Hôn môi ai lại không biết a, không phải chỉ là miệng đối miệng môi chạm môi thôi sao. Tuy kiếp trước Lâm Cửu chưa từng thú lấy một người vợ, bạn gái cũng chỉ có một vị đàn chị rồi sau lại chia tay, nhưng mấy chuyện hôn môi kiểu này y đã từng làm rồi, mà cho dù có chưa làm, thì y chẳng nhẽ còn chưa nhìn thấy qua a? Lâm Cửu vén vạt áo lên như phong hoả lôi*( nhẹ như gió, mạnh mẽ như lửa, nhanh như chớp) mà chạy đến trước mặt Diệt Thiên bình tĩnh như sơn, y ngắm ngắm đôi môi Đại ma đầu, môi trên mỏng hơn môi dưới một chút, hình dáng tốt, thoạt nhìn cũng thật trơn, ngô kì thật… kì thật còn rất đẹp nha. Ý thức được hành động cứ nhìn chằm chằm đôi môi nam nhân của mình, Lâm Cửu vội trấn định lại tinh thần, đem tầm mắt chống lại Diệt Thiên, khoé miệng người sau câu dẫn ra một nụ cười, thanh âm trần ngập mê – hoặc giống như ma quỷ: “Thử như thế nào?” Thử như thế nào? Đương nhiên là thử như vậy chứ còn thế nào nữa! Lâm Cửu trong lòng tự khinh thường mình một chút, y thừa nhận trừ bỏ muốn gỡ gạc lại một bàn, y còn muốn phải ăn ăn đậu hủ của Đại ma đầu, tuy rằng biết đây là do bị ảnh hưởng bởi hợp tu, nhưng mà —— nhưng mà y chính là một nam nhân có sắc tâm lại mang rất nhiều lòng hiếu kì a! Hơn nữa hiện tại thối ma đầu thay đổi cách ăn mặc thành thần côn, bộ dáng không nhiễm bụi trần, tựa như thần tiên kia khiến y trỗi lên một loại xúc động muốn phá tan nó… Tàn phá? Cảm giác này rất không tồi nha! “Đương nhiên là tự mình làm mẫu.” Nam tử nào đó nổi lên sắc tâm xấu xa không để ý đến hình tượng, âm hiểm cười rộ lên, dù sao cũng nói ra rồi, nếu không thể thu hồi lại, vậy thẳng thắn làm đến cùng đi, Lâm Cửu thật lâu thật lâu trước kia cũng đã muốn khiêu khích Đại ma đầu, hoặc là không làm chứ đã làm là phải làm đến nơi đến chốn, trong đầu Lâm Cửu hiện lên một cái ý niệm lớn mật, y phải đùa giỡn lại câu – dẫn Đại ma đầu băng sơn này! Diệt Thiên hơi nhướn nhướn mi, mang theo một chút khó hiểu nhìn về phía Lâm Cửu, người sau “hắc hắc” cười nói: “Nói xong rồi, ngươi cũng không thể trốn, không thể loạn động, nếu ngươi trốn hay động thì là người thua.” Diệt Thiên gật gật đầu, đi đến bên ghế ngồi xuống, chờ Lâm Cửu làm mẫu cho hắn. “Nhớ kĩ, nếu ngươi thua thì phải đáp ứng ta một điều kiện.” Lâm Cửu không quên nhân cơ hội làm ăn. “Có thể.” Diệt Thiên đáp. Lâm Cửu thích thú, xoa tay, nóng lòng muốn thử, Diệt Thiên quả nhiên giống như những gì y yêu cầu ngồi bất động trên ghế. Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Cửu tinh quang chợt loé, thấp giọng cười nói: “Diệt Thiên, có phải ngươi chưa từng chạm qua nữ nhân?” “Đương nhiên.” Diệt Thiên trả lời, muốn tu luyện cực ma chi thể hay cực thánh chi thể thì không thể gần nữ sắc, nếu không có thể sẽ bị thương. “Oh oh oh, điều đó cũng không to tát gì, ta sẽ làm mẫu cho ngươi coi cái gì gọi là tiếp – hôn.” Lâm Cửu theo bản năng cho rằng tên ma đầu nào đó bởi vì không thể đụng vào nữ sắc cho nên tiếp – hôn hay gì gì đó đều không hiểu, nhưng không thể đụng vào nữ nhân không có nghĩa là cũng không thể đụng vào nam nhân nha. Diệt Thiên cười không nói, đúng ngay lúc tiếu dung vẫn còn vương trên khoé môi đột nhiên cứng ngắc lại một chút, nam tử nào đó thế nhưng trực tiếp khoá – ngồi trên đùi hắn. Nhìn thấy Diệt Thiên trên mặt đọng lại biểu tình hiếm khi có được, trong lòng Lâm Cửu nhất thời vui vẻ thêm vài phần, giống như hài tử được cho ăn kẹo đường càng thêm ra sức mà lớn mật, sau khi ngồi lên đùi Diệt Thiên, nam tử lại lớn mật một tay vịn vào bả vai nam nhân, một tay nhẹ nhàng khiêu khích hàm dưới của ma đầu nào đó. Tiếu dung trên mặt không thể áp chế mà càng sáng lạn lên, ánh mắt Lâm Cửu chăm chú nhìn chằm chằm bờ môi Diệt Thiên, tựa hồ cảm thấy ngồi chưa được ổn định lắm, nam tử không tự giác mà ở trên đùi Diệt Thiên giật giật, xê dịch, chỉ lo nhìn chằm chằm mục tiêu, không thấy ma đầu nào đó ánh mắt đã thâm thuý thêm vài phần.