nam Nhiễm xoa xoa lỗ tai của mình.
Chậc.
Hùng hài tử thiếu dạy dỗ đúng không?
Ánh mắt Sino không chút cảm xúc lướt qua thân thể tiểu ác long.
Chậm rãi mở miệng: "Trở về."
Nếu so sánh với tiếng khóc đinh tai nhức óc của Tiểu ác long.
Thì giọng nói của hắn thật sự quá nhỏ.
Không biết con rồng kia có nghe thấy không.
Nhưng thời điểm hắn vừa dứt lời.
Tiểu ác long đang khóc lớn lại nghẹn ngào gào lên một tiếng rồi dừng hẳn.
"Ngao, ngao, ngao, rống rống rống!"
Cũng không biết con rồng này đang rống cái gì.
Chỉ thấy sau khi rống xong.
Nó lập tức vỗ cánh, cứ ba bước quay đầu một lần rồi lưu luyến không rời, bỏ đi.
Cuối cùng cả rừng cây bị phá hoại hoang tàn chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Sino.
Nam Nhiễm bỗng nhiên mở miệng: "Chàng là rồng?"
Sino rũ mắt, động tác lau tay cũng dừng lại.
Đưa mắt nhìn cô.
Im lặng, không trả lời.
Ngược lại còn hỏi Nam Nhiễm: "Muốn nói gì?"
Con người hắn, dường như lúc nào cũng lạnh như băng.
Trong ngoài đồng nhất, đều vô cùng lạnh lùng.
Nam Nhiễm thoáng nhíu mày.
Nhớ tới con rồng ngu ngốc lúc nãy.
Tuy nói nếu dạ minh châu biến thành con rồng lớn như vừa rồi thì cũng tốt đấy.
Nhưng nếu biến thành rồng rồi biến luôn thành bộ dáng ngu ngốc như kia thì sao?
Thực phiền, mới chỉ nghĩ đến con rồng ngu xuẩn kia thôi cô đã muốn đánh chết nó rồi.
Nam Nhiễm nắm lấy cổ tay áo của Sino, xé xé vài cái.
Sau đó bỗng nhiên đưa ra điều kiện không thể hiểu nổi: "Chẳng lẽ chàng không thể vĩnh viễn là dạ minh châu sao?"
Lúc này, động tác lau tay của Sino hoàn toàn ngừng lại.
Hắn ném chiếc khăn trong tay mình sang một bên.
Đưa mắt nhìn cô.
Hai người quen nhau lâu như vậy.
Nhưng đây chắc là lần đầu tiên Sino dùng ánh mắt này nhìn Nam Nhiễm.
Vừa bình tĩnh lại vừa phức tạp, bên trong còn có ý vị thâm trường.
Yết hầu của hắn khẽ động, môi mỏng lúc đóng lúc mở: "Nếu ta là dạ minh châu, nàng sẽ thích sao?"
Nam Nhiễm lôi kéo tay áo hắn, tiếp tục xé a~ xé a~.
Thẳng thắn trả lời: "Đương nhiên."
Nghe cô trả lời một cách dứt khoát như vậy.
Sino cũng không bất ngờ lắm.
Bởi nhớ tới lần đầu bọn họ gặp mặt.
Nữ nhân này đã cầm viên dạ minh châu kia lên, cao hứng hôn một cái.
Mới có thể triệu hồi hắn từ trong phong ấn ra.
Một trăm năm trước, vì toàn bộ Long tộc, hắn cam nguyện bị thần rừng phong ấn trong dạ minh châu.
Điều kiện để giải trừ phong ấn chính là có được một nụ hôn thuần khiết, không chứa bất kỳ tạp niệm nào.
Một trăm năm qua đi, hắn gặp qua rất nhiều người.
Nhưng chưa từng có người nào có thể giải trừ phong ấn giúp hắn.
Lòng tham của bọn chúng quá lớn, căn bản không thể động đến lớp phong ấn này.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
9 chương
158 chương
97 chương