Đại Đế Cơ
Chương 103 : Tới trước
Màn đêm dần buông, núi Lục Đạo Tuyền ở nơi xa trở nên xám đen nghênh đón chiếc áo của màn đêm, còn một bên còn lại của sông Vị Thủy lại chiếu sáng vạn dặm, bên sáng bên tối khiến ánh mắt con người trở nên mơ hồ.
Đúng lúc Song Viên lúc này sáng tối giao thoa, đoàn xe ngựa từ từ xuất hiện, không ngừng có người ra vào, cảnh tượng vô cùng rối ren, có hơn mười chiếc xe ngựa chạy vào Song Viên. Dưới sự chỉ dẫn từng chiếc xe ngựa từ từ tiến vào bãi giữ. Rồi đột nhiên có vài người hầu vội vàng chạy tới từ ngã rẽ bên cạnh, hai bên va chạm vào nhau, trên đường né tránh có chút hỗn loạn, đột nhiên vang tới âm thanh ai da, nhìn thấy một người ở dưới đất không biết tại sao mà lại té ngã.
“Mau đỡ dậy đi...”
“Sao lại ngã ngay dưới xe ngựa chứ...”
Gã sai vặt nhỏ bé kia nhanh chóng bò dậy trốn sang bên đường, đỏ mặt cúi đầu lẩm bẩm nói không sao không sao, dáng vẻ có chút xấu hổ.
“Được rồi, đi nhanh đi, đi nhanh đi.”
Mọi người hối hả thúc giục nhau bắt đầu lại, trái phải đi vào, người dắt ngựa đi theo hướng bên trái, quay đầu lại nhìn một cái, thấy tên sai vặt đang phủi bụi trên đường cùng với vài tên tùy tùng ở trên đường.... Chắc là không té bị thương đâu, bèn không để ý nữa mà thu hồi lại tầm nhìn.
Tên sai vặt đứng cạnh mấy người tùy tùng ở trên đường, gọi một tiếng ca ca nói: “... Làm sao đi tới Thẩm Tinh các vậy ạ?”
Mấy tên tùy tùng nhìn hắn một cái, người sai vặt theo xe ngựa từ nơi khác tới đây tất nhiên là không quen thuộc nên nghe xong hắn giơ tay chỉ về một hướng. Tên sai vặt đó cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, mấy tên tùy tùng không để ý tiếp tục thấp giọng nói cười.
Bọn họ chưa đi được bao lâu thì có một đoàn tì nữ cầm hộp thức ăn tới, những người quen biết thì chào hỏi cười đùa lẫn nhau.
“... Tối nay ăn cái gì?”
“... Đều là đồ ăn ngon cả.”
“... Những người này đều là quý nhân cả... Tương lai phải lọt được vào mắt xanh của thái hậu, so với lời nói của tri phủ còn có tác dụng hơn...”
Nói cười xong thì tiếp tục đi về phía trước, đám tùy tùng bước về hướng tiền viện ồn ào còn đám tỳ nữ lại lung lay đi về sân nhỏ phía hậu viện yên tĩnh.
Sân này không quá lớn nhưng xây dựng vô cùng tinh xảo, đình đài lầu các đều có hoa cỏ, trong sân là một dãy phòng ốc, đám tỳ nữ bước vào sân liền tách ra gõ cửa từng phòng.
“... Tiểu thư, ăn cơm.”
“... Tiểu thư, ta vào đây...”
Các nàng nói năng vô cùng nhỏ nhẹ đẩy cửa bước vào phòng, trên tay cầm hộp thức ăn rồi chia nhau ra bước vào từng phòng.
Thiền Y giật mình ngẩng đầu đứng dậy, hai tỳ nữ bước vào phòng liền nở nụ cười, thi lễ nói: “Thiền Y tiểu thư, mau ngồi đi, ăn cơm thôi.”
Tiểu thư à, từ lúc tới nơi này đã bị gọi nhiều lần như vậy nhưng Thiền Y vẫn không quen. Nàng thì là tiểu thư cái gì chứ, nàng cúi đầu, chợt dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một mảnh giấy gói kỹ được người khác cầm lên...
“Đừng động đậy, là của ta.” Nàng theo bản năng đè tay của nàng ta lại.
Tỳ nữ kia cũng bị dọa giật mình, liền buông tay ra, nhìn túi giấy đựng thuốc được mở ra: “Thiền Y tiểu thư... Ta chỉ là muốn bày cơm ra mà thôi.”
Thiền Y lúc này mới lấy lại tinh thần, sắc mặt càng ngày càng hồng, cầm lấy gói thuốc lên rồi ôm vào trong lòng.
Hai người tỳ nữ nhìn nhau không nói gì rồi bày thức ăn ra. Sau đó thi lễ rồi cúi người lui ra ngoài.
“... Thứ đó là gì mà y coi như là đồ quý vậy...?”
“... Là đồ mà Xuân Dương thiếu gia mới đưa tới... Nói đó là thuốc trị chứng không hợp thủy thổ…”
“.... A, Xuân Dương thiếu gia quen nàng sao... Quan tâm như vậy...”
Bên ngoài cửa truyền tới tiếng nói nhỏ của hai tỳ nữ, Thiền Y ôm chặt mảnh giấy ở trong lòng. Không đúng, không phải Xuân Dương thiếu gia quan tâm nàng, mà là Tiết Thanh. Lúc nghĩ tới cái tên này, Thiền Y không nhịn được mà cười khẽ, cười cười nhưng lại có chút gì đó buồn bã. Ngồi xuống rồi ngỡ ngàng nhìn bàn đồ ăn kia, không biết qua bao lâu, cửa phòng phát ra tiếng động có người bước vào.
“Sao lại không ăn cơm? Không ăn cơm không được đâu... Sẽ không có sức lực đâu.”
Có tiếng nói.
Thiền Y bừng tỉnh lấy lại tinh thần, theo bản năng đứng dậy, lẩm bẩm nói: “ Ta... Ta ăn ngay đây... A…”Truyện đư-ợc dịch trực- tiếp- tại iREAD-Giọng nói này... sao lại quen đến như vậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn tỳ nữ đứng trước mặt. Đúng là một tỳ nữ nhưng nhìn khuôn mặt lại... Nàng chớp chớp mắt, há miệng...”
Một bàn tay đã bịt miệng nàng lại, che kín âm thanh sợ hãi kia lại, chỉ còn sót lại hai tiếng Tiết Thanh mơ hồ.
Tay còn lại của Tiết Thanh để ở bên môi suỵt khẽ nói: “Là ta...” Sau đó mới buông tay ra.
Thiền Y đã bị dọa đến ngây người, người trước mắt này... Tiểu cô nương mặc váy sam, kéo tóc mai... Mái tóc có chút rối, mắt to mày rậm, mũi cao thẳng, môi đỏ... Là một cô nương, không hề sai.”
Tiết Thanh bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, nói: “Nam giả nữ thôi mà... Tiện mà.”
Nam giả nữ à... Cũng không có gì, mỗi năm có hội chùa Kim Đồng Ngọc Nữ, có lúc toàn là nữ giả trang, có lúc lại là nam giả trang, vẫn còn nhỏ mà, cải trang xong cũng chẳng có gì khác biệt.”
Không ngờ rằng Tiết Thanh giả nữ cũng giống đến như vậy, Thiền Y có chút không nhịn được cười, nói: “Cũng giống lắm đó.”
Tiết Thanh cũng cười. Đúng vậy, cũng thú vị thật, nàng là một cô nương, ngoài phải đóng giả nam lại còn phải đóng giả nữ.
Thiền Y cười lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút căng thẳng, nói: “Sao ngươi lại tới đây rồi? Là tới đây với Xuân Dương thiếu gia sao?”
Tiết Thanh nói: “Ừ, tới để tạm biệt ngươi, ngày hôm qua lảm nhảm lâu như vậy mà ngươi vẫn chưa nói một tiếng gì với ta.”
Mắt Thiền Y đỏ lên, gục đầu xuống, nói: “Đúng là… là lỗi của ta.”
Tiết Thanh hô một tiếng, nói: “Được rồi, được rồi, không cần như vậy nữa. Ghét nhất là kiểu này, rõ ràng không muốn đi... Các ngươi có thể đi lại tự do sao?”
Chuyển đề tài có chút nhanh, Thiền Y nhất thời ngơ ngẩn, Tiết Thanh lại hỏi một lần nữa.
Thiền Y lúc này mới gật đầu nói: “Có thể, có thể tự do đi lại, chỉ cần không ra khỏi Song Viên thì đi đâu cũng được.”
Tốt như vậy sao, xem ra dường như không lo lắng những cô nương này bỏ trốn. Ừ, căn bản là trốn không thoát nên mới không để bụng.
Hơn nữa sân nhỏ này cũng không có tỳ nữ hay thị vệ gì đó, ngộ nhỡ có người nghĩ quẫn tự sát gì đó... Cũng có thể là đã được người trong nhà dặn dò rồi. Nếu tự sát sẽ liên lụy tới gia tộc nên muốn chết cũng không dám chết.
Mặc kệ là cái gì thì như vậy cũng dễ hành động hơn.
Tiết Thanh gật đầu nói: “Được, vậy lát nữa ngươi nói với người khác là muốn đi dạo xem Song Viên có phong cảnh như thế nào, cứ đi dọc hồ phía tây.
Thiền Y sửng sốt một lúc, nói: “Làm cái gì.”
Tiết Thanh nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Thiền Y cảm thấy bản thân mình vẫn chưa hiểu, nhìn Tiết Thanh nói: “Cái gì?”
Tiết Thanh nói: “Rời khỏi nơi này, không đi làm cung nữ.”
Thiền Y nhìn nàng một khắc, cười rồi giơ tay lên xoa thái dương của Tiết Thanh nói: “... Thực ra ngươi giả nữ còn đẹp hơn.”
Tiết Thanh nhíu mày kéo tay nàng xuống nói: “Làm gì vậy? Đừng nói tới chuyện khác.”
Thiền Y nói: “Ngươi mới đang làm cái gì đó, không cần nói giỡn nữa... Ta muốn đi kinh thành, ngươi mau trở về đi....” Nàng vỗ vỗ gói thuốc: “Ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, sau khi tới kinh thành sẽ viết thư cho ngươi.”
Tiết Thanh nói: “Ta không có nói giỡn, ngươi sẽ không tới kinh thành được đâu. Thuốc này cũng không thể nào cứu được ngươi, ngươi chỉ có thể chết ở giữa đường thôi.”
Thiền Y ngạc nhiên: “Ngươi nói cái gì vậy, làm sao có thể...” Tuy rằng không muốn nhưng nàng bị chọn, không biết bao nhiêu người ghen ghét. Chắc chắn ở sau lưng còn nói vài lời kỳ quái, chắc hẳn là bị Tiết Thanh nghe được.
“Không cần nghe những người đó nói dối...” Nàng nói.
Tiết Thanh chặn lời nói của nàng lại, nói: “Sau nửa canh giờ nữa đến cây cầu lớn ở bờ hồ phía tây chờ ta... Nghe lời, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ phải chết.” Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
Thiền Y thần người đứng yên ở trong phòng, tim đập bùm bùm. Không biết là bị chữ “chết” kia dọa hay là việc Tiết Thanh muốn nàng làm bị dọa.
Tiết Thanh, rõ ràng là dáng vẻ giả làm nữ nhi nhưng tại sao lại bá đạo hơn là lúc là nam nhân vậy... Vậy, như vậy, bảo người ta phải làm sao bây giờ?
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
125 chương
11 chương
85 chương