Đại Đế Cơ

Chương 102 : Hành động tinh vi

Như vậy mới tránh nó đi, đó không phải là lánh nạn mà là thoát thân. Hai người im lặng không nói gì trong một khắc. Tiết Thanh thi lễ với hắn rồi nói: “Vất vả rồi... Chắc những chuyện này hỏi thăm cũng không dễ.” Trương Liên Đường nói: “Không khó, ta trực tiếp hỏi tổ phụ. Mặc dù có rất nhiều chuyện người người không biết nhưng chỉ cần là việc thì chắc sẽ có người biết mà thôi.” Nói tới đây hắn cười cười: “Ngược lại cũng không cần cảm ơn ta, cảm ơn bản thân ngươi ấy. Là ta nói với tổ phụ ân nhân chữa bệnh cho người hỏi nên người mới nói với ta.” Tiết Thanh cười cười cảm ơn lần nữa. Hai người đối diện nhau rồi tiếp tục im lặng lần nữa. Trương Liên Đường nói: “Trước tiên những cô gái này đều đến từ chốn xa xôi hẻo lánh, đa số đều là kiều nữ khuê phòng, tuổi lại còn nhỏ, trên đường đi cũng lắc lư nghiêng ngã, không hợp thủy thổ của kinh thành, những chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi.” Tiết Thanh thở dài nói: “Thế này đúng là hết cách rồi, không dễ làm đâu.” Trương Liên Đường nhìn nàng nói: “Ngươi định... làm thế nào?” Tiết Thanh nói: “Chỉ có thể lại gây rắc rối một chút, trước tiên ra đi tìm đại phu kê đơn thuốc trị chứng không hợp thủy thổ, sau đó viết cho Dương lão đại phu ở kinh thành một bức thư, sau đó nhờ ông ấy tới lúc ấy đến thăm hỏi.” Trương Liên Đường mỉm cười nói: “Như vậy cũng tốt, chỗ này của chúng ta cách kinh thành cũng ổn hơn một chút, chậm nhất là một tháng cũng tới rồi, Dương lão đại phu ở kinh thành cũng có thể bước vào Thái y viện cũng là tiện nhất. Ngươi có cách để liên lạc với Dương lão đại phu sao?” Tiết Thanh nói: “Có, trước khi đi ông ấy có để lại cho ta, nói địa chỉ cửa tiệm của một người bạn ở kinh thành.” Trương Liên Đường gật đầu nói: “Có thể dùng chân chạy vặt ở cửa tiệm nhà ta đi chuyển đồ.” Tiết Thanh thi lễ cảm ơn: “Vậy ta đi tìm đại phu kê đơn thuốc trước.” Trương Liên Đường cười gật đầu, nhìn Tiết Thanh đi qua lại gọi to: “... Có cách đem phương thuốc qua không?” Tiết Thanh gật đầu nói: “Lại đi nhờ vả Xuân Dương thiếu gia.” Trương Liên Thanh gật đầu nói: “Vậy thì tốt, hắn là tiện nhất, ngươi mau đi đi.” Tiết Thanh cười cười thi lễ rồi xoay người rời đi, chầm chậm men theo đường núi đi xuống, Trương Liên Đường nhìn nàng đi xa rồi mới đi lên trên núi, trường xã ở trong núi rừng rất yên tĩnh, Trương Song Đồng đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh ra. “Thế nào? Đứa nhỏ này có xả giận cho hồng nhan không?” Hắn nói. Trương Liên Đường cười lắc đầu nói: “Giận gì mà giận, ngươi còn nói đứa nhỏ, cơn giận của đứa nhỏ có thể giận được bao nhiêu chứ... Chỉ có thể làm khó bản thân mà thôi, Tiết Thanh lại không phải loại người đó.” Trương Song Đồng thầm nói đúng là chẳng thú vị gì cả. Trương Liên Đưnờg nói: “Chuyện này vốn dĩ chẳng phải chuyện gì thú vị, làm không cẩn thận là chết người, mà người chết cũng không chỉ là một, cách ứng phó của đứa nhỏ này rất tốt, bình tĩnh, chu toàn lại thỏa đáng.” Trương Song Đồng nhìn xuống dưới chân núi nói: “Lại còn chu toàn thỏa đáng nhưng cũng khó mà ngăn được sự chia ly, quả là đáng thương, huynh nói xem hắn có tìm một góc nào đó khóc không...” Tiết Thanh không khóc, chuyện này có gì đâu mà phải khóc, cũng chưa tới lúc để khóc... Ừm, việc mà nàng muốn làm là tránh sau này phải khóc, nàng vừa bày giấy nghiên mực ra cầm bút chuẩn bị viết thư thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, lập tức có người thò đầu ra nói: “Đây là phòng học đạo sao?” Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy đó là một người hầu mười một mười hai tuổi mặc áo xanh rồi nói: “Đây là phòng học kiến thức.” Người hầu đó “ơ” một tiếng rồi nói: “Không quan tâm đây là gì, người là Tiết Thanh thiếu gia phải không, Xuân Dương thiếu gia bảo con tới đây.” Tiết Thanh đáp lại một tiếng “ừ”. Người hầu nói: “Xuân Dương thiếu gia nói người hai canh giờ sau tới cổng thành đợi thiếu gia.” Tiết Thanh gật đầu nói: “Ta biết rồi.” Người hầu đó lại ngước mắt nhìn căn nhà cỏ rồi quay đầu chạy băng băng đi, Tiết Thanh lại tiếp tục nghiêm túc viết thư, viết xong thì thu dọn lại bút mực, đóng cửa sổ nhà cỏ. Thư cũng đã khô mực, nàng gấp lại bỏ vào trong giỏ trúc rồi đi ra khỏi phòng học, chạy nhanh như bay dưới ánh nắng chói chang ban trưa. “... Y lại trốn học...” Người phụ nữ bán cá nói, nhìn bóng người chạy nhanh như bay rồi vươn tay. “... Có chuyện.” Người phụ nữ bán cá đứng ở bên cạnh cửa, nói với người khách mua kia: “Trẻ con thì có việc gì chứ... Bọn trẻ bây giờ...” Người khách mua cá mặc dù không nhận ra Tiết Thanh nhưng cũng đồng ý với câu nói này nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không biết trời cao đất dày gì cả.” Tiết Thanh một đường chạy như bay về nhà, Noãn Noãn bận rộn giơ tay tóm lấy giỏ trúc Tiết Thanh ném xuống. “Thiếu gia hôm nay người vẫn về sớm.” Noãn Noãn nói. Tiết mẫu nghe thấy tiếng động thì bước ra từ một căn phòng khác. Tiết Thanh nói: “Mẫu thân, con đi ra ngoài... Tối nay con không về ăn cơm, Xuân Dương thiếu gia nhà họ Liễu tìm con.” Liễu Xuân Dương à? Noãn Noãn có chút sợ hãi nói: “Là muốn đánh người sao?” Tiết Thanh đặt tay xuống nói: “Sao có thể chứ, Xuân Dương thiếu gia không phải loại người đó... Gọi ta là đại ca, rất tốt.” Nói xong liền chạy ra ngoài. “Quan hệ làm ăn giờ cũng nhiều quá.” Tiết mẫu lắc đầu nói. Noãn Noãn sắp xếp xong giỏ trúc của Tiết Thanh xong cười hi hi nói: “Thiếu gia bây giờ chơi với nhiều người lắm, mọi người cũng rất thích thiếu gia.”Truyện đượ-c biên- tập tại -ir-ead.vnTiết mẫu cười nói: “Vậy cũng không tệ, đỡ tốn cơm nhà, vừa hay rảnh rỗi ta đi ra ngoài mua ít chỉ.” Noãn Noãn dạ vâng nhìn Tiết mẫu đi ra ngoài, đặt giỏ trúc xuống sau đó đi dọn sân, đang đứng trước đống củi “a” lên một tiếng, quay lại mấy vòng, thanh sắt kia của thiếu gia đâu rồi? Ừm, tối qua còn cầm chơi mà... Thầm nghĩ chắc để quên trên trường rồi, nàng không có ý định xếp gọn mấy cây củi kia lại. Sau ban trưa người trên đường không quá đông, mấy người lớn ngồi bên trong chỗ mát mẻ cười nói, Tiết mẫu đi qua chào hỏi họ. “...Tiết thẩm hôm nay rảnh rỗi ra ngoài đấy...” “... Mua cuộn chỉ... Ngô bán hàng rong tới chưa?” “... Vẫn chưa thấy…” Từng đám từng đám nói chuyện phiếm, chưa bao lâu thì có người bán hàng rong đẩy xe qua kêu người bán tới rồi, Tiết mẫu gọi hắn lại lựa chỉ. “Hôm nay đã đi đâu rồi?” Bà tán gẫu. Ngô bán hàng rong hơn hai mươi tuổi, cũng là khách quen trên đường, trên mặt luôn tươi cười, nói: “... Đi Ích Xuân đường lấy được một ít thuốc... sau đó về cổng thành.” Người bên cạnh nghe thấy thì hỏi một cách thân thiết là hắn bị làm sao. Ngô bán bán rong nói: “Ta không sao, chỉ là giúp người khác mua thuốc thôi...” Trả lời xong câu hỏi này thì một tiểu đồng ở bên cạnh cũng vây lại đùa nghịch, Tiết mẫu cầm lấy chỉ rồi cười nói với người qua đường hai câu liền đi ngay. Người trước cổng thành sau giờ trưa không nhiều, Tiết Thanh đứng ở bên đường trong tay cầm một túi thuốc, chốc chốc lại nhìn trái nhìn phải, rất rõ ràng là đang đợi người, sau khoảnh khắc đó thì có một chiếc xe ngựa lắc la lắc lẻo chạy qua rồi dừng ở trước mặt Tiết Thanh. Liễu Xuân Dương vén rèm xe lên, Tiết Thanh vội vàng thi lễ. Liễu Xuân Dương nói: “Đi cùng ta đi.” Tiết Thanh vẫn không lên xe, chần chừ phút chốc mới nói: “Phải nói thế nào? Có phải gây thêm rắc rối cho ngươi không?... Tông đại nhân có thể không thích ta.” Lúc nghe thấy câu phải nói thế nào thì lòng của Liễu Xuân Dương cười lạnh, đứa nhỏ này không phải đã nghi ngờ hắn lừa nó rồi chứ? Đợi tới khi nghe tới Tông đại nhân lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, nếu đã mất mặt vì không làm được thơ rồi, không dám gặp Tông đại nhân thì cũng bình thường thôi. Mắt hạnh của Liễu Xuân Dương nhìn lên trên trời nói: “Ngày mai phải đi rồi, có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, tổ phụ của ta tặng cho Tông đại nhân mười chiếc xe ngựa, giờ này chắc xe ngựa nhà ta đang đợi, chạng vạng sẽ đưa qua... Ngươi cải trang thành người làm thuê đi theo là được rồi.” Tiết Thanh hứ một tiếng nói: “Huynh cũng sẽ đi cùng chứ?” Liễu Xuân Dương trừng mắt giận dữ nói: “Hỏi gì mà nhiều thế, ngươi xem Liễu Xuân Dương ta là loại người gì, ta nói được làm được, nếu ngươi nghi ngờ ta thì đừng tới đây hỏi ta nữa đi.” Tiết Thanh lắc đầu nói: “Không có không có, huynh nghĩ nhiều rồi.” Nàng thi lễ, lấy túi thuốc ở trong tay ra: “Ý của ta là nếu như Xuân Dương thiếu gia đi thì ta không đi nữa, huynh giúp ta chuyển cái này cho hàng xóm của ta, nàng ấy tên là Thiền Y.” Liễu Xuân Dương ngớ người ra một lúc, tức giận nói: “... Không đi mà hỏi nhiều như vậy làm gì?” Gạt tay Tiết Thanh ra rồi lấy lấy túi thuốc trong tay nàng, ghét bỏ ném xuống rèm xe rồi thúc ngựa đi. Tiết Thanh né sang một bên, nhìn xe ngựa đi rồi cúi người thi lễ, quay người rồi nghiêng ngã quay về đường cũ, nhìn nàng rời đi, một vệ binh ngồi bên dưới cổng thành thu hết vào mắt, vẻ mặt thoải mái, nói cười cùng với người bạn đồng hành đang nâng ly trà lên. Tiết Thanh vẫn chưa về nhà, nhanh chóng đi tới một cửa tiệm. “Đây là nhà họ Liễu sao?” Nàng đứng ở ngoài cửa thò đầu ra hỏi. Người giúp việc ở cửa tiệm nói: “Không phải.” Tiết Thanh “ồ” một tiếng rồi lùi về phía sau, vẻ mặt có chút mù mờ, lẩm bẩm nói một một mình: “Vậy chắc là bên đây.” Người giúp việc bước tới cười nói: “Không phải, đây là cửa tiệm lương thực của Trương thị chúng tôi.” Hắn giơ tay chỉ về phía trước: “Xe ngựa của nhà họ Liễu là từ bên đây qua hướng về bên trái...” Cứ như vậy hướng dẫn. Tiết Thanh “ồ” một tiếng ngắt lời hắn: “Đây là cửa tiệm của nhà họ Trương vậy là của Liên Đường thiếu gia sao?” Người giúp việc gật đầu nói vâng. Tiết Thanh cười rồi lấy bức thư từ trong ống tay áo ra, nói: “Vậy thì quá tốt rồi, ta đang tìm các người đó. Ta có một bức thư muốn đem tới kinh thành cho Dương lão đại phu Dương Tịnh Xương... Liên Đường thiếu gia nói có thể nhờ chân chạy vặt của các người đưa đi, không biết...” Người giúp việc trong tiệm cũng vươn tay tiếp lời: “Vậy à, không biết ngài là...” Tiết Thanh báo tên tuổi, người giúp việc ở cửa tiệm gật đầu nói: “Được, ta sẽ sắp xếp.” Ý của “sẽ sắp xếp” cũng là sẽ đi hỏi Liên Đường thiếu gia, xác nhận xong thì sẽ đem đi liền. Tiết Thanh nói cám ơn lần nữa rồi cáo từ rời đi, người giúp việc ở cửa tiệm cũng không quan tâm mà để cho người hầu họ Qua đi vào trong nhà hỏi thăm chuyện này. Ánh mặt trời cũng dần nghiêng, màn đêm bao trùm phố xá, bên ngoài xe ngựa của nhà họ Liễu vô cùng ồn ào náo nhiệt, mười mấy chiếc xe được người giúp việc kéo ra, lôi kéo mấy con ngựa, người hét ngựa hí vô cùng náo nhiệt. Tiết Thanh đứng trong đám người hai bên đường đang xem náo nhiệt, vẻ mặt có chút thất vọng nhưng mà cũng hết cách rồi, chỉ có thể làm như vậy thôi. Nàng cúi đầu giấu tay vào trong người rồi chen qua đám người đi theo hướng xe ngựa, ánh sáng chiếu xuống kéo dài bóng của nàng, nhanh chóng biến mất trong bóng mờ đang bị bóng đêm che kín của hai dãy cửa tiệm.