Hoàn Dư điện nằm ở phía đông nam của Vị Ương cung, là nơi mà hoàng thượng đích thân ban cho Sở Lăng Thường. Khung cảnh nơi này cũng giống như con người của nàng, cực kỳ thanh nhã và u tĩnh. Nhưng từ sau giờ ngọ, từ trong điện lại truyền ra tiếng la hét cơ hồ có thể thổi bay cả mái hiên, tiếng hét lớn đến nỗi mấy cung nữ tình cờ đi ngang qua cũng phải vội vã lảng đi.
“Tiểu…tiểu thư, nhẹ một chút….đau quá…ai ui…”
“Em nhỏ giọng một chút. Bây giờ biết đau đớn, sao lúc sáng còn chạy lung tung?” Sở Lăng Thường có chút dở khóc dở cười nhìn Thanh Tụ đang nằm bẹp trên giường. Nha đầu hoạt bát thường ngày của nàng bị phạt đánh 10 trượng, giờ phải xoa thuốc khiến nàng thực cảm thấy đau lòng.
Nắm tay Thanh Tụ siết chặt góc chăn, từng giọt nước mắt lớn thi nhau rớt xuống nhưng cái miệng vẫn không chịu yên lặng, “Đều tại Lật phi nương nương kia, không đợi ý chỉ của Thái hậu đã kêu thị vệ lôi em ra đánh. Sao bà ta có thể thâm độc như vậy? Thái hậu nương nương cũng còn chưa có trách phạt em mà.”
Sở Lăng Thường kéo lấy một góc chăn nhét vào miệng Thanh Tụ, lại lấy thuốc mỡ tỉ mỉ bôi vào vết thương xong xuôi, sửa sang lại y phục cho nha đầu này rồi mới khẽ nói, “Bị giáo huấn như vậy còn chưa đủ sao? Tất cả tai họa cũng tại cái miệng em mà ra. Nơi này là Hán cung, làm việc gì hay nói lời nào cũng đều phải cẩn thận mới được. Thu lại cái tính động một chút là mở miệng nói lý của em đi. Quản cho tốt cái miệng của mình cũng chính là bảo vệ tính mạng của bản thân vậy.”
Thanh Tụ ngẩng đầu nhìn nàng hồi lâu, sau đó ôm lấy cánh tay Sở Lăng Thường, “Tiểu thư, trên đời này chỉ có tiểu thư là đối tốt với em. Em thực nhớ những ngày còn ở trên núi lúc trước.”
Thanh Tụ cũng không phải đồ ngốc. Sáng nay, người mà nha đầu này đắc tội là Lật phi nương nương, lại còn kinh động đến Thái hậu nương nương. Sở dĩ có thể an toàn rời khỏi đại lao như vậy nhất định là tiểu thư đã ra tay cứu giúp. Tiểu thư trước giờ tính tình rất lãnh đạm, nay lại có thể vì nha đầu này mà hao tâm, chỉ riêng điểm này đã khiến Thanh Tụ vô cùng cảm động rồi. Nhưng bên cạnh đó, một nỗi lo lắng không biết còn có chuyện gì phát sinh cũng nhanh chóng chiếm lĩnh tâm trí nha đầu này.
Sở Lăng Thường dường như nhìn thấu tâm tư nha đầu này, khẽ đưa tay xoa đầu Thanh Tụ, thở dài một tiếng, cũng không nói thêm lời nào. Nhẹ bước đến bên cửa sổ phía trước, nhìn một rừng hoa đào bên ngoài, suy nghĩ của nàng bất giác lại tràn ngập những tháng ngày nhàn nhã trước khi nhập cung.
Sao nàng lại không muốn trở về sơn cốc, không nhớ sư phụ cùng đại sư huynh chứ? Nghe sư phụ nói, song thân nàng đều là người nước Sở, trong một lần chiến loạn đã không may qua đời. Sư phụ lúc đó thấy nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong một tấm chăn trông cực kỳ đáng thương nên đã giữ lại bên mình, hết lòng dạy dỗ, còn để cho nàng mang họ Sở. Quỷ cốc phái chưa từng thu nhận nữ đệ tử nhưng nàng lại là ngoại lệ. Sư phụ cũng chưa từng vì nàng là nữ tử mà thiên vị, ngược lại còn truyền cho nàng kỳ môn độn giáp cùng y thuật. Sư phụ cũng từng nói, mệnh của nàng không thuộc về nơi sơn cốc này, ngày sau nhất định sẽ phải xuống núi.
Suốt mười sáu năm, nàng đều sống trong sơn cốc, chưa từng hạ sơn, cũng không biết đến những chuyện bên ngoài. Mà đại sư huynh của nàng, Nhai Tích lại là người cực kỳ thông tuệ, vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của sư phụ. Chỉ là chí hướng của đại sư huynh cùng sư phụ có chút bất đồng. Đại sư huynh rất thích hết lần này đến lần khác xuống núi du sơn ngoạn thủy. Sư phụ cũng không ngăn cản mà chỉ nói một câu, “Anh hùng xuất thiếu niên” rồi đồng ý cho đại sư huynh xuống núi.
Ít lâu sau, đại sư huynh dùng bồ câu đưa tin về. Sư phụ đọc xong cũng lập tức xuất quan, vội vàng căn dặn vài câu rồi cũng xuống núi.
Một tháng trước, triều đình đột ngột phái người lên núi. Là đại hoàng tử Lưu Vinh thân chinh tới mời sư phụ Hàn Thiền Tử vào cung gặp mặt Hoàng thượng thương thảo thế cục hỗn loạn do bảy nước chư hầu liên kết tạo phản. Sư phụ không có ở trong núi, mà thánh chỉ lại không thể làm trái, cho nên nàng chỉ còn nước đem theo Thanh Tụ nhập cung.
Ngay đêm nàng vừa nhập cung, Cảnh Đế đã triệu nàng tới điện Tuyên Thất dạ đàm tới tận bình minh. Nàng mặc dù không muốn nói đến thế sự, nhưng lại không đành lòng nhìn thần dân bách tính lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nên đã đề xuất với Cảnh Đế phái đại tướng quân đương triều là Châu Á Phu dẫn binh kháng địch. Nhưng nàng cũng có thể nhìn ra sắc mặt Cảnh Đế cực kỳ khổ sở. Khi biết nàng hiểu rõ thiên mệnh, Cảnh Đế liền bức thiết yêu cầu nàng nói ra vận mệnh Đại Hán tiếp theo sẽ thế nào...
Truyện khác cùng thể loại
821 chương
118 chương
140 chương
115 chương
36 chương
59 chương