Qua một đêm, Chanh Tâm phát hiện không chỉ tiểu thư nhà mình và Đại Bạch đã hòa thuận trở lại mà nàng còn có cảm giác cả hai… thân mật hơn so với trước kia. Chanh Tâm chịu không được quan sát Tô Nhược Nhị và Đại Bạch vài lần, không thích hợp chỗ nào nhỉ? Cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của Đại Bạch quét qua người nàng thì Chanh Tâm bỗng nhiên hiểu ra, lúc trước trong mắt của Đại Bạch không chỉ tràn đầy khinh thường các nàng, mà còn có một loại khí thế làm người ta không rét mà run, nhưng lúc này loại khí thế ấy lại biến mất một cách kì lạ. Tuy rằng thoạt nhìn đối với người ngoài vẫn lạnh như băng, nhưng không có nửa điểm sát ý. Trong lòng Chanh Tâm không khỏi ca ngợi tiểu thư nhà mình, nói thật hiện tại vết thương Chanh Thủy chưa lành, bây giờ ở bên cạnh tiểu thư chỉ có mình nàng bận rộn lo trong lo ngoài, tiểu thư lại yêu thích Đại Bạch, tất nhiên Chanh Tâm không tránh được việc phải đối mặt với Đại Bạch bất cứ lúc nào, chỉ có trời mới biết là nàng rất sợ nó, lúc trước đừng nói là Đại Bạch nhìn về phía nàng, chỉ cần nàng nhìn Đại Bạch vài lần thôi là hai chân nàng đã run lẩy bẩy rồi. Giờ thì tốt quá rồi, Đại Bạch trở nên thân thiện hơn, Chanh Tâm cảm giác tim mình đập ổn định hơn rất nhiều, tiểu thư nhà mình quả thực quá tuyệt vời! Thản nhiên tiếp nhận đôi mắt sùng bái của tiểu nha hoàn nhà mình, Tô Nhược Nhị thong thả đi đến trước mặt Đại Bạch, hôm nay cữu mẫu muốn dẫn ba tỷ muội nàng và tiểu biểu muội Khương Dao đến Từ Ân Tự ngoại thành dâng hương, nàng không thể dẫn nó đi theo, ngày hôm qua vừa làm loạn một trận, bây giờ cả hai chưa gần gũi được bao nhiêu, Tô Nhược Nhị cảm thấy không nỡ xa Đại Bạch. “Ngươi ở nhà chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở về...” Dứt lời, Tô Nhược Nhị kìêm lòng không được đưa tay xoa đầu Đại Bạch, khi nàng thật sự cảm nhận được xúc cảm mềm mại trơn trượt trong lòng bàn tay thì Tô Nhược Nhị mới như vừa tỉnh mộng, xem ra đêm qua không phải là nàng nằm mơ! Bỗng nhiên, đôi mắt hạnh tròn xoe vui vẻ của Tô Nhược Nhị híp lại, giống như vầng trăng non, rất đáng yêu. Điều này chứng tỏ sau này nàng có thể tùy tiện sờ đầu Đại Bạch đúng không? Mẫn Hoành Duệ:”.....” Dù không muốn nhưng vẫn phải đi, Tô Nhược Nhị lại dặn dò vài câu rồi mới đi đến tiền viện. Lần dâng hương này Mẫn Hoành Duệ đã nghe Tô Nhược Nhị nhắc tới hai ngày trước, bởi vậy hắn cũng không có cảm giác mất mác, tối hôm qua Mẫn Hoành Duệ vốn dĩ chưa muốn trở về, nhưng xét thấy cả ngày hôm nay Tô Nhược Nhị không ở Tô gia, nên hắn mới đổi ý. Hơn nữa Phụ Chính Vương gia hắn cũng nên lộ mặt một chút, bằng không đám người không an phận kia lại càng cuồng vọng hơn.... Sau khi Tô Nhược Nhị đi, giờ Tỵ canh ba Mẫn Hoành Duệ đúng giờ xuất hiện trong Phụ Chính vương phủ. “Mạc Ngôn, chuyện ta sai ngươi phái người đi bảo vệ tam tiểu thư Tô gia chuẩn bị đến đâu rồi?” Lúc này, Mẫn Hoành Duệ đã rửa mặt chải đầu xong, hắn đang ngồi nghiêm túc trong thư phòng. Đối với chuyện chủ tử nhà mình giao phó,từ trước đến nay Mạc Ngôn không dám chậm trễ, “Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ đã phái hai người Mạc Nhiên và Mạc Phong âm thầm bảo vệ ngày đêm, căn cứ vào tin tức hôm nay hai người bọn họ truyền về, hiện giờ tam tiểu thư Tô gia đã đếnTừ Ân Tự.” Trướcđó vài ngày, Mạc Ngôn, Mạc Nhiên, Mạc Phong và Mạc Vũ đã đuổi theo dấu vết của tộc nhân Miêu gia là tứ đại hộ vệ của Mẫn Hoành Duệ. Bởi vậy đối với sự sắp xếp lần này của Mạc Ngôn, Mẫn Hoành Duệ rất yên tâm, dù gì sau này thời gian hắn không ở bên cạnh nàng rất nhiều, để đảm bảo an toàn cho nàng, Mẫn Hoành Duệ vẫn có thể trích ra hai đại hộ vệ của mình. Nhìn ra chủ tử nhà mình rất coi trọng Tô tam tiểu thư, Mạc Ngôn do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói: “Có điều theo như lời Mạc Nhiên và Mạc Phong nói, hiện tại cũng có một thế lực đang bảo vệTô gia, chẳng qua hình như là đang bảo vệ Tô đại tiểu thư, hơn nữa thực lực của đối phương quả thật không tầm thường, hẳn là đã phát hiện ra chúng ta.” Tô đại tiểu thư...... Ba vị tiểu thư Tô gia là sinh ba, dung mạo ba người giống nhau như đúc, mấy ngày này Mẫn Hoành Duệ cũng đã gặp được hai vị tiểu thư kia, so với Tô Nhược Nhị xinh đẹp động lòng người và Tô nhị tiểu thư cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng thì khí chất của Tô đại tiểu thư lại trầm tĩnh dịu dàng, do khí chất quá khác nhau nên người ta không thể nhận nhầm. Bây giờ nghe Mạc Ngôn bẩm báo, Mẫn Hoành Duệ cũng không khỏi ngạc nhiên, tuy nhiên thấy tiểu cô nương kia luôn yêu thương tỷ muội nhà mình, Mẫn Hoành Duệ vẫn dặn dò một câu:”Đi điều ra xem thế lực kia đến từ đâu?” Mạc Ngôn nhận lệnh, đồng thời trong lòng y cũng coi trọng vị Tôtam tiểu thư chưa bao giờ nghe nói trước đây này thêm vài phần. Trước đó vài ngày chủ tử lệnh cho bọn họ điều tra chuyện ba vị tiểu thư Tô gia bị bắt cóc có quan hệ gì với Tuyên quốc công phủ hay không. Ngay sau đó còn sai người toàn lực bảo vệ Tô tam tiểu thư, lúc này tự nhiên lại muốn điều tra thế lực đang bảo vệ Tô đại tiểu thư nữa. Mạc Ngôn hiểu rất rõ chủ tử nhà mình, Nói trắng ra là một chủ nhân lạnh lùng tàn nhẫn, song vị Tô tam tiểu thư này lại liên tiếp phá vỡ nhận thức của y đối với Mẫn Hoành Duệ, điều này chứng minh cái gì? Còn không phải là trong lòng chủ tử nhà mình có vị Tô tam tiểu thư kia sao, bằng không sao hắn lại đưa nàng vào trong phạm vi bảo vệ của mình chứ? Xem ra không lâu nữa Phụ Chính Vương phủ trang nghiêm này thật sự có thể nghênh đón một vị nữ chủ nhân rồi! Chỉ là vì sao chủ nhân lại quen biết vị Tô tam tiểu thư này? Thói quen nhiều năm làm cho Mạc Ngôn không tự giác được muốn đi tìm hiểu và kiểm tra một phen. Từ sau khi trở về, chủ nhân không hề đề cập đến việc mình đã nương nhờ ở đâu, cũng không lệnh cho bọn họ đưa thân thể kia vào vương phủ, hiện tại xem ra có lẽ trong khoảng thời gian này chủ tử hẳn là ở cách vị Tô tam tiểu thư này không xa? Nhận thấy bản thân đã phát hiện ra một bí mật rất lớn, không thể bình tĩnh nổi, y nhanh chóng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình để phòng ngừa bị chủ tử phát hiện, thì sẽ bị giết người diệt khẩu mất... Mẫn Hoành Duệ liếc về phía thị vệ bên cạnh một cái, hắn cũng không nhiều lời nữa, sau đó đưa mắt nhìn một người khác, chậm rãi mở miệng,“Lý công công, người ta an bài đã đến chưa?” Lý công công nhanh chóng tiến lên: “Khởi bẩm Vương gia, người đã đợi bên ngoài rồi ạ.” “Cho bọn họ vào đi.” Những người tới hôm nay đều là quan viên tứ phẩm trở lên có liên quan trực tiếp đến tam tỉnh lục bộ, đã nhiều ngày Mẫn Hoành Duệ chưa xuất hiện trên triều, dù sao cũng phải lộ mặt trước những đại thần này mới được. Quả nhiên nửa canh giờ sau, sau khi ra khỏi Phụ Chính Vương phủ, trên mặt những đại thần này ít nhiều đều có chút thay đổi. Chỉ cần có Phụ Chính Vương gia ở đây, dưới bầu trời Đại Hạ này muốn có biến động cũng không phải dễ, có vài quyết định, bọn họ vẫn nên suy nghĩ kỹ lại một phen. Thấy thời gian không còn sớm, Mẫn Hoành Duệ đứng dậy trở về Trà Hương Uyển của mình, hắn đi ở phía trước, dù bước chân không lớn, nhưng lúc đi vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác không ai có thể sánh kịp. Lúc đi qua đình viện, tầm mắt Mẫn hoành Duệ giống như vô tình liếc về phía tây sương phòng một cái, sau đó khóe miệng nhếch thành một nụ cười thản nhiên, thật là trào phúng. Mà ở bên này, đoàn người Tô Nhược Nhị cùng với đại tỷ và nhị tỷ nhà mình, còn có cả cữu mẫu Vương thị và Khương Dao đang nghỉ ngơi ở Từ Ân Tự. Từ Ân Tự được xây dựng vào năm Thái Tông thứ hai mươi sáu, là do Thái Tông xây dựng để tưởng nhớ đến mẫu thân của mình là Văn Đức Hoàng Hậu, đây là ngôi chùa đẹp đẽ hùng vĩ nhất kinh thành. Chùa này được xây dựa vào núi, xây ở núi Thiên Thai tại phía Nam kinh thành, xung quanh có chín trăm chín mươi chín bậc thang, khắp nơi đều trồng cây quế, cây nhãn, cây cọ, là nơi để bái phật, ngắm cảnh, đây là chỗ người kinh thành hay đến. Vì để bày tỏ lòng thành, phần lớn các thiện nam tín nữ đến đây đều đi bộ từ dưới chân núi lên trên. Cũng may tuy núi Thiên Thai có nhiều bậc thang, nhưng con đường đến Từ Ân Tự cũng không xa, vậy nên các phu nhân tiểu thư khuê các cũng có thể đi được, chẳng qua so với vẻ đoan trang tú lệ ngày thường thì lúc này bọn họ không khỏi có chút chật vật. Cũng vì nguyên nhân này nên Từ Ân Tự chuẩn bị tương đối nhiều sương phòng cho khách hành hương nghỉ chân. Trước đó vài ngày di nương của Vương thị bị bênh, Vương thị nhân dịp này xin cho bà một lá bùa bình an, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi đi ra trước điện dâng hương. Đại điện Từ Ân Tự trang nghiêm hùng tráng, đấu - củng* đan xen, mái điện cao ngất, xà điện được chạm trỗ hoa văn màu sắc hết sức tinh tế, vô cùng xa xỉ. Trong đại điện, tượng phật được đúc bằng vàng mạnh mẽ uy nghiêm, nhưng nét mặt lại lộ vẻ bình yên, thanh thản có cảm giác như đang phổ độ chúng sinh, Tô Nhược Nhị và đám nữ quyến quỳ lạy bên dưới, trên mặt không xuất hiện ý cười mà chỉ tràn đầy thành kính. *Đấu - củng: là hệ thống các thanh xà ngang dọc để nâng đỡ mái nhà. Đoàn người quỳ lạy bồ tát xong bèn đi rút xăm. Những chuyện rút xăm này nọ là chuyện các tiểu cô nương thích làm nhất. Tô Nhược Nhị và Khương Dao hai tiểu cô nương mới phút trước còn nghiêm túc, lúc này mới chớp mắt một cái đã vui vẻ đi rút xăm. “Nhị tỷ, sao tỷ không rút một quẻ?”Mặc dù Tô Nhược Nhị vẫn luôn đấu võ mồm trêu ghẹo nhau với Khương Dao nhưng ánh mắt nàng vẫn thời thời khắc khắc lưu ý đến hai vị tỷ tỷ bên cạnh mình, nhất là nhị tỷ nhà nàng. Ngày thường nhị tỷ nhà nàng luôn lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng những người quen thuộc với nàng đều biết, nàng là người mềm lòng nhất trong ba tỷ muội Tô gia. Ngày hôm nay đại biểu ca Khương Khánh Trạch cũng đi theo, Tô Nhược Nhị không yên tâm về nhị tỷ nhà nàng. Bắt đầu từ một năm trước, khi Tô Nhược Tuyết luyện võ đã không cẩn thận ngã từ trên cây xuống, bệnh nặng một hồi, sau khi tỉnh lại tuy rằng nàng vẫn ít nói như trước, nhưng lại quan tâm người nhà hơn rất nhiều, làm việc cũng chu đáo hơn, luôn biết trước được tương lai. Nhưng kì lạ là, từ sau khi bị thương, Tô Nhược Tuyết không hề chú ý đến Khương Khánh Trạch nữa, mặc dù trước đó Tô Nhược Tuyết không có nói ra nhưng tất cả mọi người bọn họ đều biết nàng rất thích Khương Khánh Trạch. Nghĩ đến đây, Tô Nhược Nhị không khỏi nở nụ cười giễu cợt, tâm tư của cữu mẫu Vương thị là gì nàng đều biết, bình thường dù bà có quan tâm ba tỷ muội các nàng cỡ nào, nhưng một khi nhắc đến chuyện của đại biểu ca, thì không giống như thế nữa. Có điều cữu mẫu không thích nhị tỷ nhà nàng, thì các nàng cũng có thích đại biểu ca đâu. Đúng lúc hiện tại phong thủy luân chuyển, tuy nàng không biết vì sao nhị tỷ lại lạnh nhạt với đại biểu ca, nhưng xem tình hình này thì ngược lại là đại biểu ca đang theo đuổi nhị tỷ mới đúng. Bỉ ổi, Tô Nhược Nhị thầm mắng một tiếng, trong lòng nàng hơi khinh thường đại biểu ca, lúc đầu không đếm xỉa đến, hiện tại lại xum xoe, cô nương Tô gia các nàng cũng không phải để mặc y bài bố. Tô Nhược Tuyết nhìn tiểu muội nhà mình, mỉm cười nói: “Hiện tại ta rất hài lòng, không có gì muốn cầu, muội và Dao nhi chơi đi.” Ánh sáng trong mắt Tô Nhược Nhị chợt lóe lên, nàng lập tức cười sáng lạn: “Vậy muội và Tiểu Dao nhi cầu một quẻ!” Khương Dao bên cạnh nhìn đại biểu tỷ phía trước đã rời đi rồi, tiểu cô nương chạy nhanh tới kéo Tô Nhược Nhị, “Nhị nhi tỷ tỷ, nhanh lên, đến phiên chúng ta rồi!”