Trong tai Mẫn Hoành Duệ thỉnh thoảng truyền đến lời nói của tỷ muội Tô gia, liên tưởng đến tình cảnh lúc trước hắn gặp được Tô Nhược Nhị, xem ra đã có người không còn kiên nhẫn được nữa rồi, sợ rằng nếu hắn còn không quay về, thì sẽ càng có nhiều người vô tội bị liên lụy. Chỉ là, với tình hình này, hắn làm sao có thể liên lạc được với vương phủ? Bữa tối qua đi, cái nóng ban ngày cũng dần tan đi, ngột ngạt cả ngày, Tô Nhược Nhị liền mang Đại Bạch đi ra ngoài tản bộ. Hoa viên trong Tô phủ được bài trí không tệ, nhớ ngày đó, Tô phụ đã bỏ ra một số tiền lớn để mời nhóm thợ thủ công chuyên nghiệp từ Giang Nam đến thiết kế hoa viên này. Một đường đi tới, chỉ thấy nội viện Tô gia núi đá trùng điệp, đào kênh dẫn nước, cỏ cây tươi tốt, muôn hoa đua nở, không gì không tinh, không gì không xảo, phong cảnh như vẽ, đẹp không sao tả xiết, mặc dù chỉtrong một tấc vuông, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy được sức sống của tự nhiên, duyên dáng, hàm súc lại không mất bản sắc, tinh xảo mà không giả tạo, lần đầu nhìn thấy, cũng khó đoán Tô phủ có thể sâu bao nhiêu. Tô Nhược Nhị nghĩ tới cái này cũng không khỏi bưng miệng cười, phụ thân mình từ nhỏ không cha không mẹ, đều là ở đầu đường cuối ngõ lớn lên, nói trắng ra là, Tô gia a, cũng chính là nhà giàu mới nổi, tầm mắt có thể cao bao nhiêu. Khi còn ở trong thành An Dương, Tô Nhược Nhị không chỉ một lần nghe thấy mọi người thầm phỉ nhổ Tô gia là bọn nhà quê, nhưng mà thế thì có sao? Tô gia dù có “nhà quê”* thì vẫn có thể giống như "cường đạo"* nhanh chóng "thu gom" tiền tài, thu một đường từ thành An Dương đến tận Kinh thành. *Ở đây tác giả chơi chữ, nhà quê (thổ bao tử - 土包子) với cường đạo (thổ phỉ - 土匪)。 Tô phụ tuy rằng xuất thân thấp hèn, nhưng những cái nên có hắn đều có, nên hắn không quan tâm người ta nói gì, hắn có gì không hiểu, chỉ cần bỏ tiền mời người biết làm là được. Tô phụ từ trước đến nay làm việc, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, đều không coi là vấn đề gì, về phần việc kiếm tiền này, hắn lại rất giỏi. Có điều đối với ba chị em Tô gia, Tô phụ tốn không ít tâm tư. Cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, ngay cả cưỡi ngựa, bắn cung, tập võ, Tô phụ đều mời các sư phụ có tiếng đến dạy các nàng. Hơn nữa lễ nghi quy củ của ba tỷ muội Tô gia đều là từ Vương ma ma trong cung tự mình dạy dỗ, nay ba tỷ muội Tô gia một thân khí độ, con gái nhà bình thường khó có thể so sánh được. Đi dạo thêm chốc lát, nhìn thấy đêm đã về khuya, Tô Nhược Nhị liền mang theo Đại Bạch trở về. Đợi cho Tô Nhược Nhị rửa mặt xong, nhìn Đại Bạch nằm ở trên phản, Tô Nhược Nhị lại bắt đầu ngứa ngáy. Kỳ thật lúc đi tản bộ, Tô Nhược Nhị đã muốn giúp đỡ Đại Bạch chải lại lông, đi dạo một lúc, lông trên người Đại Bạch đã khô cong, bông xù, tuyết trắng, nhìn trong lòng Tô Nhược Nhị lại không yên. Nhưng Đại Bạch không cho sờ... Ngươi đã gặp con cẩu nào không thích được vuốt ve chưa? Nhà nàng này chính là... Ngươi đã gặp con cẩu nào toàn thân tuyết trắng, bộ lông xốp, nhìn là biết rất mềm mại, nhưng lại không cho ngươi sờ chưa? Nhà nàng này chính là a... Không để ý tới ánh mắt nóng bỏng, thèm thuồng ở phía sau, Mẫn Hoành Duệ tiếp tục đem đầu đặt ở trên móng vuốt, ghé vào dưới cửa sổ, ngắm trăng, không biết vì sao, mỗi đêm, hắn luôn không kềm hãm được mà ngắm nhìn ánh sáng nhu hòa này, giống như chỉ cần nhìn nó, mọi phiền nhiễu hết thảy đều sẽ biến mất. Tô Nhược Nhị nhìn Đại Bạch nằm ngắm trăng, ánh sáng phản chiếu trên bộ lông tuyết trắng, như toát lên vẻ thần thánh, nhưng mà không phải chỉ sói mới ngắm trăng sao? Đại Bạch nhà nàng làm sao có thể, hay là ở trong núi lâu, chó với sói cũng thành một nhà rồi? Bất quá bây giờ nàng không quan tâm được nhiều như vậy, Tô Nhược Nhị giống như trong lúc vô tình, từng bước từng bước đi về hướng phản, sau đó ngồi xuống, ngay lúc nàng cẩn thận tuột giày chuẩn bị nhấc chân lên phản, thì một âm thanh dịu dàng nhưng đầy kiên định truyền tới. "Tiểu thư, ngài ngày hôm nay không thể ngủ tiếp ở phản." Chanh Tâm sau khi bày giường xong cho tiểu thư nhà mình, vẫn đứng vững ở một bên, ngày hôm nay nói cái gì cũng không thể làm cho tiểu thư ngủ ở trên phản. Vừa rồi lúc tiểu thư tắm, nàng nhìn thấy trên người tiểu thư vết muỗi đốt còn chưa tiêu hết đâu, không thể có thêm vết mới được. Tô Nhược Nhị âm thầm thở dài một hơi, nha hoàn quá trung thành đôi khi cũng hơi phiền nha… Bị người bắt trở lại, Tô Nhược Nhị không có biện pháp, chỉ có thể lưu luyến không dứt nhìn bộ lông bông xốp của Đại Bạch, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng trong, tùy ý Chanh Tâm cởi áo ngoài, để lại trung y màu hồng cách sen, "Chanh Tâm, vú nuôi có nói khi nào thì trở về không?" Bà vú của Tô Nhược Nhị họ Dư, chồng vốn là một quản sự nhỏ trong cửa hàng của Tô phụ, trước kia, trong một lần đi giao thương, gặp phải cường đạo mà bỏ mạng, để lại Dư thị cùng con Lý Thành. Hơn nữa, Lý Thành chỉ so với Tô Nhược Nhị lớn hơn một tháng, nhớ ngày đó vì nuôi nấng Tô Nhược Nhị, Lý Thành lại không được ăn sữa mẹ, chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Dư thị, để bù đắp, Lý Thành được bà nuông chiều sinh hư, cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm được việc gì. Dư thị là theo chân Tô gia đến kinh thành, trước đó vài ngày thành An Dương bên kia có người gửi thư hộ, nói là tổ mẫu Lý Thành sắp không qua khỏi, Dư thị liền vội vàng mang theo Lý Thành đi trở về, nay hơn nửa tháng trôi qua, lão thái thái cũng xuống táng vào đất, Tô Nhược Nhị đoán bọn họ cũng sắp trở lại. "Hẳn là mấy ngày nữa." Chanh Tâm vừa nói, vừa giúp đỡ Tô Nhược Nhị chải tóc. Vương ma ma nói, buổi tối nhất định phải chải sơ như vậy, không chỉ có khiến cho tóc tiểu thư nhà mình đen bóng, mà còn có thể giảm bớt mệt mỏi, thả lỏng tinh thần. Chanh Tâm trong ngày thường đi theo tiểu thư nhà mình cũng xem qua không ít sách thuốc, biết đầu người chính là trung tâm thần kinh, trăm mạch tương thông, nàng mỗi ngày giúp tiểu thư chải đầu như vậy, trên thực tế chính là đang giúp tiểu thư nhà mình khơi thông kinh mạch, vô cùng hữu ích. Chanh Tâm thân là nha hoàn, chỉ cần vì Tô Nhược Nhị tốt, thì nàng sẽ hết lực kiên trì. Mãi đến khi chải đủ 49 lần, Chanh Tâm mới dừng lại. Đợi Chanh Tâm rời khỏi, Tô Nhược Nhị nằm ở trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nàng rất dễ ngủ, thường thì rất nhanh đã có thể chìm vào giấc ngủ... Một khắc sau, Tô Nhược Nhị trở mình, mặt hướng vào trong, nhất định là bởi vì tư thế nàng vừa rồi không đúng, xem thế này thư thái, khẳng định là có thể rất nhanh ngủ... Hai khắc sau, Tô Nhược Nhị bắt đầu trằn trọc xoay xở, cuối cùng nàng không chịu nổi, nâng người ngồi dậy, đưa tay lay mở màn một góc, nhẹ giọng nói, “Đại Bạch, hay là ngươi lên đây ngủ với ta?" Gì chứ, nàng thật sự là đã bị muỗi đốt đến sợ rồi, loại cảm giác đã, nàng không muốn chịu đựng một lần nữa. Nếu nàng không thể ra đó, vậy thì Đại Bạch qua đây không phải là được rồi sao? Mẫn Hoành Duệ đến lỗ tai cũng lười nhấc, giằng co lâu như vậy, hắn chính là chờ những lời này của nàng a. Mẫn Hoành Duệ quả thực rất vui vẻ, lần đầu tiên trong đời, hắn lại bị người đưa ra cái loại yêu cầu này. Giường, tư vị này, quả thật không thể nói hai ba câu là có thể miêu tả. Bên tai trừ bỏ tiếng côn trùng kêu, còn lại đều chìm trong tĩnh lặng, cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhược Nhị dẩu lên, sinh vật lạnh lùng như vậy, làm sao có thể sẽ đáp ứng mình đây? Lúc trước nếu không phải nàngngẫu nhiên nhìn thấy nó, thì theo tính tình của nó, chắc chắn nó sẽ không cứu nàng. Giờ nghĩ lại thấy ấm ức… Tô Nhược Nhị một lần nữa nằm trở về, âm thầm động viên bản thân, không có gì đáng ngại, nếu tên sát thủ đó khi còn sống đã không làm gì được nàng, thì chết rồi còn có thể làm gì cơ chứ! Ngủ! Nửa canh giờ sau, Tô Nhược Nhị nghiêng người, xuyên thấu qua màn trướng lụa mỏng màu phấn hồng nhìn lên cái thân ảnh đang nằm úp sấp ở phản bên chân giường kia, bên môi không tự chủ liền nâng lên một chút ý cười ấm áp, chỉ cảm thấy trong lòng mình đầy ấm áp. Nàng đã nói, cảm giác của nàng xưa nay đều sẽ không sai, lúc trước nó không đành lòng, nay vẫn là không đành lòng đi. Tô Nhược Nhị được nuông chiều thành quen, nay thấy mình đã chiếm được tiện nghi liền cảm thấy thỏa mãn. Tô Nhược Nhị lại một lần nữa nhắm mắt lại, đều giằng co lâu như vậy, hiện tại ngay lập tức thấy buồn ngủ, vẫn là mau đi ngủ thôi… Trong chốc lát, Mẫn Hoành Duệ cũng cảm giác được người trên giường đã ngủ. Vốn cảm thấy cứ để nàng phải ra nằm cạnh hắn thì cả hai đều không ngủ được cho nên Mẫn Hoành Duệ mới qua đây. Lúc này nàng đang ngủ, Mẫn Hoành Duệ liền muốn trở về, dù sao cô nam quả nữ ở trong phòng cũng không phải là chuyện gì tốt. Nhưng hắn còn chưa kịp nhúc nhích, liền nghe được một âm thanh nho nhỏ truyền đến, “Đại Bạch…” Mẫn Hoành Duệ nhịn không được liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không có tỉnh, chỉ là nói mớ mà thôi, lúc này hắn mới đem tâm tình đang treo cao của mình hạ xuống. Nhưng kể cả vậy, ý nghĩ muốn rời đi của Mẫn Hoành Duệ cũng bị dập tắt, dù sao đã tới rồi, hắn cũng an tâm mà ngủ đi thôi.