Đại lão lại muốn tan vỡ

Chương 140 : Hôn dạ minh châu (7)

Nam Nhiễm cũng nhìn chằm chằm hắn. Bất quá, ánh mắt của cô không dừng trên người vương tử. Thứ cô để ý chính là sợi xích vàng mà vương tử đeo trên cổ. Chính xác hơn là viên dạ minh châu cực lớn được khảm trên sợi xích. Tiếp theo. Nam Nhiễm bước lên một bước. Nhưng vừa động, hai chân cô liền truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô phải dừng lại. Nam Nhiễm vươn cánh tay mảnh khảnh của mình ra. Một tay đoạt lấy dạ minh châu trên cổ vương tử. Động tác bất ngờ của cô. Khiến đám binh lính đứng bên cạnh đồng loạt rút đao ra. Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Giống như chỉ cần Nam Nhiễm dám tiến lên một bước hay làm ra hành động gì khác thì sẽ bị đâm chết tại đây. Mà cả người tên vương tử kia thì bị chao đảo, ngã về phía Nam Nhiễm. Đồng thời cũng thu lại khuôn mặt mỹ lệ khuynh thành của cô vào trong đáy mắt. Qua một hồi lâu vẫn chưa chịu dời đi. Đây hẳn là cô gái đẹp nhất mà lúc còn sống hắn nhìn thấy. Vương tử nở một nụ cười tự cho là anh tuấn nhất. "Xin chào cô gái xinh đẹp. Ta là Bart Dole. Cô có thể gọi ta là Bart. Ta chính là vương tử của Thái Dương quốc." Nam Nhiễm hơi há miệng. Nhưng vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Xem tình hình này thì không có khả năng thỏa thuận rồi. Vẫn nên trực tiếp đoạt thì hay hơn. Dứt lời, cánh tay lại bắt đầu dùng sức. Lúc này, Tiểu Hắc Long vội vàng mở miệng: [ký chủ, cô thế này gọi là "cướp bóc". Đây là hành vi sai trái. Ký chủ, ký chủ.] Sắc mặt Nam Nhiễm không hề thay đổi. Ngược lại, càng dùng thêm sức. Chỉ là sợi dây xích vàng kia không hề biến hóa. Không hề bị hư tổn hay sứt mẻ chỗ nào. Thanh âm của Tiểu Hắc Long mỗi lúc một lớn hơn: [ký chủ! Viên dạ minh châu này bị hạ cấm chế. Cô không thể mang nó đi được.] Nghe vậy. Nam Nhiễm liền bĩu môi. Không thể mang đi a~! Tầm mắt của cô lập tức đảo một vòng qua cổ của Bart vương tử. Đức hạnh của ký chủ nhà mình thí nào, Tiểu Hắc Long coi như cũng hiểu được bảy tám phần. Nó nỗ lực trấn an bản thân: [ký chủ, không phải dạ minh châu đã bảo cô tới hoàng cung tìm hắn sao?] Được nhắc nhở, Nam Nhiễm mới từ từ nhớ ra tình hình lúc đó. Bàn tay đang cầm chặt dây xích vàng cũng từ từ buông ra. Sắc mặt Bart đỏ ửng, hắn cố gắng duy trì phong độ của bản thân. Không nghĩ tới lực tay của cô gái này lại lớn như vậy. Hồi nãy, hắn có cảm giác giống như cô ấy muốn chặt đứt cổ của hắn. Thế nhưng. Vì lòng tự trọng, hắn không thể lộ ra khía cạnh vô năng của bản thân trước cô gái này. Vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ. "Tiểu thư xinh đẹp. Hình như tiểu thư rất thích dạ minh châu. Tiểu thư nên biết, ở trong hoàng cung, ta còn có rất nhiều vật phẩm trên quý khác. Tiểu thư có hứng thú đi xem không?" Nam Nhiễm vừa nghe đến ba chữ "đi hoàng cung" liền liên tưởng đến còn rất nhiều dạ minh châu khác. Vì thế vô cùng tự nhiên gật đầu. Tỏ vẻ đồng ý. Bart nhìn bộ dáng một chữ cũng không nói của cô, nụ cười trên mặt càng lớn hơn. Thì ra là một cô gái thẹn thùng. Nam Nhiễm vẫy vẫy tay với Santa đứng bên cạnh. Santa đi tới, vui vẻ nói: "Tiên tử!" Nam Nhiễm đặt hai tay lên vai Santa. Không biết có phải vì đã từng bế Nam Nhiễm chạy liên tục ba giờ hay không. Mà vừa thấy động tác của cô, nàng ta liền hiểu được cô có ý gì. Santa lập tức bế Nam Nhiễm lên. Bart nhìn Santa: "Ồ! Lại có thêm một vị tiểu thư xinh đẹp nữa! Hai người là chị em?" Santa lắc đầu: "Chúng tôi cũng mới quen nhau thôi, tôi tên Santa." Bart gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó, bày ra tư thế "mời": "Mời hai vị tiểu thư xinh đẹp lên xe." Santa vừa bế Nam Nhiễm vừa nhảy lên xe ngựa, cả quá trình cũng chỉ mất vài giây. Nhìn bộ dáng thuần thục của nàng ta, hai mày của Bart cau lại. Trong mắt hiện lên một tia sáng khó hiểu. Xe ngựa rời khỏi quán ăn nhỏ. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn chạy thẳng về phía hoàng cung. ... Thời điểm Nam Nhiễm lần nữa nhìn thấy dạ minh châu biến hình. Là vào buổi tối ngày đầu tiên tiến vào hoàng cung. Ban sáng, vương tử Bart có mang hai người các cô đi xem tàng bảo khố. Nên Nam Nhiễm cứ thế mà dựa vào phương hướng. Tìm đến tàng bảo khố một lần nữa.