Vận mệnh quốc gia thế nào, ba phần dựa vào ý trời, bảy phần dựa vào con người. Sở Lăng Thường vốn hiểu thuật kỳ môn ngũ hành, đương nhiên có thể tính được vương triều này khi nào hưng thịnh, khi nào diệt vong. Vận mệnh quốc gia cũng giống như số mạng mỗi người vậy, có sinh có tử, có hợp có tan, tan lâu lại hợp, hợp rồi lại tan, cứ như vậy mà tạo thành sự cân bằng của chi đạo. Đối với chuyện này, Sở Lăng Thường đã sớm thông suốt, nhưng thế nhân thì lại khác, nhất là hoàng đế chỉ muốn cơ nghiệp của mình được trường tồn, vận mệnh quốc gia hưng thịnh thiên thu muôn đời. Sao có thể như vậy đây? Đạo lý này mọi người đều hiểu, nhưng khi đối mặt với thiên tử lại không thể mở miệng. Ở gần vua như ở gần cọp. Sở Lăng Thường biết rõ một nam nhân khi đã nắm được cả thiên hạ có dã tâm lớn đến thế nào. Giang sơn đã ở trong tay sao họ có thể cam lòng để mất. Giống như một người đang sống nhưng năm tháng tươi đẹp nhất, đột nhiên có một người tới nói với hắn rằng mạng của hắn chẳng giữ được bao lâu nữa. Những lời thực phũ phàng như vậy khác nào lưỡi dao bén nhọn khiến người ta nghe mà khiếp hãi. Cho nên, đối mặt với Cảnh Đế, nàng vẫn nhất quyết không chịu nói ra vận mệnh Đại Hán sau này, chỉ cố gắng thuyết phục Cảnh Đế xuất binh dẹp loạn mà thôi. Cảnh Đế tuy rằng không vui, nhưng vì yêu mến người tài nên cũng miễn cưỡng nhượng bộ nàng. Chỉ là, nàng cũng chẳng có cách nào rời khỏi cung. Cứ như vậy, một tháng đã nhanh chóng trôi đi. Cảnh Đế chậm chạp không chịu xuất binh, cũng không lập tức tiếp thu ý kiến của nàng. Mấy lần triệu nàng tấn kiến cũng chỉ là cùng đàm luận một chút về âm dương ngũ hành, đạo dưỡng sinh mà thôi. Nhưng những phi tần chốn hậu cung lại không ngừng đoán già đoán non, lén bàn tán rằng hoàng đế có ý với nàng. Một dân nữ vừa tiến cung đã được phong danh hiệu, được ban cung điện riêng, cho dù nàng có cố gắng tránh thị phi đến thế nào thì cũng vẫn trở thành mục tiêu của những lời đàm tiếu. Những ngày tháng thanh tịnh khi còn ẩn cư nơi sơn cốc đã không còn, con đường sau này của nàng phải đi thế nào đây? Từ phía giường, tiếng kêu đau đớn của Thanh Tụ kéo nàng trở lại thực tại. Nhìn tiểu nha đầu trên giường đầy thống khổ nhăn nhó, Sở Lăng Thường không khỏi bất đắc dĩ thở dài, “Qua đêm nay, miệng vết thương của em sẽ khá hơn. Chịu khó nhẫn nại một chút.” Lơ đãng nói ra hai chữ “đêm nay”, bất giác trái tim nàng cũng khẽ đập rộn lên một chút. Nhớ tới những lời của Đậu thái hậu, lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Thanh Tụ, nàng có thực sự muốn….một mạng đổi một mạng không đây? Thái hậu nương nương hạ chỉ thả Thanh Tụ ra cũng không có nghĩa là nàng có thể bình an vô sự. “Tiểu thư…” Thanh Tụ thấy nàng nhìn mình chằm chằm liền khẽ lên tiếng phàn nàn, “Khi nào hoàng thượng mới hạ chỉ cho chúng ta rời cung đây? Sư phụ cùng sư huynh cũng thật là, họ chắc hẳn biết được hành tung của chúng ta, sao còn chưa tới cứu chứ? Sư huynh võ công giỏi như vậy, nhất định sẽ thay em xả giận.” “Còn một ngày hoàng thượng chưa biết được vận mệnh quốc gia thì còn giữ chúng ta lại nơi này thêm ngày đó.” Sở Lăng Thường tiến lên giúp Thanh Tụ kéo lại chăn, nhẹ nhàng nói. Ở trong hoàng cung này, người có thể cùng nàng nương tựa lẫn nhau chỉ có nha đầu này mà thôi. Tuy rằng Thanh Tụ thường ngày hơi tùy tiện nhưng luôn đối với nàng rất tốt. Chuyện này nàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng. “Vậy nói cho…” Thanh Tụ vừa nói vừa khóc, so với vẻ hăng hái đánh nhau lúc ban ngày thực khác nhau một trời một vực. “Tiểu thư, em bị đánh như vậy cũng còn đỡ hơn tiểu thư. Hoàng thượng hiện giờ vẫn kiên nhẫn nên mới có thể đợi được một tháng. Nếu như có một ngày hoàng thượng hết kiên nhẫn thì phải làm sao? Chờ không nổi nữa thì biết tính sao đây? Có phải sẽ khiến chúng ta đầu một nơi thân một nẻo hay không?” "Nha đầu ngốc, con người vốn luôn có lòng tham. Hoàng thượng muốn biết vận nước, rồi sẽ lại muốn biết làm thế nào để có thể duy trì cơ nghiệp thiên thu muôn đời. Ta không thể làm như vậy. Đó là việc trái với quy luật của trời đất.” Nàng giơ tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc dài của Thanh Tụ, chậm rãi nói, “Cho nên tiết lộ thiên cơ là việc tuyệt đối không thể làm, chỉ cần làm vậy…mọi chuyện sẽ biến đổi, sự tình sau đó sẽ thế nào cũng không thể dự đoán được nữa.” Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ, nét lãnh đạm trong mắt cũng dần hóa thành sự suy tư…