Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 5
Mẫn Hoành Duệ một mực khuyên chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng đến khi tiểu nha hoàn lúc trước vừa khóc thút thít tiến đến bẩm báo phòng tắm đã chuẩn bị xong, hắn liền phát hiện, tất cả đều mới chỉ là vừa mới bắt đầu...
“Đại Bạch, đi a, đi tắm rửa thôi!" Vừa rồi nhắc tới tắm rửa chỉ là không có tinh thần thôi, hiện tại sao lại bất động rồi? Tô Nhược Nhị khó hiểu nhìn Đại Bạch nằm giả chết ở trên giường.
Mẫn Hoành Duệ: "..." Tiểu cô nương ngươi chủ động như vậy thật sự không tốt.
Tô Nhược Nhị chỉ coi là Đại Bạch lười biếng, không muốn động, vì thế liền dụ dỗ nói, "Đại Bạch, ngoan, thời tiết nóng như vậy, ngươi nếu không tắm rửa sẽ bị cảm nắng."
Mẫn Hoành Duệ: "..." Hắn cũng muốn tắm, nhưng tiểu cô nương ngươi như thế nào lại chưa đi? Không cần danh dự nữa sao!
Chẳng lẽ Đại Bạch đang xấu hổ sao? Loại cảm giác này giống như là một vị tiên đi lạc trốn trần gian vậy, Tô Nhược Nhị mắt mở to, có chút không tin nhìn Đại Bạch vẫn như cũ lù lù bất động, bàn tay nhỏ bé vô thức muốn xoa đầu nó.
Nhưng mà, chỉ cách chưa đến một đầu ngón tay, bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Nhị cứng đờ ở giữa không trung, lại là cái ánh mắt khinh thường, cao cao tại thượng kia. Cái gì mà đi lạc phàm trần, người ta nhìn không thấy ngươi phàm trần a! Tô Nhược Nhị thẹn quá hóa giận, "Đại Bạch, không cần để ta lặp lại một lần, đi tắm rửa!"
Mẫn Hoành Duệ từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ tiên hoàng, không có người nào can đảm dùng thái độ này nói chuyện với hắn, hơn nữa đối với loại người ngoài mạnh trong yếu này, Mẫn Hoành Duệ căn bản không thèm để tâm.
Tô Nhược Nhị không nghĩ đến Đại Bạch cư nhiên không nể mặt mình, nàng phẫn uất nhìn kích thước của Đại Bạch, lại nhìn cánh tay nhỏ chân nhỏ của mình, ôm không nổi, kéo không đi a... Ngay lúc đang phiền muộn hết sức, Tô Nhược Nhị chợt nảy ra một kế, khóe miệng nàng nâng lên, "Chanh Tâm, phái người chuẩn bị một chút, chúng ta ở trong sân cho Đại Bạch tắm rửa đi!"
Quả nhiên, lời này vừa ra, Đại Bạch không còn mặc kệ được nữa. Mẫn Hoành Duệ sâu đậm quan sát một chút tiểu cô nương trước mặt, đương nhiên cũng không bỏ lỡ tia giảo hoạt trong mắt nàng, xem ra hắn còn đánh giá thấp nàng. Mẫn Hoành Duệ liếc mắt nhìn Tô Nhược Nhị đang đắc chí, đứng lên đi xuống sạp.
Trừ bỏ lúc ban đầu bởi vì phải băng bó miệng vết thương, Tô phủ thị vệ giúp đỡ cho Mẫn Hoành Duệ tắm qua loa một cái, mấy ngày nay bởi vì sợ miệng vết thương chuyển biến xấu, Mẫn Hoành Duệ đều không có dính nước. Không nói đến ai khác, ngay cả Mẫn Hoành Duệ cũng tự mình ghét bỏ mùi trên người. Lúc này nhìn trước mặt một ao băng lăng, nước hơi lạnh, Mẫn Hoành Duệ trong lòng thầm vui sướng.
"Đại Bạch, trên người ngươi bị thương, vẫn không thể xuống nước!" Tô Nhược Nhị chạy nhanh muốn ngăn Mẫn Hoành Duệ đang đi về phía ao nước.
Mẫn Hoành Duệ phía sau liếc nhìn nàng một cái, bây giờ ở đây chỉ có hai người ta và ngươi, ta không tự mình tắm thì còn có thể như nào?
Như nhận ra ý tứ xem thường của Mẫn Hoành Duệ , Tô Nhược Nhị thản nhiên cười, "Ta giúp ngươi tắm a!"
Mẫn Hoành Duệ: "..." Kỳ thật tiểu nha hoàn thích khóc kia cũng không tệ lắm, nếu không thì tên thị vệ tay chân vụng về lần trước cũng được...
Tô Nhược Nhị tự động bỏ qua ý cự tuyệt rõ ràng trên mặt Đại Bạch, bắt đầu thấm ướt khăn đã chuẩn bị trước, nhẹ nhàng vặn, "Đại Bạch, ngươi còn đứng ở đó làm gì? Nhanh chút lại đây ta lau cho ngươi."
Mẫn Hoành Duệ lù lù bất động.
Tô Nhược Nhị bất đắc dĩ nói, "Vậy được rồi, ta đem chậu bưng đi qua, ngay tại đó tắm cho ngươi."
Mẫn Hoành Duệ: "..." Nàng làm ra cái vẻ "Thực không có biện pháp với ngươi" là ý tứ gì?
Mặc kệ nói như thế nào, một khắc đồng hồ sau, Mẫn Hoành Duệ ghé vào trên tấm đá xanh hơi lạnh của phòng tắm, trên người bị một cái bàn chải lông đặc chế quét tới quét lui, miễn bàn có bao nhiêu thư thái. Có thể nói, tiểu cô nương này thật rất biết hầu hạ người.
Mà Tô Nhược Nhị nhìn cái đuôi to trước mặt nhẹ nhàng nâng lên còn đung đưa theo động tác của nàng, khóe miệng ngập tràn ý cười, "Đại Bạch, rất thoải mái đi..."
Nhưng nàng vừa dứt lời, cái đuôi to đang thích ý kia lập tức cứng ở không trung, sau đó nhanh chóng hạ xuống, động tác nhanh đến làm cho Tô Nhược Nhị hoảng hốt cảm thấy hình ảnh mới vừa chỉ là tưởng tượng của chính mình, Tô Nhược Nhị khóe miệng giật giật, tính tình này, cũng quá... khó nói đi.
Sau Tô Nhược Nhị liền đàng hoàng chải quét lông cho Đại Bạch, chịu mệt nhọc, không nói được lời nào, chỉ sợ "Ân nhân cứu mạng" nhà mình lại dở chứng. Lại nói, Đại Bạch rõ ràng kiêu ngạo như vậy, nhưng ở trong mắt Tô Nhược Nhị lại ngốc nghếch, đáng yêu hết sức, nhìn cái đuôi to ẩm ướt kia mặc dù không khoa trương vểnh lên, nhưng đảo qua đảo lại trên mặt đất, thật đúng là nghĩ nàng không nhìn thấy sao, cái bộ dạng bịt tai trộm chuông* ngốc nghếch như vậy.
*Bịt tai trộm chuông: tự lừa mình, không lừa được người khác.
Tô Nhược Nhị trong mắt ý cười tràn đầy, nhưng phải nín nhịn để không bật ra tiếng, chỉ là, nàng trong lúc tắm rửa nàng “vô tình” đụng vào cái đuôi to kia rẩt nhiều lần, dù sao cũng không phải nàng cố ý, không thể tránh được.
Đợi cho một người một chó từ phòng tắm bên trong đi ra, Mẫn Hoành Duệ tuy rằng vẫn như cũ đi ở phía trước dạo trong sân vắng, nhưng có thể thấy đc vẻ thích ý mười phần toát ra từ hắn. Tô Nhược Nhị bước sen nhẹ nhàng, đối với Đại Bạch đi ở phía trước cũng không có bất kỳ dị nghị, coi như vậy là lẽ đương nhiên. Tô Nhược Nhị mím môi cười, nói vậy Đại Bạch nhà nàng trước kia cũng phải là bá chủ một núi, bằng không làm sao có thể có phần khí độ này.
Sau giờ Ngọ, ánh nắng chói chang, vốn dĩ Mẫn Hoành Duệ theo thói quen đi ở hành lang bên trong, nhưng mà lúc này đáy lòng dâng lên một cảm giác, trước đây hắn tuyệt đối sẽ không có loại cảm giác này, hiển nhiên là do bản năng thân thể này lưu lại, Mẫn Hoành Duệ do dự, đáy mắt hiện lên sự khắc chế, tuy vậy chỉ một lát sau, hắn liền buông tha, nếu hắn hiện tại ở trong thân thể này, có một số việc cứ thuận theo tự nhiên.
Vì thế kế tiếp Tô Nhược Nhị liền nhìn thấy Đại Bạch vốn dĩ đi ở hành lang phía trước lại đổi hướng xuống khoảng trống ở Trung Đình, sau khi đứng vững liền đung đưa thân thể, liên tục vài cái, trên người bọt nước bắn ra tung tóe, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh trong sáng, mang theo một cỗ tiêu sái cùng tùy ý.
Cứ như vậy khoảng một khắc, Tô Nhược Nhị lại thấy Đại Bạch trở lại trước mặt mình, vẫn lãnh đạm cao ngạo như vậy.
Sau khi ngủ quá trưa, Tô Nhược Nhị còn ngẩn người một hồi, nhưng bên ngoài tiểu nha hoàn báo, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đến đây.
"Đại tỷ, nhị tỷ, các ngươi tới." Đều là Tô gia tỷ muội, Tô Nhược Nhị lúc này còn tỏ vẻ buồn ngủ, cũng không có đi ra ngoài nghênh đón.
Chỉ thấy hai người vào, một người toàn thân thanh y, tĩnh mịch như Nhược Lan; một người toàn thân tử y, cao lãnh như Mai. Chính là hai tỷ muội Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược U nhìn tiểu muội nhà mình vừa tỉnh ngủ ngây thơ mơ hồ, bất giác buồn cười, cô muội muội này của nàng a, tinh quái, cũng thông minh. Bất quá lời tuy nói như vậy, Tô Nhược U vẫn là không nhịn được vươn tay, xoa nhẹ đầu em gái nhà mình, “Sao giờ mới dậy a?"
Tỷ muội các nàng từ nhỏ mồ côi mẹ, phụ thân thương yêu các nàng, vài năm trước còn tìm riêng một vú nuôi từ trong cung, không chỉ dạy tỷ muội các nàng lễ nghi quy củ nên có, còn chuyên môn phụ trách điều dưỡng thân thể cho các nàng, mấy năm nay dưới sự dạy dỗ vú nuôi, giờ giấc ngủ nghỉ của tỷ muội các nàng đều quy định rõ ràng, cho nên Tô Nhược U mới hỏi như thế.
Tô Nhược Nhị quả thật còn chưa tỉnh ngủ, nhưng nàng cũng biết không thể ngủ lại, bằng không buổi tối ngủ không được, chỉ thấy nàng dùng sức mình mắt to một chút, nhu nhu giải thích, "Sau bữa trưa ngày hôm nay ta chà lông cho Đại Bạch, không để ý liền ngủ muộn..."
Bên trong phòng trong, lỗ tai Mẫn Hoành Duệ giật giật, tiếp tục đem đầu ghé vào trên móng vuốt, cũng không biết là ai sau khi trở về phòng quấn quít lấy hắn không chịu đi ngủ, cuối cùng còn làm ra vẻ giường tốt ngủ, ngủ ở trên tháp lạnh chỗ hắn?
"Đại Bạch?" Ngồi ở án kỷ bên kia Tô Nhược Tuyết không dấu vết cũng hướng giữa lạnh tháp bên trong trên lườm một cái, "Đại Bạch chính là con chó kia?"
Nhắc tới này Tô Nhược Nhị lập tức liền tinh thần tỉnh táo, tên này nhưng mà kiệt tác của nàng nga!"Thế nào? Dễ nghe đi!"
Tô Nhược Tuyết như nghĩ tới cái gì, bất quá vẫn bị gương mặt kiêu ngạo tiểu muội nhà mình chọc cười, "Đúng là rất hay."
Chỉ là một tiếng cười nhẹ nhưng lại như băng tan, không còn lạnh lùng trong trẻo như trước, đẹp đến kinh người, Tô Nhược Nhị kìm lòng không đặng thở dài nói, "Nhị tỷ, ngươi thật đẹp nga!" Cho dù là nhị tỷ nhà mình, Tô Nhược Nhị vẫn cảm thán không thôi, mỹ nhân quả thực đều là trời cao ban ân, rất đẹp mắt!
Biết bản tính em gái nhà mình, Tô Nhược Tuyết âm thầm lắc đầu, cùng đại tỷ liếc nhau, hai người trong mắt đều hiểu rõ, xem ra, tiểu muội nhà mình đã khôi phục không ít, nghĩ đến lúc trước Tô Nhược Nhị bộ dáng chật vật, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết trong mắt hai người cũng nhịn không được hiện lên vài tia ám quang, dám ra tay với Tô gia, vô luận là ai, đều phải chuẩn bị cho tốt việc bị các nàng trả thù.
Người làm ăn thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn cùng vẻ nhẫn tâm, các nàng không vội, từ từ sẽ đến.
Tiếp qua một lát Tô Nhược Nhị tinh thần tốt trở về, lúc này trong phòng trừ bỏ Đại Bạch, chỉ còn lại tỷ muội ba người các nàng, Tô Nhược Nhị cầm một quả mơ ướp lạnh để vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, không biết ăn ngon bao nhiêu, nhưng nàng há mồm nói ra, cũng như vậy làm cho người ta buông lỏng, "Đại tỷ, nhị tỷ, các ngươi có tin tức gì?"
Tuy rằng Tô phụ không cho các nàng nhúng tay việc này, nhưng làm đương sự, các nàng sao có thể bỏ qua. Bị bắt đi như vậy, ba tỷ muội các nàng không thể hoàn toàn co đầu rút cổ ở trong nhà, chẳng quan tâm. Lại nói, phụ thân chỉ là không cho các nàng nhúng tay, các nàng hiện tại chỉ là hỏi thăm một chút, cũng có sao đâu?
Tô Nhược U bởi vì tiếp quản việc buôn bán lương thực, nên đối với thế sự trong triều đình cũng biết chút ít, nay Đại Hạ quốc thế sự suy thoái, không chỉ có phiên bang dòm ngó, mà ngay cả trên đại điện, cũng không ít nghị luận, trên có phụ chính Vương gia cầm giữ hướng chính, dưới có Quảng thân vương như hổ rình mồi. Tục ngữ nói, "Binh mã vị động, lương thảo tiên hành", Tô gia có tiền có lương thực, không ít người để mắt đến, chỉ không biết lần này là nhà nào xuất thủ.
Tô Nhược Tuyết bởi vì có trí nhớ của kiếp trước, có chút ấn tượng, nghĩ càng về sau thái độ phụ thân đối đãi người nào đó, Tô Nhược Tuyết ngước mắt nhìn Đại Bạch trên sạp lạnh, vậy đã nói rõ khẳng định không phải hắn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
20 chương
73 chương
33 chương