“Nhắm mắt lại.” Lâm Cửu mệnh lệnh cho Diệt Thiên, người sau nghe theo nhắm hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích hàm dưới của đại ma đầu, tên đã lên dây không thể không bắn, Lâm Cửu khẽ hít một hơi giống như tráng sĩ đoạn oản* nghiêng người cúi đầu, thời điểm cảm nhận được xúc cảm lạnh giá mềm mại khi hai bờ môi chạm nhau, trong chớp mắt Lâm Cửu như sa vào khoảng không trống rỗng, rơi xuống một hồ nước băng giá lạnh lẽo, phút chốc thất thần. Ở trước kia của trước kia, Lâm Cửu vẫn nghĩ hôn môi chỉ là môi cùng môi chạm nhau, làm gì có giống thiên lôi địa hoả như trong tiểu thuyết hay phim truyền hình miêu tả như vậy, làm gì có chuyện toàn thân mềm nhũn vô lực, y lại càng chán ghét việc đầu lưỡi chạm nhau, dù sao cũng cảm thấy như vậy thực bẩn, thực ghê tởm. Có điều… cảm giác bây giờ rất kì quái, có một chút tê dại, môi vừa mới chạm vào đã giống như bị một luồng điện chạy dọc khắp sống lưng, đưa tới một trận run rẩy khe khẽ, càng muốn va chạm ma sát nhiều hơn. Lâm Cửu không tự giác kêu rên một tiếng, hai tay nắm lấy bả vai nam tử dưới thân, sau khoảng thời gian thất thần ngắn ngủi, bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đối phương, cũng giống như nhiệt độ cơ thể của Diệt Thiên, đôi môi nam tử cũng mang theo chút cảm giác lành lạnh, không khỏi khiến Lâm Cửu muốn dùng độ ấm của cơ thể mình ủ ấm đôi môi kia. Đây là lần đầu tiên y cùng đồng tính hôn môi, dù chỉ đơn thuần là môi chạm môi, nhưng Lâm Cửu lại không hề có cảm giác bài xích, ngược lại là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì mới là nụ hôn chân chính. Không biết hiện tại Diệt Thiên có biểu tình gì, cái loại như đại băng khối thế này, có phải vẫn không hề phản ứng giống như bình thường hay không? Lâm Cửu nhắm tịt mắt không dám mở ra, rất sợ nhìn thấy bộ dáng cổ tỉnh vô ba*(không bận tâm) như cũ của đối phương. Một nụ hôn liền giống như thuốc kích thích tăng thêm động lực cổ vũ cho Lâm Cửu tiếp tục, nếu đã làm đến mức này, không bằng làm một nụ hôn chân chính! Mang theo tâm tình như vậy, hạ định quyết tâm muốn Diệt Thiên thua tâm phục khẩu phục dưới tay mình, Lâm Cửu khẽ hé mở miệng, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng trêu – đùa đôi môi mỏng lạnh như băng kia, trong cơ thể mỗi người có phải đều cất giấu một ý nghĩ lớn mật? Hoặc sung sướng, hoặc khó chịu, vào một thời điểm thích hợp sẽ đột ngột bộc phát ra. Lâm Cửu ngày thường thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn, bắt chước theo mấy bộ phim điện ảnh đời trước y từng xem qua, đầu lưỡi trên môi nhẹ đảo qua, khơi lên một trận tâm – dương khó nhịn, đây quả thật giống như là một hành vi vô thức của Lâm Cửu. Nhưng mà đối với người ngoài cuộc mà nói, lại là một tình cảnh khác. Diệt Thiên có thể bảo trì lí trí, có thể duy trì tâm thần bất động, nhưng hắn có lí do gì mà phải khắc chế chính mình như vậy? Động tác của Lâm Cửu dưới con mắt Diệt Thiên xem ra là có chút ngây ngô cùng vụng về quá mức, cho dù vẫn là động tác trêu – đùa như cũ, nhưng giống như một hài nhi vừa mới biết đi, vẫn còn cần một đoạn thời gian mới có thể đứng lên cùng đại nhân tranh đoạt thiên hạ. Có điều… lại hiệu quả lạ thường. Sau khoảng thời gian trêu – đùa ngắn ngủi, Lâm Cửu tựa hồ phát hiện mình đi hơi quá đà, vừa mới muốn rớt ra khoảng cách giữa hai bên, cái ót lại nhẹ nhàng bị người nhấn một cái, cánh tay Diệt Thiên không biết từ khi nào đã gắt gao ôm trọn lấy eo Lâm Cửu, hoảng thần chốc lát, nụ hôn mạnh mẽ lại không để cho kháng cự lập tức trút xuống. Liền giống như biển khơi dâng lên sóng triều, hung hăng táp vào người y. Lâm Cửu không tự giác khẽ hừ nhẹ một tiếng, trong người không biết ẩn giấu cơ quan gì, giống như bị người ta mở ra, nam tử cảm thấy cả người vô lực, mềm nhũn ghé vào trong lòng Diệt Thiên, dưới sự công thành lược trì của đối phương sa vào hồ sâu không thể đào thoát, tuỳ ý đối phương bài bố.