Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 13
Hôm nay Dư thị vừa trở về, Tô Nhược Nhị bám bà vô cùng, Dư thị đi đến đâu là Tô Nhược Nhị đi theo đến đó, giống như một cái đuôi nhỏ vậy, làm mọi người trong Thủy Tâm viện nhìn thấy đều buồn cười không thôi.
Dư thị nhìn tiểu cô nương bên cạnh, bà cũng cảm thấy rất hài lòng, tiểu cô nương nhà bà chủ động thân thiết, nàng vui mừng còn không kịp nữa.
Nhưng mà chỉ có một người, không đúng, là một con chó, rõ ràng nó rất khác biệt với bầu không khí vui vẻ hòa thuận trong viện. Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng nhìn vẻ mặt tươi cười củaTô Nhược Nhị, lần đầu tiên hắn cảm thấy thật đáng ghét.
Đợi đến khi Tô Nhược Nhị rốt cục nhớ tới nàng còn chưa giới thiệu Đại Bạch nhà mình với nhũ nương, nàng vừa quay đầu đã phát hiện cặp mắt sáng chói đầy ghét bỏ kia, Tô Nhược Nhị mất hứng, thật ra nàng đã trêu ai ghẹo ai, vì sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ đó?
Thật ra Dư thị đã sớm chú ý đến con chó lạnh lùng nằm trên tháp ở trong phòng kia. Bà đã ở trong Thủy Tâm viện này nhiều năm, mỗi cảnh vật ở đây bà đều đặc biệt quen thuộc, lúc này lại có một con chó, hơn nữa còn là một con chó có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, bà đã phát hiện nãy giờ. Tuy nhiên con chó này có vẻ không chào đón bà lắm, Dư thị cũng không đi qua chỗ nó. Nhưng lúc nhìn thấy phản ứng của Tô Nhược Nhị, sao Dư thị lại không hiểu, bà nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Nhược Nhị, ra vẻ tò mò hỏi:”Tiểu thư, người có con đại bạch cẩu này khi nào vậy?”
Tô Nhược Nhị không muốn nhắc tới chuyện mình bị hại lần trước, nhũ nương chỉ là nữ nhân yếu đuối, có nói cũng chỉ làm người thêm lo lắng, vì thế nàng bèn tránh nặng tìm nhẹ nói:”Nhũ nương, đây là Đại Bạch, có phải rất đẹp không?”
Nhũ nương cũng biết Tô Nhược Nhị có tật xấu thích chưng diện, bà lập tức tỉ mỉ quan sát con chó đang nằm úp sấp trên tháp, “Chỉ cần lọt vào mắt tiểu thư, vậy thì không xấu được!”
Mẫn Hoành Duệ mở to mắt, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua phụ nhân kia, nhìn đến khi nụ cười trên mặt bà cứng ngắc hắn mới cảm thấy hài lòng nhắm mắt lại lần nữa, về phần tiểu cô nương bên cạnh, bây giờ hắn lười quan tâm nàng, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nhũ nương nhà mình bị đối xử như vậy, Tô Nhược Nhị không vui, có điều bây giờ không phải lúc chấp nhất với nó, Tô Nhược Nhị chạy nhanh đến an ủi nhũ nương đang bị dọa nhà mình: “Nhũ nương, con chó này tính tình hơi kiêu ngạo một chút, chúng ta không để ý đến nó, mặc kệ nó ra vẻ đi.”
Vừa nói nàng vừa kéo Dư thị ra ngoài, Mẫn Hoành Duệ nhắm mắt lại mơ hồ nghe được tiếng độngcác nàng đi phòng khách, hắn lập tức bạo phát, phản rồi, muốn hắn hòa nhã với nàng phải không? Tuy nhiên, hình như nghĩ đến chuyện gì, Mẫn Hoành Duệ bỗng bình tĩnh lại, không vội, đến buổi tối có người cầu xin hắn thôi, để xem hắn có cho nàng như ý không….
Dư thị từ thành An Dương trở về, bà mang theo rất nhiểu đặc sản quê nhà cho Tô Nhược Nhị, đương nhiên cũng không thể thiếu phần của Tô đại tiểu thư Tô Nhược U và nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết, đều là chút đồ ăn vặt, Tô Nhược Nhị sai người dùng hộp đựng thức ăn đem đi tặng, sau đó lại sai Chanh Tâm để một ít vào hộp hoa hải đường sơn đen mạ vàng, đặt trên bàn.
Dư thị thấy một lát là nàng lại bốc một miếng, qua một lát thấy nàng đã ăn đủ rồi nên bà bảo nàng ngừng lại: “Tiểu thư ăn nhiều sẽ ê răng, đừng ăn nữa, lát nữa còn phải dùng bữa đó.”
Rất lâu rồi Tô Nhược Nhị chưa được ăn đồ ăn quê nhà, nên nhất thời nàng tham ăn, nghe nhũ nương nhắc thì nàng cũng dừng lại.
Dùng bữa tối xong, nắng nóng cũng đã tản đi rất nhiều, khắp nơi trong hoa viên Tô phủ đều là hoa cỏ cây cối, đặt mình trong đó, gió nhẹ lướt qua, vô cùng thoải mái. Theo thói quen thường ngày, lúc này Tô Nhược Nhị sẽ ra ngoài đi dạo tiêu thực, song nhìn thấy Đại Bạch không nhúc nhích, nàng bèn bực bội kéo nhũ nương đi ra ngoài một lần nữa..
Mẫn Hoành Duệ lại tức giận, vì phụ nhân kia, nàng không chỉ làm lơ mình, buổi trưa còn không thèm tắm rửa chải lông cho mình nữa, bây giờ ngay cả thời gian đi dạo cũng bị người kia chiếm, nếu hắn không ra đòn sát thủ thì sao có thể nuốt trôi cơn giận này được.
Mẫn Hoành Duệ đã không còn nhớ người dám can đảm ngỗ nghịch trước mặt mình gần đây nhất là ai nữa, có điều kết cục những người này hắn đều nhớ, phụ nhân kia dám can đảm chiếm vị trí của hắn, nên giết đi, về phần Tô Nhược Nhị, nể tình tay nghề chải lông của nàng rất thoải mái, hắn sẽ để đó rồi tính sổ với nàng sau.
Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nhảy xuống lẩn vào bóng đêm. Người trong Thủy Tâm viện căn bản không dám ngăn cản nó, bây giờ thấy Đại Bạch chạy đi nên bèn nhanh chóng đi báo cho Tô Nhược Nhị biết, dù sao tiểu thư nhà mình rất coi trọng con chó Đại Bạch này, điều này đã rõ như ban ngày.
Tô Nhược Nhị nghe hạ nhân báo lại, trong lòng nàng cũng rất sốt ruột, nhưng nghĩ nghĩ một hồi nàng vẫn cứng rắn dặn dò:”Không cần tìm, tự nó sẽ trở lại, các ngươi không cần lo.”
Tuy Dư thị hơi hoảng hốt về trình độ quan tâm của Tô Nhược Nhị đối với con chó Đại Bạch kia, nhưng dù sao bà cũng đã chăm sóc Tô Nhược Nhị nhiều năm nên biết nàng giận con chó Đại Bạch kia là vì mình, bà lập tức cảm thán mình không tốt, bị một con súc sinh hù không nói, bây giờ còn làm Tô Nhược Nhị không vui, “Tiểu thư, là do nhũ nương không tốt, mới bị Đại Bạch nhìn một cái đã sợ hãi, người không cần giận nó đâu?”
Trong lòng Tô Nhược Nhị cũng hơi hoảng, nhưng mọi chuyện đã vậy rồi, nàng không quan tâm được nhiều như vậy, ai bảo nó cứ quá đáng! Rõ ràng lúc trước người ta đã chào hỏi nó mà nó còn làm mặt lạnh, Tô Nhược Nhị quyết định không thể nuông chiều tật xấu này của Đại Bạch, “Nhũ nương, không sao, chúng ta cứ mặc kệ nó, đi dạo thêm một lát nữa đi.”
Rốt cuộc do trong lòng có vướng mắc, đi không bao lâu thì Tô Nhược Nhị đã trở về phòng. Chanh Tâm xưa nay là người biết nhìn sắc mặt, nàng biết trong lòng tiểu thư nhà mình khẳng định rất lo lắng cho Đại Bạch, thấy tiểu thư ngượng ngùng muốn mở miệng lại thôi, nên nàng đành chủ động hỏi tiểu nhà hoàn trong phòng:”Đại Bạch đã trở lại chưa?”
Bạch Điệp nhìn nhìn tiểu thư nhà mình, vội vàng đáp:”Chưa ạ.”
Bước chân Tô Nhược Nhị vẫn không ngừng lại, nàng đi thẳng vào phòng: “Chanh Tâm, ta muốn tắm rửa.”
Chanh Tâm thở dài nhanh chóng đi vào, vì sao nàng luôn có cảm giác mình đang hầu hạ hai chủ tử nhỉ? Tuy Đại Bạch không phải chủ tử, nhưng nó còn khó hầu hạ hơn chủ tử nữa.
Mãi đến khi Tô Nhược Nhị tắm rửa thay quần áo xong mà Đại Bạch vẫn chưa trở về, nói không lo lắng là giả, Tô Nhược Nhị ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt hạnh tròn tròn tràn đầy uất ức và lo lắng.
Chanh Tâm không nỡ nhìn:”Tiểu thư, nếu không chúng ta cho người đi tìm thử xem?”
Tô Nhược Nhị phản xạ có điều kiện muốn đồng ý, nhưng nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần quyết tâm nói: “Mặc kệ nó, ta muốn ngủ.”
Không biết qua bao lâu, Tô Nhược Nhị đang nằm ở trên giường, rốt cục cũng nghe thấy được gian ngoài truyền tới tiếng bước chân, “Đại Bạch, là ngươi sao?”
Đương nhiên không có người nào trả lời nàng, lúc này Tô Nhược Nhị cũng không quan tâm nhiều như vậy, nàng hoảng hốt vén màn lụa màu hồng phấn ra rồi đứng dậy, chạy ra ngoài.
Lúc này y phục trên người nàng chưa chỉnh tề, nàng chỉ mặc một bộ trung y màu hồng nhạt lộn xộn, tóc rối tung sau lưng, nhẹ nhàng lay động theo bước chân gấp gáp của nàng, bàn chân ngọc trắng như tuyết lộ ra dưới ánh trăng, sắc mặt còn hoảng sợ và lo lắng rõ ràng, Mẫn Hoành Duệ tức giận đầy bụng, nhưng giờ phút này đột biến mất không thấy tung tích, hắn đứng ở nơi đó, thông thả đợi tiên nữ hạ phàm kia đến bên cạnh mình.
Tô Nhược Nhị chạy tới ôm cổ Đại Bạch “Đại Bạch, ngươi chạy đi đâu thế? Làm ta lo lắng muốn chết....”
Mẫn Hoành Duệ lẳng lặng đứng ở đó, lần này hắn cũng không tránh né, mặc cho nàng ôm lấy mình, kỳ thật mùi trên người nàng rất dễ ngửi.
Tô Nhược Nhị phát tiết một lát mới nhận ra mình đang quỳ trên mặt đất, tuy nhiên hiện tại nàng đã ôm được Đại Bạch rồi, đây là ước muốn của nàng từ lâu, nên thừa dịp Đại Bạch còn chưa kịp phản ứng từ chối mình, Tô Nhược Nhị nhanh chóng đưa tay cảm nhận cảm giác mềm mại bồng bềnh này, quả nhiên không phụ sự mong đợi của nàng, Tô Nhược Nhị kìm lòng không được đem khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ của Đại Bạch, thật là thoải mái!
Cảm giác được động tác của tiểu cô nương trước mặt, Mẫn Hoành Duệ cứng người một lúc, sau đó hắn kiên quyết bật người tránh khỏi vòng ôm ấm ápcủa người nào đó.
Tô Nhược Nhị còn chưa hưởng thụ đủ đã bất ngờ bị từ chối thẳng thừng, nàng cảm thấy rất đáng tiếc, quả nhiên đóa hoa kiêu ngạo chỉ có thể đứng xa nhìn chứ không thể bắt nạt được, có điều hôm nay có thể sờ một chút, Tô Nhược Nhị đã rất thỏa mãn, tục ngữ nói đúng, vạn sự khởi đầu nan, có một thì sẽ có ba, nàng tin tưởng không bao lâu nữa nàng nhất định sẽ đạt được ước muốn, đến lúc đó, ha ha... Nàng có thể tha hồ chà đạp Đại Bạch rồi!
Không để ý tới nụ cười quái dị của tiểu cô nương trước mặt, Mẫn Hoành Duệ đi thẳng vào bên trong, sau đó vừa nhấc móng vuốt nhảy lên nằm ở trên sạp gỗ lim chân khắc hoa sen quen thuộc, quả nhiên nàng rất hoảng loạn, hắn đã sớm quên quyết định của mình lúc trước không còn một mảnh.
Tô Nhược Nhị cười cười, Đại Bạch không được tự nhiên, một ngày nào đó nàng phải đánh bại nó, đểxem nó còn làm mình làm mẩy với nàng nữa không!
Tô Nhược Nhị lên giường một lần nữa, nàng nằm nghiêng, xuyên qua màn che màu hồng nhìn bóng dáng quen thuộc trên giường bên kia, kỳ thật đã rất lâu rồi nàng không còn gặp ác mộng nữa. Lần đầu tiên trong đời bị bắt cóc, đương nhiên nàng rất sợ hãi, hơn nữa người đang sống sờ sờ trước mặt mình lại bị xé nát, trường hợp đó đối với một khuê nữ mà nói là quá mức đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn nàng gặp ác mộng liên tục, mà nó tự nhiên biến thành bùa hộ mạng của nàng, chỉ cần có nó bên cạnh nàng sẽ không thấy sợ hãi nữa.
Chuyện đã trôi qua nhiều ngày như vậy, tinh thần của Tô Nhược Nhị đã sớm bình tĩnh lại, tối nay nó không ở cạnh nàng nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là không quen được, không quen với việc nó không ở đó, không quen việc nó không ở nơi mà tầm mắt nàng có thể thấy được.
“Đại Bạch, sau này chúng ta đừng giận dỗi nữa được không? Hôm nay ta tức giận với ngươi, ta rất không vui, ta thấy người cũng không vui phải không? Chúng ta giảng hòa, về sau không bao giờ....tức giận nữa, ta sẽ không cố tình gây sự, ngươi hãy thân thiện một chút được không?”
Chưa từng có ai yêu cầu hắn tỏ ra thân thiện một chút, từ nhỏ hắn đã là hoàng tử, mặc dù không có phụ hoàng sủng ái, nhưng luôn được tiên hoàng che chở lớn lên, hắn không cần nhìn sắc mặt của bất kì kẻ nào, thích là làm, không vui là không quan tâm tới chuyện gì, chọc giận hắn lại đơn giản, cứ thẳng tay giết là xong việc.
Nhưng bây giờ tiểu cô nương này lại nói nàng hy vọng tính tình mình có thể tốt hơn một chút, Mẫn Hoành Duệ không biết cái gì gọi là “Tính tình tốt hơn chút”, nhưng giọng nói mềm mềm mại mại của nàng rơi vào tai, hắn lại không đành lòng từ chối, hơn nữa, quả thật hắn cũng rất ghét tình trạng ngày hôm nay, nghĩ đến việc nàng giận dỗi không để ý đến hắn, hắn liền có một loại xúc động muốn giết người.
“Đại Bạch, về sau ngươi đừng rời khỏi ta nữa được không?”
Sát ý vừa mới hiện lên trong mắt Mẫn Hoành Duệ chợt tan biến, lời này là do chính miệng tiểu cô nương nàng nói ra, sau này nàng đừng mong hối hận....
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
20 chương
73 chương
33 chương