Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 198
Thành chủ đã bỏ chạy, những người lúc trước còn chưa hoàn toàn tin Lâm Cửu lúc này tất cả đều hoảng loạn cả lên, đến thành chủ cũng chạy, mặc kệ đại ma đầu gì gì kia có thực sự xuất hiện hay không, bọn họ đâu thể vẫn như những kẻ đần độn tiếp tục lưu lại trong thành ăn uống linh đình nữa, người người buông chén rượu bát đũa, ôm tiểu hài tử của mình chạy về nhà.
Yến hội ca múa mừng cảnh thái bình lập tức trở nên lộn xộn, trên bàn vãi đầy rượu, dưới mặt đất thì tràn ngập bát đĩa vỡ nát, bàn nghiêng đổ khắp nơi.
“Nhanh! Nhanh! Nhanh! Mọi người mau mau thu thập đồ đạc, mang theo nước và những thứ đáng giá, rời đi càng nhanh càng tốt, mọi người mau thu thập xong rồi đến cửa thành tập hợp!” Hoả Vũ lớn tiếng hô, vội vàng sơ tán đoàn người, đồng thời chỉ huy mọi người nhanh chóng chuẩn bị tốt để rời đi, thành chủ chạy nhanh như vậy, chỉ sợ nguy hiểm như trong lời Lâm Cửu rất nhanh sẽ tới, bọn họ cũng chỉ có thể nhân lúc đội quân xương khô còn chưa thể động nhanh chóng rời đi, bằng không đợi lúc nữa đội quân xương khô có thể động, lúc đó a, bọn họ sẽ liền giống như dao thớt thịt cá đợi bị người khác mổ xẻ.
“Cầm ít ít thôi, cả một cái tủ lớn như vậy, ngươi còn muốn leo lên lạc đà qua sa mạc a!” Thấy có người mang một đống đồ, A Ngưu chỉ vào chửi ầm lên: “Mất thì cũng đã mất, mang thứ gì quý giá nhất, y phục và thức ăn rồi lập tức rời đi. Con bà nó! Rốt cuộc là tính mạng quan trọng hay tiền quan trọng, không có mệnh thì tiền dùng được cái rắm!”
Người trong thành vô cùng nhanh chóng, mới chỉ một lát đám người dưới sự chỉ huy của Hoả Vũ đã chuẩn bị xong hành lí, còn may mỗi nhà đều có lạc đà của mình, mọi người để hành lí lên lưng lạc đà, chạy về hướng cổng thành, đại tiểu thư tuy vô cùng thương cảm với sự vô tình của phụ thân, nhưng cũng chỉ có thể dưới sự bồi bạn của nam tử mũi ưng nhanh chóng thu thập xong mọi thứ, cũng theo mọi người chạy ra cổng thành.
Hoả Vũ và A Ngưu còn đi vài vòng trong thành, chỉ cần thấy nhà nào còn người đang thu đồ thì liền chạy tới túm người ra, tìm từng nhà, chỉ sợ có người chưa rời đi, phần lớn người trong thành đã đi hết, chỉ còn lại vài lão nhân không muốn rời khỏi thành, không muốn rời khỏi gia hương của mình.
“Cụ à, ngài mau mau rời khỏi đi.”
“Không, ta không đi, ta đã già cả thế này, không thể nào đi qua sa mạc, cùng với chết ở sa mạc, chẳng bằng chết trong phòng mình.”
“Cụ à…” Lâm Cửu há há miệng, lại không biết nên nói gì, lão nhân gia này kì thực nói cũng không sai, trong điều kiện khắc nghiệt của sa mạc, một người muốn đi qua đã là việc khó, huống chi lại là một cụ già thân thể bất tiện.
Ai sẽ nguyện ý rời xa nơi chôn rau cắt rốn, chết nơi đất khách quê người cơ chứ?
Trong thế giới cô đơn xa lạ này, y đã từng cho rằng mình có một người bầu bạn bên mình, khiến y vô oán vô hối khi ở lại thế gian, thậm chí đã từng cảm thấy hạnh phúc và may mắn không gì sánh được, những tất cả đều đã không thể nắm trong tay lần nữa.
Nếu không phải y, không phải người kia thì lê dân bá tánh trong toà thành này, vô số lê dân bá tánh trong Tội Ác Quốc Gia cần gì phải nhà tan cửa nát, rời nhà tha hương, khiến cho hỗn loạn như vậy?
Lâm Cửu ngây ngốc đứng ở đầu phố, đã không còn khí lực để sầu não, đau đớn sâu trong lòng, chỉ còn sự chết lặng.
Lúc Hoả Vũ và A Ngưu đứng xa xa ở cổng thành, thấy Lâm Cửu một mình đứng đầu phố, bọn họ vội vã chạy đến chỗ Lâm Cửu.
“Lâm đại ca, huynh đứng ở đây làm gì, nhanh nhanh đi cùng bọn muội a!” Hoả Vũ hô.
Nam tử đờ đẫn lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Các ngươi cứ đi đi, mặc kệ ta.”
“Lâm đại ca, huynh không đi ở lại làm gì a, đại ma đầu đó sắp tới rồi!” Thấy Lâm Cửu có chút thất thần không đi, Hoả Vũ lo lắng nói, “Núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi đốt. Một ngày nào đó chúng ta còn có thể trở về, lẽ nào huynh đã quên người nhà và bằng hữu của mình rồi sao?”
Quên? Sao có thể quên chứ?
“Hoả Vũ, A Ngưu, các ngươi mau chóng đi đi, mặc kệ ta,” Lâm Cửu xoay người mỉm cười với hai người, nhàn nhạt nói: “Không phải lúc trước các ngươi đã hỏi vì sao ta biết đại ma đầu đó sắp tới sao? Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết, đại ma đầu đó là hướng về phía ta mà tới, là ta làm phiền các ngươi, các ngươi còn không mau mau rời đi, còn muốn bị ta liên luỵ nữa sao?”
“Lâm công tử, ngươi nói gì vậy, đại ma đầu đó nếu như dám tìm ngươi phiền phức, ta sẽ đánh hắn!” A Ngưu nổi giận đùng đùng nói.
“Lâm đại ca, nếu như đại ma đầu đó là hướng về phía huynh, vậy Hoả Vũ càng không thể bỏ huynh lại một mình, nếu không nhờ huynh, chỉ sợ bách tính trong thành đã sớm bị đội quân xương khô giết chết, muội chỉ biết Lâm đại ca là người tốt, người tốt sẽ không chết!” Hoả Vũ trực tiếp túm lấy Lâm Cửu, dứt khoát kiên quyết nói: “Huynh không đi, bọn muội sẽ mang huynh đi!”
“Đúng!” A Ngưu đứng bên cạnh cũng hô theo.
“Các ngươi…” Lâm Cửu nghẹn ngào, Hoả Vũ và A Ngưu đợi y, y lại càng cảm thấy hổ thẹn, các ngươi có biết, đại ma đầu làm hại Tội Ác Quốc Gia các ngươi là do ta thả ra, tất cả đều là lỗi của ta, ta là một tội nhân, đại tội nhân, ta như vậy còn là người tốt sao?
Ở phía sau, đột nhiên phía xa xa có không ít bách tính chạy trở về, hoặc người mang hành lý, hoạch người ôm tiểu hài tử, tiếng kêu ầm ỹ của người lớn, tiếng khóc nháo của tiểu hài tử lẫn lộn vào nhau ầm ỹ, người người điên cuồng chạy về phía sau, giống như có quái vật đáng sợ đang đuổi theo bọn họ vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Hoả Vũ mờ mịt không biết làm sao, vội vã túm lấy một người đang chạy qua bên người bọn họ, hỏi: “Không phải các ngươi đã rời đi rồi sao, sao lại quay trở về?!”
“Bộ xương khô…bộ xương khô động rồi! Long…có long! Một con long rất lớn!” Người nọ giống như đã gặp phải một chuyện cực kì đáng sợ, run lẩy bẩy nói, vẻ mặt dữ tợn, sau khi trả lời xong cho Hoả Vũ lại bắt đầu lẩm bẩm: “Xong, chúng ta xong rồi, đại ma đầu tới, chúng ta chết chắc rồi!”
“Long?” Hoả Vũ cả kinh. Bỗng nhiên nhớ tới con rồng bọn họ đã từng gặp qua ở sa mạc, cùng với một nam tử cao ngạo không giống phàm nhân, nam tử thần bí đứng trên đầu hắc long nhìn xuống quan sát thiên hạ.
“Long…” Nghe thấy mấy người nói như vậy, trong mắt Lâm Cửu loé lên một tia sáng, xoay người chạy ra hướng cổng thành nhìn về phía chân trời xa xăm.
“Hoả Vũ, Hoả Vũ! Là long, là hắc long, là con hắc long lúc trước chúng ta đã nhìn thấy ở sa mạc, nó tới, nó đang bay về phía chúng ta!” Thủ lĩnh hô hoán cũng chạy trở về.
Mọi người đều ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy chân trời xa xa, một mảnh hắc ám giống như ngày tận thế đang đến đang hướng về phía bọn họ, dưới ánh trăng thanh lãnh, một con thần long hắc sắc uốn lượn trên bầu trời, giống như thần diệt thế quan sát thiên hạ, uy nghiêm của nó thật lớn, khiến cả thế giới này chấn động.
“Ô —”
Bão cát rít gầm như đang gào khóc thảm thiết, vô cùng quỷ dị, đội quân xương khô giống như chết trước đó không lâu lần nữa sống lại, những bộ xương khô ngã xuống đều từ trong cát chui ra, cát vàng theo người bọn chúng rơi xuống, hốc mắt trống rỗng hiện ra đoàn hắc hoả nhàn nhạt, quỷ dị lại đáng sợ.
Đám xương khô sống lại như tường đồng vách sắt trùng điệp vây quanh cả toà thành, không có bất luận kẻ nào có thể li khai, cho dù là một con ruồi cũng không bay qua nổi tầng tầng bao vây này.
“Xong…chúng ta xong rồi…”
Đối mặt với hắc long khổng lồ mà lại uy áp, bách tính trong thành lập tức tâm nguội như tro, giống như đã thấy cánh cổng địa ngục đang mở rộng trước mắt, mọi người ném hành lý xuống đất xiết chặt lấy nhau, như những con kiến yếu đuối ngẩng đầu nhìn bầu trời hắc ám trong nháy mắt bao phủ lấy toà thành.
Thậm chí ngay cả Vương tiên hiệp ngày thường vênh váo tự đắc cũng không lên tiếng, trong lòng lạnh lẽo, liên tục thầm mắng, sao hắn lại không may vậy chứ, hôm nay lại gặp đại ma đầu ở cái nơi quỷ quái này.
Hắc long ở ngoài thành cách một cự li nhất định thì ngừng, không khí dường như đông đặc lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bão cát gào thét, đội quân xương khô ngoài thành đứng sừng sững, bách tính trong thành im như thóc, từng tử vật cùng đợi mệnh lệnh của đại ma đầu, từng bách tính cùng đợi vận mệnh ập đến.
“Hô —”
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mọi người đang ngẩng đầu đột nhiên như nhìn thấy một vật gì đó rơi từ trên trời xuống, “Cách cách” một tiếng, rơi xuống đầu tiên chính là một con phi hổ có cánh, trước khi rơi xuống mặt đất vỡ thành mảnh nhỏ đã đoạn khí, đại tiểu thư trừng lớn mắt nhìn phi hổ trên mặt đất, thì thào nói: “Đây là mãnh thú duy nhất trong thành, không phải nó đã sớm bị phụ thân cưỡi để rời đi sao?”
Đại tiểu thư vừa nói xong, một thứ gì đó tròn tròn lại rơi xuống, giống như quả bóng cao su “cô lỗ lỗ” lăn đến trước mặt mọi người, chính là đầu của chủ thành chạy trốn lúc trước.
“A —” Thấy cái đầu trên mặt đất, nhịn không được hét lớn một tiếng, đại tiểu thư lập tức sợ đến hôn mê bất tỉnh.
“Thành chủ, thành chủ đã chết…” Sự sợ hãi giống như căn bệnh độc tràn ngập khắp trong đoàn người.
Lúc này, trên bầu trời truyền đến một thanh âm lạnh lùng như băng, xa xôi mà quạnh quẽ: “Ngươi khiến ta rất tức giận, Lâm Cửu…”
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
369 chương
10 chương
23 chương
30 chương
291 chương
57 chương
52 chương