Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 4
“Tam tiểu thư, đây là lão nô bí mật phái người đến sở điều tra được!” Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo ngoài màu xanh đen đứng trước mặt Tô Như Nhụy, sắc mặt hồng nhuận, từ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ nho nhã, không giống người tầm thường, ngược lại cực kỳ khôn khéo.
Nhớ ngày đó, biết được nữ nhi muốn mở Như Ý phường, Tô phụ liền đưa tới ba người cùng Tô Như Nhụy chọn lựa. Tô Như Nhụy nhìn nhìn, liền chọn trúng Đinh chưởng quỹ. Có thể được Tô phụ tiến cử tất nhiên năng lực mọi phương diện tất nhiên là phải hơn người.
Trong mắt Tô Như Nhụy, nếu buôn bán đồ trang sức phấn son, nói trắng ra là chính là việc kiếm được tiền , một chưởng quỹ vừa nho nhã và khôn khéo hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất!
Tô Như Nhụy nhanh tay mở mảnh giấy ra, một lát xem xong. Ba tỷ muội Tô gia được di truyền khả năng kinh doanh trời sinh của Tô phụ, mà Tô tam tiểu thư càng nhanh nhạy hơn, nàng không những có khả năng đọc nhanh như gió, mà còn có trí nhớ tuyệt vời.
Khi còn bé, các tiên sinh dạy ba tỷ muội mỗi lần nhớ tới Tô Như Nhụy đều có tiếc hận một hồi, Tô gia tam tiểu thư không phải là nam nhi, không thì nhất định sau này sẽ trở thành Trạng Nguyên!
Nhưng Tô Như Nhụy lại không cho là như vậy. Thứ nhất nàng vô cùng yêu thích cái đẹp, thứ hai nàng vô cùng duyên dáng yêu kiều, thứ ba mặc dù nàng thật sự muốn làm nam tử, so với việc là Trạng Nguyên nổi danh thiên hạ nàng càng ưa thích làm người bình thường sống một cuộc sống thoải mái. Bởi vậy xem ra nàng thích hợp làm một nữ nhân hơn, thế nên có gì để mà đáng tiếc chứ?
Có điều, sau khi xem mảnh giấy Đinh chưởng quỹ đưa ra, sắc mặt Tô Như Nhụy liền tối sầm, trong giấy có ghi, trước khi ba tỷ muội các nàng gặp chuyện không may, Trần gia, Đỗ gia và Tần gia, Tam gia đại chưởng quỹ trước này vẫn cạnh tranh với Tô gia, đã có buổi hội ngộ ở Trang Tử.
Nhưng là Tô Như Nhụy lại không nghĩ việc này đơn giản như vậy, người làm ăn quan trọng nhất chính là sinh ý tiền tài, mặc dù là người quen biết cũng có thể dồn ép lẫn nhau.
Khắp Kinh thành ai cũng biết, Tô gia không có nhi tử, chỉ có ba tỷ muội, trong mắt những người khác đem các nàng hãm hại, việc này khác gì dồn Tô gia vào con đường tuyệt hậu! Không nói trước kia, sau lưng Tô gia còn có một người cậu là Lễ Bộ thị lang, mặc dù nói Tô gia cùng Tam gia cạnh tranh, nhưng những năm gần đây đều an ổn làm ăn, không gây sự, làm sao họ có thể làm ra hành động lớn đến vậy??
Trừ phi là sau lưng bọn họ có chỗ dựa vững chắc, mới khiến họ có thể không kiêng nể gì mà ăn hiếp Tô gia, bằng không Tô Như Nhụy cảm thấy thật khó tin việc này là do Tam gia các nhà hợp mưu tính kế Tô gia!
Từ lúc ba tỷ muội Tô gia gặp chuyện không may, Tô phụ tự trách không thôi, nhưng cũng lại tỏ thái độ cường ngạnh, không cho phép ba nữ nhi nhà mình nhúng tay vào. Tô Như Nhụy đương nhiên hiểu phụ thân thương yêu quan tâm các nàng, nhưng thái độ khác thường của phụ thân lại càng khẳng định suy nghĩ của nàng có khả năng là đúng!
Hơn nữa mục đích Tô Như Nhụy mở Như Ý phường, không chỉ buôn bán mấy thứ đồ trang sức, bên trong còn bầy bán mặt hàng cho các phu nhân, tiểu thư nghỉ chân thưởng thức điểm tâm trà nước, có thể thấy người tới nơi này đều là các phú hộ giàu có trong Kinh thành, mặc dù “hậu cung không tham dự chính sự” nhưng chỉ cần trên triều đình có tin tức gì mới, thì các phu nhân tiểu thư đều có thể nhìn ra chút manh mối gì đó!
Hiện nay tân hoàng Cảnh đế mười tuổi đăng cơ, trên có Nhiếp chính vương phò tá triều chính, dưới có các đảng phái trong triều tranh đấu không ngừng, ngoài biên cương thì ngoại bang nhòm ngó, Thiên Hạ Phong Vân biến hóa kì ảo. Tô gia là thương nhân, từ trước đến nay luôn làm việc chặt chẽ, che giấu mắt người ngoài. Nhưng lần này xem ra thiên hạ đại loạn, Tô gia cũng không tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy thị phi.
“Đinh chưởng quỹ, ngươi đi một chuyến đến Thiên Cơ đường xem xét, lần này chúng ta phải tra rõ xem kẻ nào đứng sau vụ bắt cóc này, điều tra kỹ càng một chút, tiền bạc không là vấn đề!” Tuy rằng phụ thân không muốn cho các nàng nhúng tay, nhưng Tô Như Nhụy không thể nuốt trôi cục tức này, nàng cũng không có ngốc, chuyện này không đơn giản như vậy, nhân vật sau màn khảng định Tô gia không chọc nổi! Nhưng càng như vậy Tô Như Nhụy càng phải tỉnh táo, ai có thể biết trước được sau này còn có chuyện gì xảy ra? Có lẽ bây giờ hiện tại nàng chưa có biện pháp, nhưng nàng cũng không vội, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây chỉ cần biết được đối phương là ai, về sau sẽ có cơ hội .
Có điều, nghĩ đến phụ thân nhà mình lo lắng không thôi, Tô Như Nhụy lại dặn dò thêm một câu “Nhất định không thể để cho phụ thân biết được”.
Đinh Dịch vốn là nhân sĩ trong Kinh thành, trước kia làm chân chạy việc cho người ta, về sau vô tình hữu ý được Tô phụ chọn trúng liền làm việc cho cửa hàng của Tô gia. Từ từ dựa vào khả năng phấn đấu của mình mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Lúc Tô phụ giúp tam tiểu thư chọn chưởng quỹ cho Như Ý phường, kỳ thật hắn vẫn còn chút do dự, dù sao đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư tiếp nhận quản lý điền trang cùng lương thực, vốn sinh ý cũng không tồi. Mà vị tam tiểu thư cư nhiên muốn kinh doanh Như Ý phường, lại là một cửa hàng hoàn toàn mới, có lẽ nàng đối với sản nghiệp của Tô gia chưa từng được tiếp xúc. Thật lòng mà nói, Đinh Dịch lúc đó trong lòng hết sức cổ vũ nàng. Hắn thân là chưởng quầy của Như Ý phường, nếu làm không tốt đối với tam tiểu thư mà nói không tính là cái gì, nhưng đối với hắn thì việc này có quan hệ không nhỏ chút nào!
Hai năm trôi qua, ngày hôm nay Đinh Dịch trong lòng tràn đầy sự kính nể đối với tam tiểu thư nhà mình, một thời gian dài tiếp xúc, hắn cảm thấy bản thân thật may mắn khi chọn trúng chủ tử, không có đi sai đường!
Lần này Tô gia ba tỷ muội ở vùng ngoại ô Trang Tử bị bắt cóc, có Tô phụ bày mưu tính kế, nhưng chuyện này cũng chỉ có mấy chưởng quỹ bọn họ biết. Tuy là nói Tô phụ có phân phó bọn họ không được tiết lộ cho ba vị tiểu thư, nhưng Đinh Dịch hiểu rõ ăn lộc vua phải trung với vua. Từ khi hắn trở thành chưởng quầy của Như Ý phường, tam tiểu thư chính là ông chủ của hắn, tự nhiên là phải nghe theo sự sắp xếp của nàng. Kế tiếp, Đinh chưởng quỹ đem tình hình của Như Ý phường gần đây báo cáo với Tô Như Nhụy.
“Trong cửa hàng đang chế tác gấp một lô hàng trang sức, làm cho đám thợ mệt mỏi không ít, trong của hàng không phải mới có thêm một vị sư phó sao? Để cho hắn vẽ ra thập sáo thành đồ, nửa tháng sau chúng ta sẽ ra mắt hàng mới!”
Thật vất vả như vậy mới có thể gặp được nhân tài, Tô Như Nhụy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Thì ra Bùi lão phu nhân của Hàn Lâm thế gia có ý làm mai cho bảo bối duy nhất nhà mình. Việc này gây lên một hồi sóng gió cho các nhà phú quý trong kinh thành. Ai ai cũng rục rịch muốn dành hôn sự tốt lanh này cho nữ nhi nhà mình.
Lại nói, Bùi gia nguyên quán tại Kinh thành, từ xưa tới nay đều mỗi đời đều có trụ cột triều đinh: Thái phó, Tể tướng, Đại học sĩ... Người Bùi gia quá mức tài năng khó gia tộc nào có thể so bì, nhưng từ xưa có câu “vật cực tất phản”, có lẽ do sự nổi trội này mà con nối dông của Bùi gia vô cùng hiếm hoi, mỗi đời chỉ có một người con. Do vậy, ở Bùi gia, nam tử 30 tuổi chưa có con liền có thể nạp thiếp để khai chi tán diệp cho Bùi gia. Chỉ bằng địa vị Bùi gia nhiều nhà đã không ít tâm tư suy tính cho nữ nhi nhà mình có thể làm chủ mẫu Bùi gia!
Hôm nay Bùi lão phu nhân vừa có ý làm mai cho đại tôn tử nhà mình, các hộ gia đinh đã lập tức đem nữ nhi trong nhà đi tân trang một phen, làm Bùi lão phu nhân cũng phải bí mật nhìn một chút.
Nếu là như vậy, Như Ý phường tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội buôn bán hiếm có này, Tô Như Nhụy ước gì lọai chuyện như vậy nhiều thêm vài lần, có thế thì doanh thu của Như Ý phường mới được tăng cao cơ.
Tam tiểu thư tuy ngoài miệng thúc giục gấp, nhưng không bao giờ bạc đãi người làm trong cửa hàng. Chính vì thế người làm trong Như Ý phường cũng trông ngóng có thể bận rộn thêm một chút, dù sao thì cũng nào có ai chê tiền nha. Đinh chưởng quý lên tiếng, không có việc gì nữa liền cáo lui.
Tô Như Nhụy nhìn trong sân rực rỡ sắc hoa tường vi, dương quang mạnh mẽ chiếu rọi không làm cho những bông hoa héo úa mà ngược lại càng thêm phần diễm lệ.
Dùng qua bữa trưa, tháng sáu nắng như đổ lửa, cho dù trong phòng có chậu nước đá Tô Như Nhụy cả người vẫn như cũ ỉu xìu, không có tinh thần.
Tô Như Nhụy đi tới giường nhỏ mát lạnh, thì thấy Đại Bạch nằm sấp trên sạp nhỏ, quay đầu sang một bên, nhìn tới là một bộ dạng nóng không có tinh thần! Trong nội tâm liền sinh ra ý nghĩ “số khổ lận đận” Đại Bạch một thân tuyết trắng da lông bóng mượt nếu nó có thể sinh tồn ở Băng Sơn Tuyết Địa vào mùa đông thì thật sự làm cho người ta hâm mộ, nhưng bây giờ là Tam Phục Thiên nha Tam Phục Thiên! Trời nóng như vậy bộ lông dày lúc này chính là chịu tội !
“Đại Bạch, hiện tại rất nóng đi?”
Mẫn Hồng Duệ đến mí mắt cũng lười giương lên, hỏi vấn đề này rõ ràng là dư thừa, nếu không ngươi tới thử xem!
“Ai nha, ta cũng nóng tới khó chịu đây, chính là đại phu đã nói rồi, ngươi hiện tại bây giờ đang bị thương trong phòng cũng không thể để quá nhiều chậu nước đá…” Nhưng Tô Như Nhụy lại cảm thấy có cái gì không đúng “Đại Bạch, tại sao lại không được cạo lông?! Mặc dù cạo đi bộ lông này có chút đáng tiếc, nhưng là trời nóng như vậy cạo đi cũng khiến bản thân thoải mái hơn, về sau vẫn có thể mọc dài trở lại”.
Mân Hồng Duệ có chút im lặng, chính bản thân hắn cũng đang đau đầu, toàn thân lông trắng chẳng khác gì bọc chăn bông giữa mùa hè.
“Đại Bạch, nếu không ta chải lông cho ngươi?” Nói xongTô Như Nhụy từ trên sạp nhỏ đứng dậy, ngay cả ánh mắt nhìn Đại Bạch cũng phát sáng đầy hào quang.
Nghĩ đến có thể tắm nước lạnh thư thái, đầu Đại Bạch mặc dù không ngẩng lên nhưng hai lỗ tai nhỏ lại dựng đứng đầy hưng phấn.
Không thể nghĩ tới biểu cảm của Đại Bạch thật đáng yêu, Tô Như Nhụy không nhịn được dùng đầu ngón tay chọc chọc lỗ tai nhỏ của hắn, Mẫn Hồng Duệ cũng để yên cho nàng nghịch. Sau đó, nàng hướng bên ngoài hô:
“Chanh Tâm, cho người chuẩn bị nước ta muốn tắm rửa!”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
34 chương
67 chương
14 chương
71 chương
16 chương
19 chương