Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 3
“Tiểu thư, ngài hôm nay muốn mặc bộ y phục nào?” Từ trước đến này, tiểu thư nhà mình đối với quần áo đồ trang sức luôn có mắt thẩm mỹ, cho nên, về chuyện ăn mặc của tiểu thư, hai nha hoàn Thủy Tâm mỗi ngày đều hỏi Tô Như Nhụy xem muốn mặc y phục như thế nào!
Ngay sau khi cứu được ba chị em Tô gia bị bắt cóc, ân nhân của họ – Đại Bạch cẩu cẩu vì mất quá nhiều máu mà hôn mê bất tỉnh, Tô Nhược Nhị đã lập tức ở lại tận tinh chăm sóc đại ân nhân, không kịp chỉnh trang bản thân. Sau một đêm, tinh trạng của Đại Bạch đã chuyển biển theo chiều hướng tốt, Tô Nhược Nhị cũng vì thế mà phấn chấn, tinh thần thả lỏng không ít.
Một khắc sau, một vị giai nhân mặc một chiếc áo màu đỏ thêu lá cây tinh sảo, phía dưới là chiếc váy màu xanh ngọc bích uốn lượn theo từng động tác bước đi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trên đầu nàng búi một búi tóc đơn giản, cài một cây trâm hoa được làm bằng hồng ngọc, đôi tai nhỏ đeo một đôi hoa tai cũng bằng hồng ngọc, cùng màu với trâm cài tóc, phối hợp cùng đôi mắt hạnh long lanh, thật sự là không thể phủ nhận đây là một giai nhân xinh đẹp động lòng người!
“Tiểu thư thật xinh đẹp!” Chanh Tâm không nhịn được thốt lên câu khen ngợi một câu.
Tô Như Nhụy mỉm cười, làn môi khẽ mở “Ta cũng cảm thấy như vậy nha!”
Thu thập mọi việc hết thảy, Tô Như Nhụy dùng xong bữa sáng, liền tới thời gian thay dược cho Đại Bạch.
Lại nói lần này Tô Như Nhụy rất là tự hào, lần đầu trông thấy nó, nàng liền biết nó là một con chó có linh tính. Hơn nữa, ngày đó nó không chỉ cứu nàng, ngay cả lúc bị thương chân sau, nó cũng không phản kháng để yên cho đại phu băng bó. Thật đúng là một con chó thông minh!
Tuy nó chỉ là một con chó, nhưng chỉ bằng một thân lông tuyết trắng hiếm thấy cùng khí thế vương giả của nó, nhất định là một con vật phi phàm, nhất định là cùng Tô Như Nhụy nàng có duyên!
Nhưng là, nàng chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm túc. Nghĩ tới đây, động tác của Tô Như Nhụy dừng một chút, trong tay nàng cầm một tờ giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn đại phu đang băng bó cho Đại Bạch, “Đại Bạch cẩu cẩu, ngươi đã cứu ta một mạng, vì vậy ta nên báo đáp ngươi, cũng vì chúng ta sau này ở chung càng thêm thuận tiện, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên thật tốt được không?”
Sau đó không đợi cho Mẫn Hồng Duệ biểu đạt ý kiến của mình, nàng liền nói ra vài cái tên “Đại tướng quân? Không nên không nên, quá kênh kiệu rồi! Uy mãnh đại tướng quân? Không đươc! Cũng quá quê mùa đi! Vượng Tài? Lai Phúc? Quá tục khí sao có thể gọi ân nhân cứu mạng của Tô tiểu thư như vậy được!”
Cứ như vậy tiếp diễn cho tới khi Mẫn Hồng Duệ đã được băng bó xong, Tô Như Nhụy đem một loạt những cái tên do mình nghĩ ra loại bỏ hết, sau đó đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn khuôn mặt thối của Đại Bạch dí dỏm nói “Chi bằng đã gọi là Đại Bạch rồi thì cứ gọi là Đại Bạch đi!”
Tên hiển nhiên là trong lòng Tô Như Nhụy sớm đã quyết định, bằng không trước đó sẽ không nói ra nhiều cái tên như vậy mà cũng không chọn lấy một cái?
Mẫn Hồng Duệ sao có thể không nhìn ra tính toán nho nhỏ trong đầu cô, bất đắc dĩ hắn bây giờ là đang ăn nhờ ở đậu, không có tư cách lên tiếng trong chuyện này. Biết không thể cự tuyệt chuyện đặt tên này, Mẫn Hồng Duệ lạnh lùng nhìn bộ dạng nịnh nọt của Tô Như Nhụy, ẩn chứa hàm ý hết sức sâu xa.
Tô Như Nhụy hiện tại đã không còn sợ khuôn mặt thối của Đại Bạch, từ lần gặp mặt đầu tiên nó vẫn luôn dùng bộ mặt đó để nhìn nàng, hơn nữa Tô Như Nhụy là con út trong nhà nên từ trước tới nay luôn được mọi người xem như hòn ngọc trên tay, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bảo hộ chu toàn.
Vừa cùng đại phu trao đổi trong chốc lát, Tô Như Nhụy liền đứng dậy đi xem vết thương của Lam Thủy Nhược. Lam Thủy Nhược và Lam Thủy Tâm hai người cùng ở phía đông phòng chỉ cần đi một đoạn ngắn là tới.
Lúc ấy Lam Thủy Nhược một mình bị sáu người vây đánh, cho dù nàng có võ công khá một chút cũng không thể hai tay địch bốn tay được, hơn nữa những kẻ kia đều là tử sĩ. Lam Thủy Nhược bị chém một nhát vào tay và phía sau lưng. Nếu không phải quan binh do Tô Nhược Tuyết kịp thời tới cứu viện, Lam Thủy Nhược không biết chừng đã lành ít dữ nhiều rồi!
“Tiểu thư sao người lại tới đây?” Nói xong Lam Thủy Nhược sắc mặt tái xanh giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên.
Tô Như Nhụy một lần nữa trông thấy nha hoàn của mình khổ sở thì lửa giận trong lòng càng muốn bùng phát, bọn họ bất nhân thì cũng đừng trách nàng bất nghĩa. Nhìn tiểu nha hoàn của mình bị thương còn cậy mạnh, Tô Như Nhụy lông mày liền nhăn lại không đồng ý “Nằm xuống!”
Tô Như Nhụy từ trước tới naykhuôn mặt luôn tỏa nắng, đối với tiểu mỹ nhân lại càng không cần nói phi thường yêu thích lúc nào cũng là tươi cười chào đón, bởi vậy chỉ cần nàng nghiêm mặt lại tức là thời điểm tâm tình nàng không tốt. Tiểu thư của các nàng tâm tình không tốt, thì chính là tội danh của nha hoàn các nàng là rất lớn!
Lam Thủy Nhược từ trước tới nay luôn tận tâm với công việc cúc cung tận tụy, sao có thể làm cho tiểu thư tức giận chuyện gì? Cho dù tiểu thư đứng, còn nàng nằm trên giường, nếu như có người ngoài nhìn vào thậtkhó chấp nhận, nhưng chỉ cần là tiểu thư phân phó nàng đều chấp nhận!
Nhìn tiểu nha hoàn ngoan ngoãn nằm trở lại giường, Tô Như Nhụy tự động bỏ qua biểu hiện không được tự nhiên của Lam Thủy Nhược, bước tới ngồi ở bên mép giường “Hôm nay cảm thấy như thế nào, có đỡ hơn chưa, miệng vết thương còn đau không?”
Bởi vì bị thương ở trên lưng, lúc này Lam Thủy Nhược nằm úp sấp ở trên giường, chỉ có thể nghểnh cổ về phía tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, ngài cũng không phải không biết kim sang dược của Đái Gia quán là dùng tốt nhất, nô tỳ chỉ bị một vết thương nhỏ, không có vấn đề gì đâu…”
Nhưng lời nàng còn chưa nói hết đã bị Lam Thủy Tâm cắt đứt lời nói “Miệng vết thương bắt đầu kết vảy, nhưng lại bị thương lại, ngươi cũng chỉ có thể chịu ủy khuất…”
Nói xong, Lam Thủy Tâm hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nàng cùng Lam Thủy Nhược là hai tỷ muội bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, nếu không có tiểu thư giữ các nàng lại thì không biết hiện giờ lưu lạc phương trời nào. Hai tỷ muội cũng có chút nhan sắc không biết chừng còn có thể bị bán tới thanh lâu! Hai người rất cảm kích Tô gia, càng cảm kích tiểu thư nhà mình.
Năm đó Lam Thủy Nhược được lão gia chọn trúng cho học võ, nếu biết trước có ngày hôm nay, thì ngày đó nàng sớm cầu lão gia ân chuẩn cho các nàng cùng nhau học võ, có phải sẽ không liên lụy tới Lam Thủy Nhược vì cứu nàng mà phía sau thất thủ bị kẻ địch chém một đao vào lưng, còn suýt nữa mất mạng!
“Lam Thủy Tâm, ngươi cũng đừng như vậy, ta đây rất tốt không có việc gì…” Từ lần bị nạn đó trở về, Lam Thủy Tâm vẫn rất là áy náy, tự trách bản thân mình gây phiền hà, các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên ngay thời khắc nguy hiểm nàng có thể nào không để ý?
Đối với hai tiểu nha hoàn nhà mình, Tô Như Nhụy có hiểu biết, hôm nay nói thẳng thăn cũng tốt, đỡ phải một người áy náy tự trách bản thân, một người không biết phải làm sao, “Lam Thủy Tâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu một ngày nào đó đổi thành Lam Thủy Nhược cũng bị người vây khốn gây ảnh hưởng tới tính mạng, lúc đấy ngươi ở bên cạnh thấy được, có thể không xông lên bảo vệ sao?”
“Tiểu thư, nô tỳ cho dù liều cái mạng nhỏ này cũng không thể để kẻ nào khác thương tổn tới Lam Thủy Nhược!”
Nghe vậy, Tô Như Nhụy khóe miệng cười càng sâu hơn, nha hoàn ngốc nhà nàng quả thật khiến người yêu thương vô cùng, “Cho nên, sau đó nếu ngươi bị thương, ngươi sẽ hi vọng Lam Thủy Nhược vì vậy mà áy náy cả đời này sao?’
Lam Thủy Tam miệng nhỏ mấp máy muốn nói, đầu từ từ cúi thấp xuống “Tiểu thư, là nô tỳ sai rồ.” Sau đó lấy dũng khí nhìn về phía Lam Thủy Nhược “Thủy Nhược, thực xin lỗi, ta rất cảm ơn ngươi, ngươi nhất định phải mau chóng khỏe lại…” Nói xong, nước mắt từ hai bên khóe mắt ào ào chảy xuống.
Lam Thủy Nhược mỉm cười, quả thật tiểu thư nhà mình là thông minh nhất, chỉ chốc lát đã đem vấn đề phức tạp giải quyết xong!
“Lam Thủy Tâm, ngươi trước chớ vội cảm ơn ta, ta bị thương, nhưng tiểu thư vẫn cần ngươi phải cẩn thận chiếu cố, không thể để sảy ra sơ xuất gì được!”
Nghe vậy Lam Thủy Tâm rốt cục cũng nín khóc mỉm cười, nhìn qua tiểu thư nhà mình mới nói “Ta khẳng định không thành vấn đề, không tin ngươi hỏi tiểu thư xem!”
Tô Như Nhụy cố tình trêu ghẹo tiểu nha hoàn đáng yêu nhà mình, lông mi nhẹ nhếch lên “Cái này cũng khó mà nói cho tốt được…”
“Tiểu thư!”
Ba người vui vẻ trong chốc lát, vẫn là Tô Như Nhụy nói ra trước, Lam Thủy Nhược có vết thương cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy. Nghĩ tới đây Tô Như Nhụy vội vàng dặn dò Lam Thủy Tâm gọi một nha hoàn khác chuyên môn chăm sóc cho Lam Thủy Nhược mọi vấn đề sinh hoạt hằng ngày.
Lam Thủy Nhược bị thương, cũng có chỗ bất tiện. Hôm nay tiểu thư nói ra, Lam Thủy Tâm không có từ chối, xoay người liền sai bảo Thúy Tâm trong nội viện hầu hạ.
Trong nhà có hai người bị thương, Tô Như Nhụy mỗi lần trông thấy đều có cảm giác vừa giận vừa thương, lúc này đang nhàn hạ, liền suy nghĩ xem ‘việc tốt’ lần này rố cục là ai làm? Người nào mà ‘coi trọng’ Tô gia các nàng? Lại còn độc ác dồn ba tỷ muội Tô gia vào chỗ nguy hiểm?
Tô gia vốn không phải là người trong Kinh thành, Tô lão gia vỗn dĩ xuất thân là cô nhi, lập nghiệp tại thành An Dương, sau đó cưới Tô mẫu Khương thị làm chính thê, hai người có cuộc sống hôn nhân vô cùng mỹ mãn. Khương thị năm thứ hai thì có mang tam bào thai, nhưng không may Tô thị khó sinh mà qua đời khi sinh ba tỷ muội. Tô phụ cực kì đau lòng, nhưng lại đáp ứng nương tử của mình chăm sóc ba nữ nhi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Tô phụ vô cùng đau đơn khi mất đi người mình yêu, tâm chí ngoài đặt trên người ba nữ nhi, cũng chỉ còn lại việc làm ăn. Trùng hợp là Khương thị có một người ca ca hai năm đi thi khoa cử tại Thượng Kinh đều không đỗ. Tô phụ suy nghĩ, liền quyết định đem sinh ý Tô gia phát triển lên kinh thành.
Tô phụ ngày trước là người từng trải việc buôn bán, thành An Dương vốn là đất lành, tuy nhiên mới tới kinh thành lúc đầu có chút không thuận lợi, nhưng dựa vào nguồn hàng cung cấp dồi dáo, giá cả so với trong vùng tốt hơn, lại gan dạ sáng suốt. Tô giakhông chỉ đứng vững trong kinh thành, mà còn càng làm càng lớn, hiện tại có thể nói Tô gia trong kinh thành làm mưa làm gió một phương!
Tô gia ba tỉ muội, là một tam bào thai, đại tỉ Tô Nhược U đoan trang nhã nhặn lịch sự.
Nhị tỉ Tô Nhược Tuyết cao lãnh quý phái, tam muội Tô Như Nhụy xinh đẹp động lòng người. Ba tỉ muội tướng mạo phảng phất giống nhau như từ một khuôn mẫu, nhưng vẫn có thể nhận ra nhau. Hơn nữa ba người các nàng đều có thể thừa kế khả năng kinh thương có thiên phú.
Tô Nhược U tiếp quản công việc làm ăn của Tô gia.
Tô Nhược Tuyết tiếp quản điền trang .
Tô Như Nhụy yêu kiều một lòng có chí muốn kinh doanh, nàng mở Như Ý phường trong đó hầu như là bán son bột nước, lầu hai bán đồ tang sức, vật lưu niệm.
“Tiểu thư, Đinh chưởng quỹ đang chờ ở phía ngoài!” Đinh chưỡng quỹ là người Tô phụ đặc biệt phái đến giúp đỡ Tô Như Nhụy quản lý việc buôn bán ở Như Ý phường. Mặc dù, Tô phụ không muốn quản thúc nữ nhi nhà mình, nhưng thời đại này đối với nữ nhi luôn có nhiều trói buộc, huống chi “thị nông công thương”, Tô phụ vốn chỉ là người làm ăn, nữ nhi nhà mình tiếp xúc nhiều với những mánh khóe làm ăn buôn bán đã sớm bị lây nhiễm, truyền ra ngoài chỉ sợ miệng lưỡi người đời. Tô phụ mặc dù không lưu tâm bản thân minh bị nói ra sao, nhưng rất để tâm đến ba nữ nhi bảo bối.
Nghe vậy, Tô Như Nhụy bước chân vừa chuyển, bắt đầu hướng về phía thư phòng.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
20 chương
73 chương
33 chương