“Tiểu thư, người nói Từ phu nhân có thể…” Chanh Tâm cầm lược chải đầu cho Tô Nhược Nhị, lại nghĩ tới hôm nay các nàng đi Từ phủ thăm Phạm thị, trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu. Phạm thị vốn là bạn thân từ nhỏ của Tô mẫu. Kể từ khi được Tô gia đưa đến kinh thành, đã nhiều năm, Phạm thị vẫn luôn chăm sóc ba tỷ muội Tô gia. Tính tình Phạm thị nói dễ nghe thì là trời sinh dịu dàng, mọi việc đều nghe theo trượng phu, nhưng khó nghe một chút thì chính là nhu nhược, không giữ được tâm của trượng phu, lại cũng không quản được mấy con tiểu yêu tinh trong hậu viện Từ phủ. Còn Từ phụ thì phong lưu thành tính. Mấy hôm trước, Phạm thị bị tân sủng của Từ phụ là Liễu di nương chọc tức, không cẩn thận sinh non. Phạm thị ở cái tuổi này rồi bị như vậy, còn không phải mất nửa cái mạng sao? Thế nhưng Từ phụ lại có ý bênh vực Liễu di nương, Phạm thị lại càng bị đả kích. Trước đó vài ngày, ba tỷ muội Tô gia có đi thăm Phạm thị, nhìn thấy bà sắc mặt khô vàng, tinh thần suy sụp, xem chừng không chống đỡ được bao lâu nữa… Nói đến Phạm thị, trong lòng Tô Nhược Nhị cũng không mấy dễ chịu. Từ phủ sau khi lên kinh thành, chẳng bao lâu sau cũng trở nên nổi danh, nhưng dù vậy tử tôn trong phủ lại không tranh giành lẫn nhau, điều này khiến cho Từ phụ nhậm chức quan tứ phẩm học sĩ tại Hàn Lâm viện cũng được an nhàn không ít. Con người của Từ phụ, người làm vãn bối như Tô Nhược Nhị cũng không chê trách được gì, chỉ đáng tiếc Phạm di… Phạm thị cùng Từ phụ có ba người con, lớn nhất là đại công tử Từ Thanh Hàn, theo sau đó là tứ công tử Từ Thanh Lang cùng tam tiểu thư Từ Huệ. Từ Thanh Hàn năm nay mười chín tuổi, Từ Thanh Lang mười sáu tuổi, mà Từ Huệ thì nhỏ hơn ba tỷ muội Tô gia ba tháng, tháng tám này là sinh thần thứ mười bốn của nàng. Mấy cô nương bình thường cũng hay qua lại với nhau, đừng xem Tô Nhược Nhị cùng Từ Huệ ngày ngày đấu võ mồm mà hiểu nhầm, hai nàng ngược lại thân với nhau nhất. Lúc này, Phạm thị bị bệnh, Từ Huệ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Tô Nhược Nhị cũng vì thế mà hay qua an ủi, khuyên nhủ nàng. “Sẽ không sao đâu, Phạm di có khi trải qua chuyện lần này có khi lại là chuyện tốt.” Có một số người chính là như vậy, ngươi không để cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng, thì nàng vẫn sẽ mãi hy vọng. Hôm nay Phạm thị có thể tai qua nạn khỏi, sau này chắc chắn sẽ thay đổi. Như vậy đối với nàng hay huynh đệ Từ gia đều là tốt nhất. Dùng xong bữa sáng, Tô Nhược Nhị lưu luyến tạm biệt Đại Bạch, lên đường đi Từ phủ. Đến Từ phủ, Tô Nhược Nhị vẫn theo thói quen đến Liễu Bình viện vấn an Phạm thị. “Phạm di, hôm nay nhìn sắc mặt người đã đỡ hơn nhiều rồi đó, thật tốt quá, Nhị nhi trở về sẽ báo tin vui cho Đại tỷ cùng Nhị tỷ, các nàng nhất định sẽ rất vui!” Tô Nhược Nhị ngồi bên giường Phạm thị, sắc mặt vui mừng. Mấy ngày qua, Phạm thị đã suy nghĩ kỹ, con người sống dựa vào tinh thần. Trước kia lòng của nàng đặt hết trên người Từ phụ, lần này bị thương nặng, thiếu chút nữa mất mạng, may nhờ Tô Nhược Tuyết thức tỉnh nàng. Sau này, nàng sẽ chỉ sống vì ba đứa con của nàng, những chuyện khác, chỉ cần không uy hiếp đến con nàng, nàng đều không quản. Nàng sẽ không để yên cho bất cứ kẻ nào đánh chủ ý lên con nàng. Phạm thị hiền từ nhìn tiểu cô nương trước mặt, nhớ ngày đó vì thương tiếc hảo tỷ muội, nàng đã chăm nom tử tế ba đứa nhỏ đáng thương này, không ngờ hôm nay lại nhờ chúng thức tỉnh nàng, “Lần này Phạm di thực sự rất cảm ơn nha đầu Tuyết nhi kia, nếu không phải nàng thẳng thắn, Phạm di vẫn còn u mê chưa tỉnh…” Tô Nhược Nhị vội vàng vàng chặn lời Phạm thị, “Phạm di, người đừng nói vậy, từ trước đến nay, người luôn che chở cho chị em con, Nhị tỷ nói những lời như vậy đã là bất kính với người rồi, người không truy cứu là nàng đã cảm thấy may mắn lắm rồi, lại còn cảm ơn gì nữa, người còn nói vậy là ta ghen tị đó.” Dù có nói thế nào, việc xen vào chuyện nhà của trưởng bối cũng không phải điều gì tốt, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của Tô Nhược Tuyết. Tô Nhược Nhị tuy nói đùa như vậy, nhưng cũng khiến Phạm thị tỉnh ngộ, nàng không khỏi thầm than một tiếng, bản thân nàng sống từng ấy năm, cư nhiên tâm tư còn không chu toàn bằng một tiểu cô nương. Thế nhưng nhìn vẻ hờn dỗi của Tô Nhược Nhị, Phạm thị lại cảm thấy bản thân có khi suy nghĩ nhiều rồi, nàng vẫn còn bé như vậy, sao có thể hiểu được những thứ phiền toái vậy. “Tiểu Nhị nhi, con có biết xấu hổ hay không? Lớn như vậy rồi mà vẫn còn muốn tranh giành tình cảm với Tuyết nhi tỷ tỷ.” Gần đây, mẫu thân nhà mình thân thể có chuyển biến tốt, Từ Huệ tron lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, lúc này còn có thể trêu ghẹo Tô Nhược Nhị. Đối với “khiêu khích” của Từ Huệ, Tô Nhược Nhị từ trước đến nay đều gặp chiêu đối chiêu, nàng khẽ liếc Từ Huệ một cái, mở miệng sâu xa nói, “Tiểu Huệ nhi, người vừa nói gì vậy? Phạm di vẫn còn ở đây đó, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, không biết lớn nhỏ như vậy, cẩn thận Phạm di lại trách phạt ngươi đó.” Nói xong, nàng lại quay sang Phạm thị, mặt mày cong cong, cười lấy lòng. “Đúng không, Phạm di?” Phạm thị nhìn hai tiểu cô nương hoạt bát, đáng yêu trước mặt, trong lòng liền nổi lên tâm tư, nàng nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm trang đáp trả, “Nhụy nhị nói đúng, Huệ nhị cũng lớn rồi, không thể tùy ý như trước đây nữa, gặp Nhị nhi phải đàng hoàng gọi một tiếng tỷ tỷ.” Nghe lời này, trên mặt Tô Nhược Nhị liền hiện lên vẻ đắc ý, nàng nhướng mày, “Tiểu Huệ nhi, có nghe thấy không? Nào, gọi một tiếng tỷ tỷ ta nghe coi.” Từ nhỏ đến lớn, Từ Huệ có thể tự nhiên gọi Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết một tiếng tỷ tỷ, nhưng chỉ có Tô Nhược Nhị, nàng lúc nào cũng kêu “Tiểu Nhị nhi”, “Tiểu Nhị nhi”, gọi cái gì khác cũng không trả lời. Cho dù lúc này bị mẫu thân trách phạt, Từ Huệ cũng chỉ miễn cưỡng đáp, “Muốn ta gọi người một tiếng tỷ tỷ thì ngươi cũng phải có bộ dáng của một tỷ tỷ mới được a.” “Tiểu Huệ nhi, lời này của người thật khó nghe, ngươi nói xem, ta chỗ nào không có bộ dáng của một tỷ tỷ?” Vừa nói Tô Nhược Nhị vừa chọc Từ Huệ, đầu ngón tay không ngừng cào nàng ngứa ngáy. Từ Huệ vội vàng phản công, nhưng lại thấy bản thân đã mất đi tiên cơ, được một lát liền thua, chỉ có thể cầu cứu người khác, “Mẫu thân, người xem con khỉ ngang ngược này nè…” Nghe vậy, Tô Nhược Nhị tay lại càng chọc dữ, “Tiểu Huệ nhi, ngươi nói ai là con khỉ ngang ngược cơ?” Mắt thấy không thể trông cậy vào mẫu thân nhà mình, Từ Huệ khóc giở mếu giở, đành phải giả vờ đầu hàng, “Là ta, ta chính là con khỉ ngang ngược, Tiểu Nhị nhi, ta nhận thua, ngươi để ta lấy lại hơi đã…” Tô Nhược Nhị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, nước mắt phiếm một tầng sương mù, thật đáng thương. Đối với yêu cầu của mỹ nhân, Tô Nhược Nhị trước nay chưa bao giờ cự tuyệt, mắt thấy đạt được hiệu quả như mình muốn, liền thu binh. Nhưng không nghĩ tới, nàng vừa thu tay, Từ Huệ lại bắt đầu phản công, trong khoảng thời gian ngắn, sương phòng tràn ngập tiếng cười như chuông bạc của các nàng. Phạm thị nhìn các nàng cười đùa, không để ý điều gì, cứ như vậy mà bồi ở đầu giường, trong lòng cũng thoải mái không ít. Mấy năm nay bà tùy hứng, không suy nghĩ nhiều, hôm nay đi từ quỷ môn quan ra, bà còn cái gì không rõ nữa, nhìn con gái tươi vui hồn nhiên, bà tuyệt đối không để cho nàng lại đi lên vết xe đổ của mình. Nam tôn nữ quý tránh không được có phần phúc hắc. Về phần hậu viện Từ phủ, nàng là đương gia chủ mẫu, cần phải xem lại trật tự một chút. Cũng không lưu lại ăn cơm, Tô Nhược Nhị ở Từ phủ một canh giờ liền trở về. “Tiểu thư, nô tỳ thấy Từ phu nhân cùng Huệ nhi tiểu thư khí sắc đều khá lên không ít, như vậy là tốt rồi, tiểu thư người cũng không cần quá lo lắng như trước nữa.” Trên xe ngựa, Chanh Tâm vừa nói vừa giúp Tô Nhược Nhị pha trà hoa lài. Tô Nhược Nhị nhận lấy, môi son khẽ mở, nhấp một ngụm trà, thấm giọng mới nói, “Ừ, Phạm di lúc này coi như đã thông suốt, như vậy là tốt nhất, đỡ cho nha đầu Huệ nhị kia ngày đêm lo lắng.” Đến khi trở lại Tô gia, mặt trời đã lên cao, Tô Nhược Nhị vội đổi một thân váy áo nhẹ nhàng rộng rãi, đi xem Đại Bạch nhà nàng. Không biết từ khi nào, Đại Bạch liền trở thành đối tượng dốc bầu tâm sự của Tô Nhược Nhị, chỉ cần đối mặt với nó, Tô Nhược Nhị sẽ kể cho nó nghe mọi thứ về cuộc sống của mình. Thôi được, Tô Nhược Nhị nghiêm trọng kiểm điểm bản thân, việc này phần lớn cũng là do Đại Bạch sẽ không nói chuyện, vậy nên đối với nó, nàng lại càng tín nhiệm. Mẫn Hoành Duệ xoay người một chút, tiện cho tiểu cô nương phía sau tiếp tục vuốt lông cho mình. Ngày nắng nóng, vẫn là tắm thoải mái nhất, cho nên, mặc dù tiểu cô nương phía sau vẫn như cũ líu lo không ngừng, Mẫn Hoành Duệ cũng không để ý, tâm tình hắn rất tốt, không một chút ảnh hưởng. Nói qua nói lại, còn không phải là sủng thiếp diệt thê của tên đàn ông vô dụng sao, muốn hắn nói không bằng trực tiếp diệt hết là xong. Giữ lại trừ bẩn mắt còn có được cái lợi ích gì? Hoặc là tàn nhẫn, hoặc là nhẫn, còn nếu chịu không được thì có thể biến, đạo lý đơn giản như vậy có gì khó hiểu đâu? Những con người khó hiểu này, Mẫn Hoành Duệ không quan tâm, dù sao tiểu cô nương phía sau cũng không bắt hắn phải cho ý kiến gì cả, chỉ cần tay nàng không ngừng làm hắn thấy sảng khoái, những thứ khác tùy nàng. Hơn nữa, âm thanh của nàng mềm mại nhu hòa, hắn nghe cũng không thấy phiền toái gì. Có điều trái ngược với sự thích ý của Mẫn Hoành Duệ, lúc này trong Vương phủ không khí vô cùng nghiêm trọng. “Mạc Ngôn, ngươi đã tìm thấy người chưa?” người nói chuyện da trắng mặt trơn, chính là Nhiếp chính Vương phủ Đại quản gia Lý công công. Mạc Ngôn là thị vệ quý phủ. Lần này, Mẫn Hoành Duệ vô cớ hôn mê bất tỉnh, khiến bao người hoang mang, ngự y cũng được bí mật triệu tới, nhưng lại không một người nào có thể giải thích lý do tại sao. Mẫn Hoành Duệ nằm ở trên giường, mạch đập hòa hoãn, hô hấp vững vàng, cứ như đang ngủ, nhưng không làm cách nào có thể khiến hắn tỉnh lại. Cuối cùng vẫn là hạnh lâm thế gia trong kinh thành Đới lão gia tử giải thích một câu, tình huống của Mẫn Hoành Duệ lần này cực kỳ giống với ghi chép trong y thư về vu thuật của Tây Nam Miêu gia. Nhưng là bọn họ đều biết, từ tiền triều, Tây Nam Miêu gia vì khả năng nghịch thiên mà bị diệt toàn tộc. Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, đã có mục tiêu rõ ràng, người của Nhiếp chính Vương phủ chỉ để ý bắt người. Trong thiên hạ, người Miêu gia vốn đã sớm không còn tồn tại, thế nhưng lại dám ám toàn chủ tử nhà mình, nghĩ cũng không cần nghĩ, bọn họ đã xác định phạm vi là mấy vị thân vương trong kinh thành và cả hai vị trong hoàng cung kia nữa. Trải qua nhiều ngày điều tra, Mạc Ngôn rốt cuộc tìm được chút dấu vết, hắn máy móc, lạnh lùng đáp, “Bên kia đã dời đi, có điều chắc cũng không được bao lâu.” Nếu Mạc Ngôn nói như vậy, Lý công công cuối cùng cũng thả lỏng một chút, Mạc Ngôn là do Mẫn Hoành Duệ một tay bồi dưỡng, hắn làm việc rất đáng tin cậy. Chẳng qua, không biết hiện tại chủ tử của hắn đang ở đâu…