Tiểu cô nương xin xăm gì đó nếu không hỏi chuyện nhân duyên thì cũng là muốn cầu bình an, Tô Nhược Nhị còn chưa mở miệng, Khương Dao đã giành nói trước: “Sư phụ, chúng ta muốn hỏi nhân duyên.” Nàng còn nhỏ, hiện tại cuộc sống mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ, không có gì muốn đạt được, vì vậy hôm nay nàng không xin xăm, có điều nàng cũng biết các cô nương vừa nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự đều sẽ thẹn thùng, sao nàng có thể buông tha một cơ hội tốt như vậy được! Tô Nhược Nhị liếc mắt nhìn Khương Dao cười cười, dù sao lúc này trừ nàng và tiểu Dao nhi thì chỉ có lão sư phụ giải xăm, chuyện hôn nhân đại sự của một cô nương là chuyện quan trọng, sao nàng lại không muốn hỏi cho được? Tô Nhược Nhị bình tĩnh nhìn sắc mặt bình thản của sư phụ giải xăm trước mặt, lặp lại lần nữa: “Sư phụ, ta muốn hỏi chuyện nhân duyên.” Sư phụ giải đoán xăm nhìn chữ trên thẻ, chậm rãi nói: “Mệnh thí chủ cả đời phú quý, mặc dù đã mất mẫu thân từ khi còn nhỏ, nhưng người yêu thương thí chủ không ít, ở nhà dựa vào phụ thân, xuất giá thì dựa vào phu quân, về già nương nhờ con cháu, với lại phu quân trong số mệnh đã định của thí chủ đã đến bên cạnh thí chủ và đang bảo vệ thí chủ theo cách riêng của hắn.” “Cám ơn sư phụ.” Tô Nhược Nhị hài lòng ra về, nàng thích nhất là được người khác yêu thương! Hơn nữa nếu đúng như lời thẻ xăm kia nói, phu quân tương lai của nàng đã ở bên cạnh nàng, nàng phải mở to hai mắt, nhanh chóng tìm ra hắn! “Nhị nhi tỷ tỷ, có chuyện gì mà tỷ cười vui vẻ như vậy? Quá....” Khương Dao thấy “mưu kế” của mình không thành công, tuy rằng trong lòng vui vẻ thay biểu tỷ, nhưng ngoài miệng tiểu cô nương vẫn không nhịn được trêu ghẹo Tô Nhược Nhị, nàng vừa nói vừa lắc lắc đầu, dáng vẻ như ông cụ non làm Tô Nhược Nhị buồn cười không thôi. “Tiểu Dao Nhi, muội muốn nói cái gì? Nói ta quá may mắn, tương lai sẽ có được phu quân như ý!” Khương Dao đành bại trận: “Thật là không biết xấu hổ!” “Ồ, thế hả....” Tô Nhược Nhị thấy tiểu biểu muội giậm chân, nàng cảm thấy tiểu cô nương càng đáng yêu hơn, sao lại đáng yêu đến vậy nhỉ? Quả thực làm nàng muốn ngừng mà không được, vì vậy Tô Nhược Nhị lại kìm lòng không được nói thêm một câu:”Tiểu Dao nhi, nếu muội còn giễu cợt ta, sau này ta sẽ không để phu quân như ý của ta mua kẹo cho muội ăn nữa!” Khương Dao đã không còn lời nào để nói, da mặt tam biểu tỷ quả thực rất dày, tiểu cô nương không biết nói tiếp thế nào nữa, nhìn thấy đại biểu tỷ Tô Nhược U đang nói chuyện với một lão phu nhân bên cạnh, Khương Dao quyết đoán đến tìm nhị biểu tỷ Tô Nhược Tuyết để nương tựa, mặc dù hôm nay việc đại ca sắp xếp không thành, nhưng ai bảo bây giờ nàng không có cách nào đối phó với vị tam biểu tỷ da mặt dày này đây.... Tô Nhược Nhị nhìn Tiểu Dao nhi giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ chạy về phía nhị tỷ nhà mình, nụ cười trên mặt càng lớn hơn. “Tiểu thư, sao người lại trêu đùa cữu tiểu thư như vậy chứ...” Rõ ràng trong lòng rất thích, nhưng lần nào cũng khiến người ta phải bỏ chạy mất. Tô Nhược Nhị liếc nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh một cái, cười gian xảo: “Vậy mới vui chứ!” Tuy trong lòng rất nhớ Đại Bạch, nhưng sau giờ ngọ Vương thị còn muốn đến đại điện nghe giảng kinh phật, gần giờ Dậu Tô Nhược Nhị mới về đến nhà. Tạm biệt đại tỷ và nhị tỷ xong, Tô Nhược Nhị liền vội vàng chạy về Thủy Tâm viện. Mới bước vào cửa viện, Tô Nhược Nhị đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh của sổ. Giống như cảm nhận được ánh mắt nàng, Đại Bạch đột nhiên ngẩng đầu, cứ như vậy một người một chó , cách một sân viện, tầm mắt chạm vào nhau. Tô Nhược Nhị tươi cười vui vẻ, má lúm đồng tiền hai bên má càng nhìn càng đẹp: “Đại Bạch, ta đã trở về, có nhớ ta hay không?” Tầm mắt Mẫn Hoành Duệ lập tức dời đi nơi khác, tiểu cô nương này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Nhưng mà “tiểu cô nương không biết xấu hổ” Tô Nhược Nhị kia khi vào phòng lại rất nhiệt tình, nàng giang hai tay ra lao về phía Đại Bạch, nhưng mà chỉ ôm được khoảng không. Tô Nhược Nhị khó hiểu nhìn Đại Bạch, đây là ý gì? Không phải đã được bỏ lệnh cấm, có thể ôm có thể sờ rồi sao? Mẫn Hoành Duệ xấu hổ nhìn đi nơi khác, thói quen nhiều năm làm hắn không quen được ngay... Tô Nhược Nhị thử giang tay ôm Đại Bạch một lần nữa, ừ, quả nhiên vẫn là cảm xúc mềm mại trơn trượt này, Tô Nhược Nhị kìm lòng không được cọ cọ đầu mình vào cổ Đại Bạch, rồi mới hài lòng nói: “Đại Bạch, hôm nay ta ở bên ngoài rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?” Mẫn Hoành Duệ: “....” Cũng may Tô Nhược Nhị đã quen với việc Đại Bạch không trả lời nàng. Hôm nay ở bên ngoài chơi một ngày, Tô Nhược Nhị đã sớm cảm thấy người mình đều dính dính nhớp nhớp, lúc này nhìn Đại Bạch, nàng nhớ hôm nay Đại Bạch còn chưa tắm rửa chải lôngnên nói: “Đại Bạch, chúng ta đi tắm rửa đi!” Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến, thời gian này mỗi ngày nàng đều chải lông cho mình, rất nhẹ nhàng thoải mái, hắn lập tức nhảy xuống tháp lạnh, quen cửa quen nẻo đi tới phòng tắm. Tô Nhược Nhị vui sướng đi theo phía sau, cái miệng nhỏ cứ đóng rồi mở không ngừng lại được. Mọi người trong Thủy Tâm viện nhìn thấy một người một chó này thì không còn thấy kì lạ nữa, dù sao chỉ cần chủ nhân vui vẻ, bọn họ cũng vui vẻ, huống hồ tuy Đại Bạch chỉ là môt con chó, nhưng ở trong Thủy Tâm viện sức ảnh hưởng của nó rất lớn, khi nhìn thấy Đại Bạch các nàng đều rất cung kính giống như nhìn thấy tiểu thư nhà mình vậy, các nàng rất sợ không cẩn thận để xảy ra chuyện không may gì trước mặt nó thì mạng nhỏ của mình cũng không còn. Mẫn Hoành Duệ nằm trên phiến đá xanh lạnh lẽo, cái đuôi to sau lưng vểnh lên thật cao, thỉnh thoảng còn phe phẩy hai cái, dáng vẻ rất nhàn hạ, khác hoàn toàn so với vẻ cao quý lạnh lùng của hắn lúc trước, nhìn hai lúm đồng tiền bên khóe môi Tô Nhược Nhị không rời mắt nổi. “Đại Bạch, ta nói ngươi nghe, chiều nay ở Từ Ân Tự ta và Tiểu Dao nhi bắt được một con chim sơn ca!” Mẫn Hoành Duệ nhớ lại tiểu cô nương đã gặp trong đình hoa sen lúc trước, hai người các nàng có thể bắt được chim sơn ca sao? Quả nhiên giọng nói của Tô Nhược Nhị lại vang lên: “Con chim kia rất đáng ghét, vốn dĩ ta và Dao nhi chỉ muốn ngồi trong hoa viên mà thôi, nó bay đến, cứ chiêm chiếp chiêm chiếp rất không đáng yêu! Ta và tiểu Dao nhi không chịu nổi nên phải đi bắt, vốn thấy con chim sơn ca kia còn nhỏ lại chỉ nhảy lộc cộc trên mặt đất, chúng ta nghĩ nó bay không cao. Ai ngờ tuy thực sự nó bay không cao, nhưng nó vẫy cánh thôi cũng đã bay xa vài thước, khiến ta và tiểu Dao nhi phải đuổi theo, vất vả một ngày cũng không đuổi theo kịp, nên chúng ta không cam lòng, cuối cùng nhờ một vị công tử tốt bụng bắt được con chim nhỏ đó! Nhưng nó lại bị tiểu Dao nhi giành lấy, ta đành cho muội ấy rồi.” Mẫn Hoành Duệ im lặng nghe tiểu cô nương phía sau chia sẻ cho hắn nghe từng chuyện từng chuyện khi hắn không có mặt, giọng nói mềm mềm mại mại rơi vào trong tai, dừng lại ở tim, vô cùng thoải mái. Nhưng lúc nghe được câu “Công tử tốt bụng” thì không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất chói tai... Tô Nhược Nhị nhớ lại tình huống lúc ấy cũng thấy buồn cười, khi nhắc tới vị công tử bắt chim sơn ca giúp nàng và Dao nhi thì Tô Nhược Nhị không kiềm chế được nói thêm một câu: “Đại Bạch, ta nói ngươi nghe, dung mạo công tử kia rất đẹp đó!” Mẫn Hoành Duệ nghe xong, hắn do dự một chút rồi đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhược Nhị, tiểu nữ nhân ngu ngốc này, có biết xấu hổ hay không? Dám chảy nước miếng khen diện mạo của nam nhân khác, muốn lật trời mà! Coi hắn là người chết có phải không! Tô Nhược Nhị còn cầm khăn vải ướt đẫm trong tay, nàng ngơ ngác nhìn Đại Bạch đang nổi giận, đây là tình huống gì vậy? Nàng đã làm chuyện gì khiến trời ghét người oán sao? Tô Nhược Nhị nhanh chóng nhớ lời nói lúc nãy của minh, rồi bỗng nhiên cười rộ lên: “Đại Bạch, không phải ngươi đang ghen tị chứ?” Dứt lời, Tô Nhược Nhị không thèm để ý đến cả người Đại Bạch đang ướt sũng, nàng duỗi tay ra ôm lấy hắn, nhân tiện giải thích: “Đại Bạch, ta thích ngươi nhất! Hơn nữa trong lòng ta ngươi xinh đẹp nhất!” Mẫn Hoành Duệ: “...” Đợi đến lúc Mẫn Hoành Duệ kịp phản ứng lại trước lời thổ lộ động lòng người kia thì hắn đã không nhìn thấy áo ngoài của tiểu cô nương nữa, tiếp theo khi thấy bàn tay nhỏ bé của nàng sắp cởi đến lớp trung y, Mẫn Hoành Duệ lập tức bay vọt ra ngoài bình phong. Tiểu nữ nhân này có một chút đề phòng nào không vậy, không nhìn thấy một đại nam nhân như hắn đang còn đứng ở đây à, dám cởi đồ trước mặt hắn. Nếu hắn phản ứng chậm chút nữa, có phải nàng còn muốn trần truồng tắm rửa trước mặt hắn không? Tô Nhược Nhị không hiểu nhìn Đại Bạch giống như chạy trốn ra gian ngoài, “Đại Bạch, ngươi làm sao vậy?” Mẫn Hoành Duệ vốn định đi thẳng ra khỏi phòng tắm, nhưng khi tưởng tượng đến tiểu nữ nhân bên trong lúc này có lẽ đang không mảnh vải che thân, hắn lại dừng bước, hắn không cho phép ai khác thấy dáng vẻ kia của nàng, tỳ nữ cũng không được. Thấy gian ngoài không có động tĩnh gì, Tô Nhược Nhị vừa tỉnh tỉnh mê mê cởi hết y phục đi vào bể tắm, vừa không quên dặn dò Đại Bạch không biết tại sao lại nổi giận ở bên ngoài, ”Đại Bạch, ngươi ở ngoài chờ ta một lát được không? Ta lập tức ra ngay.” Mẫn Hoành Duệ: “...” Nàng không cần cố ý nhấn mạnh đâu, ta biết nàng đang tắm.... Tiếp theo Mẫn Hoành Duệ trải qua thời gian uống cạn hai chung trà dài nhất trong cuộc sống của mình, có trời mới biết mỗi lần bên trong truyền ra tiếng nước, trong lòng hắn liền giống như bị mèo cào. Ánh sáng trong mắt Mẫn Hoành Duệ chợt lóe lên, chờ mấy ngày nữa, hắn sẽ không còn ở trong cái hình dạng này..... Chỉ là hắn nên giải thích với nàng thế nào về chuyện ly kì thậm chí là hoang đường này đây? Sau khi nàng nghe xong sẽ phản ứng thế nào? Nếu nàng nhát gan, sợ hãi hắn, thậm chí xa lánh hắn.... Ánh sáng trong mắt Mẫn Hoành Duệ tối sầm lại, hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, cho dù phải trói lại, hắn cũng sẽ giam cầm nàng ở bên cạnh mình. Tắm rửa sạch sẽ và lại tỉ mỉ thoa hương khắp người xong, Tô Nhược Nhị mới đi ra: “Đại Bạch, ngươi đợi có lâu không?”. Không chờ Đại Bạch trả lời, Tô Nhược Nhị đã đi tới: “Đại Bạch, ngươi ngửi thấy mùi hương trên người ta không? Đây là hương hoa sơn trà ta mới điều chế mấy ngày trước, mùi rất nhẹ, ngày mùa hè bôi lên, hương thơm rất thanh mát nhỉ.” Tục ngữ nói đúng, mũi chó rất thính, thật ra trình độ ngửi mùi của sói cũng không thua kém gì mũi chó, Mẫn Hoành Duệ nhìn cánh tay nhỏ trắng mịn như sứ lộ ra bên ngoài trước mặt lúc này hẳn là hắn nên cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng không duỗi cái cổ trắng noãn đến trước mặt mình…