“Lâm Cửu, Lâm Cửu là ai?” “Lâm Cửu gì, người này là người trong thành chúng ta sao?” Bách tính trong thành ôm chặt lấy nhau, sau khi nghe thấy lời của Diệt Thiên đều nhỏ giọng nghị luận, trong lòng nghi hoặc không ngớt, không thể nào nhớ ra trong thành có người nào tên Lâm Cửu, nghe thanh âm truyền đến từ không trung đó, đại ma đầu hình như là hướng về phía nam nhân tên Lâm Cửu mà đến. “Lâm Cửu…” Nam tử mũi ưng đỡ tiểu thư vừa té xỉu đảo đảo tròng mắt màu tro, hình như hắn đã nghe thấy cái tên này ở đâu, nam tử lén nhìn Hoả Vũ và A Ngưu thần sắc có chút không được tự nhiên, thấy Hoả Vũ và A Ngưu tựa hồ đang lặng lẽ nhìn nam tử họ Lâm không giống người phàm trần, đột nhiên, nhãn tình nam tử mũi ưng sáng lên, hai mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm Lâm Cửu vẫn đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì. “Là ngươi! Ngươi chính là Lâm Cửu!” Tuỳ tiện nhét đại tiểu thư vào trong tay người nào đó bên cạnh, nam tử mũi ưng dường như đã thấy được ánh sáng hi vọng chỉ vào Lâm Cửu lớn tiếng nói: “Đại ma đầu đó hoá ra là tới tìm ngươi, là bị ngươi dẫn tới, thảo nào…khó trách ngươi lại muốn chúng ta rời đi!” “Cái gì, chính là người kia?” “Người này chính là Lâm Cửu?!” Bách tính trong thành xôn xao nghị luận, ánh mắt như đóng đinh trên người Lâm Cửu, cứ như muốn tìm được ánh sáng và hi vọng sống sót của bọn họ từ trên người y. “Không sai, ta chính là Lâm Cửu…” Nhàn nhạt nói một câu, nam tử khẽ hít một hơi, nheo mắt nhìn về mạt bóng đen đứng lặng trên mình hắc long phía xa xa, khoé miệng không khỏi khẽ cong lên ý cười cay đắng, rốt cuộc, vẫn là y liên luỵ đến người khác sao? Rốt cuộc, chính là lỗi lầm y tạo nên sao? Cùng lúc là trách cứ, hoặc oán hận, hoặc khó hiểu, hay ánh mắt nghi hoặc, giống như ngàn vạn cây kim đâm vào lưng y, Lâm Cửu không nghĩ cũng biết lúc này trong lòng những người đó đang nghĩ gì, là y đưa Diệt Thiên tới, là y khiến cho bách tính trong thành cửa nát nhà tan, là y khiến cho Tội Ác Quốc Gia vĩnh viễn chìm trong bóng tối, là y khiến cho Xích Thổ Đại Địa này trở nên hỗn loạn. Rốt cuộc, tất cả tội lỗi đều là từ y sao? “Chỉ cần giao người ra, đại ma đầu đó sẽ không khó xử chúng ta nữa…” Nam tử mũi ưng lăng lăng nhìn Lâm Cửu, giao một người như vậy cho đại ma đầu quả thật là có chút không đành lòng, thế nhưng nếu so với tính mệnh của mình thì có đẹp mấy cũng đáng giá để buông tha. Tình mạng chỉ có một, nhưng mỹ nhân trên thế gian thì nhiều vô số kể, mặc dù người đẹp như trước mặt hắn đây chưa bao giờ thấy qua. Nam tử mũi ưng vừa thốt lên xong, bách tính trong thành lại lập tức xôn xao, có người lớn tiếng hô phải giao Lâm Cửu ra; có người thì bảo trì trầm mặc chỉ nhìn Lâm Cửu, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng; có người thì lại có thái độ hoài nghi nói chuyện với nhau, không muốn mình chết, cũng không muốn mở mắt trừng trừng nhìn một nam tử tuấn dật như vậy rơi vào tay ma đầu. “Không được, không thể giao Lâm đại ca cho đại ma đầu kia!” Hoả Vũ vừa nghe thấy nam tử mũi ưng nói phải giao Lâm Cửu ra liền vội vã, nhảy dựng lên lập tức phản đối. “Chứ chẳng nhẽ lại vì một mình y mà liên luỵ đến hàng nghìn hàng vạn bách tính trong thành sao?” “Không.” Lâm Cửu mỉm cười, “Ma đầu đó…quả thực là vì ta mà đến, nếu giao ta ra mà có thể giúp bách tính trong thành bình an ra ngoài, thì ta cũng không có bất kì dị nghị gì, tất cả đều là do ta dựng lên, nếu có thể từ ta mà kết thúc, thì tốt biết bao chứ?” Diệt Thiên, đây là thứ ngươi muốn cho ta nhìn thấy, cảm thụ đến sao? Trực giác này của mình, không biết là thực sự hay là ý nghĩ ở sâu trong nội tâm ngươi, có phải ngươi muốn cho ta nhìn thấy thế gian vì ta mà thiên sang bách khổng*, có phải ngươi muốn cho ta biết băng lãnh của thế gian này đủ để cho ta không thể thở nổi ngươi mới bỏ qua? Lẽ nào những lời Tây Sa Thương Hải nói đều là sự thực, tất cả đều là bởi vì nghiệt duyên kiếp trước. Nếu không tại sao sau khi ngươi khôi phục lại kí ức kiếp trước lại thay đổi cơ chứ? (* Thiên sang bách khổng: Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật) “Người ngươi muốn ở chỗ này, chúng ta có thể giao y cho ngươi, thế nhưng ngươi nhất định phải thả chúng ta!” Nam tử mũi ưng hướng lên trời hô to, liền bước tới bên cạnh Lâm Cửu túm lấy tay nam nhân, lực tay quá lớn khiến Lâm Cửu có chút đau, chỉ sợ cổ tay đã có vết bầm tím. Nhưng Lâm Cửu ngay đến đầu lông mày cũng không nhăn một chút, mặc cho nam tử mũi ưng kéo mình tới cổng thành, Hoả Vũ và A Ngưu lo lắng vô cùng, thế nhưng dưới đông đảo ánh mắt của hương thân cũng đành bất lực, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn một nam nhân thân thể mang bệnh, đi lại tập tễnh bị ném lên đầu tường thành. “Lâm Cửu ở đây, thỉnh ngài thả chúng ta, chúng ta đều vô tội!” Nam tử mũi ưng ngửa đầu la lớn, tay nắm chặt Lâm Cửu không buông, nam tử bị túm lên lầu trên tường thành có chút thở dốc, cúi đầu bưng miệng ho khan không ngớt, đỉnh đầu bỗng nhiên thổi qua một trận gió lạnh, Lâm Cửu đột nhiên thấy tay nam tử mũi ưng buông lỏng ra. Hoặc là nói, đột nhiên không ai cầm tay y nữa. Một trận gió cát thổi qua đầu tường, trong nháy mắt đó, vốn có hai người đứng trên thành giờ chỉ còn lại một mình Lâm Cửu, mà nam tử mũi ưng vẫn đứng bên cạnh y đã sớm biến thành cát bụi biến mất trong thiên địa, mới chỉ trong nháy mắt, một người cứ như vậy mà mất đi. Một màn này khiến bách tính trong thành hoàn toàn kinh sợ không thốt ra lời, thậm chí đến dũng khí cầu xin tha thứ cũng không có, một thần tiên có thể phi thiên nhập địa lại đột nhiên tan biến, vậy liệu có phải nam tử khống chế hắc long cũng có thể chỉ trong nháy mắt biến bọ họ trở thành một phần tử trong sa mạc hay không, biến mất vĩnh viễn, mai táng vĩnh viễn trong đại sa mạc mênh mông vô biên này, đến một tấm bia để hậu nhân tưởng nhớ cũng không có. “Cha — con sợ —” “Hư hư!” Trong thành, tiếng nức nở của hài tử bị bưng trong lòng bàn tay, run rẩy, gió thổi qua, nước mắt rơi xuống. Lâm Cửu đứng trên tường thành, bão cát không biết đã dừng lại từ lúc nào, thân ảnh hắc sắc từ trên người hắc long chậm rãi hạ xuống dần dần rơi vào đầu tường thành, rơi ngay trước mặt Lâm Cửu. Ngẩng đầu, Lâm Cửu từ trong đôi mắt vẫn đen nhánh thấy được một thân ảnh tiều tuỵ mà lại bất đắc dĩ, đó là mình, một Lâm Cửu mở mắt trừng trừng nhìn người mình yêu nhất phạm vào sai lầm, tạo nên sát nghiệt. Cái gì gọi là bi ai, cái gì gọi là đau lòng, cái gì gọi là…lệ chảy ngược vào trong? “Ba —” Một tiếng tát thanh thuý, chấn động tất cả những người tận mắt nhìn thấy cả trong ngoài thành. Lòng bàn tay phát từng cơn đau, nhưng sao đau bằng lòng y chứ? Một cái tát, là y muốn đánh tỉnh ma đầu trước mặt, càng là sự giãy dụa đau khổ nói không nên lời của y. “Lâm đại ca…” Hoả Vũ kinh ngạc thốt lên, rất sợ hành động làm càn của Lâm Cửu chọc giận đại ma đầu đó, cũng sẽ giống như tiên hiệp lúc trước, đốt Lâm Cửu thành tro. A Ngưu ôm chặt lấy Hoả Vũ, vừa trấn an nữ tử, vừa thấp thỏm bất an ngẩng đầu nhìn hai nam nhân trên tường thành. “Hết giận rồi sao?” Vẫn chưa nổi giận, ma đầu vừa bị Lâm Cửu tát một cái trái lại đưa tay về phía trước nắm lấy Lâm Cửu, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng mình, ôn nhu nói, “Không phải ngươi đã nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng sẽ không rời bỏ ta sao? Lâm Cửu, vì sao muốn trốn đi, vì sao lại muốn rời bỏ ta một lần nữa.” “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta nói thống nhất thiên hạ là vì bách tính an khang, nhưng hôm nay ngươi đã làm cái gì chứ?” Vô lực tựa vào vai Diệt Thiên, Lâm Cửu phát ra tiếng cười thảm thương, “Tiếng kêu than dậy khắp đất trời, dân chúng lầm than, thê tử li tán, cửa nát nhà tan, ác quỷ hoành hành, thậm chí ngươi còn dùng vũ khí ta thiết kế để đối phó với những người chống lại ngươi, Diệt Thiên, vậy ngươi hãy nói cho ta biết, vì sao ngươi lại muốn lừa dối ta, vì sao lại phải lừa dối ta như vậy.” “Vì sao…” Một tiếng nỉ non, Diệt Thiên nhìn thằng mảnh hoang vắng trước mặt, nhẹ giọng nói: “Ngươi bảo ta, nên giải thích thế nào với ngươi đây?” “Trong lòng ngươi, có phải ta vĩnh viên đều không bằng những tên phàm nhân tục tử ngu muội này?” Ngữ khí đạm mạc chưa từng cải biến, Diệt Thiên tiếp tục nói, “Lâm Cửu, ngươi thấy đấy phàm nhân ngươi toàn tâm toàn ý cứu vớt, trong lúc nguy cấp đã hồi báo ngươi thế nào, phàm nhân như vậy, có đáng giá để ngươi cứu vớt, để ngươi phản bội lại ta sao?” Giống như nghìn năm trước, đâm đau vào trái tim ma đầu. Nhẹ nhàng vỗ về lưng cho nam tử liên tục ho khan trong lòng, Diệt Thiên lãnh đạm nói bên tai Lâm Cửu: “Ta chính là muốn để ngươi tận mắt nhìn thấy, những phàm nhân được ngươi cứu vớt phản bội ngươi thế nào, mặc kệ ngươi là Chí Thiện hay Lâm Cửu, đều vẫn sai đến thái quá, mở mắt của ngươi ra, nhìn màn kịch ta chuẩn bị cho ngươi.” “Diệt Thiên — ngươi đừng xằng bậy!” Thanh âm ma đầu quanh quẩn bên tai Lâm Cửu lộ ra vài phần nguy hiểm, Lâm Cửu túm chặt lấy xiêm y Diệt Thiên, khi y nhìn về phía ma đầu mình yêu nhất, người nọ lại né tránh tiếp xúc với Lâm Cửu, Diệt Thiên ôm thắt lưng Lâm Cửu, Lâm Cửu lập tức mất đi khí lực, như một con rối xụi lơ trong lòng Diệt Thiên, không nói nên lời, không thể hành động, chỉ có thể mở to mắt trông hết thê lương. Trong lòng, sợ hãi bao phủ. Diệt Thiên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đừng có tiếp tục sai lầm nữa được không, đừng tiếp tục thương tổn thế gian này nữa được không, đừng — để ta tận mắt nhìn thấy bi kịch phát sinh lần nữa. “Hãy nhớ, tất cả chuyện xảy ra hôm nay đều là vì ngươi trốn đi, là ngươi…hại chết bọn họ.” Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tại Lâm Cửu, Diệt Thiên lãnh khốc mà tàn nhẫn chậm rãi nói: “Giết —”