“Đùng ——” Hoả pháo đặt trên mặt đất phát ra tiếng nổ dữ dội, cảm giác như thiên địa cũng chấn động theo, bầu trời đêm không có ánh trăng mà chỉ có vô số vì sao lấp lánh, lúc hoả pháo nổ ầm một tiếng, trên màn trời lập tức tung ra một chùm pháo hoa lộng lẫy. Ánh sáng mĩ lệ mà xán lạn sáng rực cả bầu trời đêm, hệt như ban ngày rực rỡ mê người. Chế tạo hoả pháo đương nhiên không đơn giản như vậy, nhờ sự trợ giúp của Diệt Thiên Lâm Cửu cũng chỉ có thể làm ra một thổ pháo thô sơ, có điều dùng nó để phóng pháo hoa thì vẫn thừa sức. Dưới pháo hoa rực rỡ, hai người tựa vào nhau ngẩng đầu nhìn bông pháo rơi lả tả trên bầu trời. Cái đẹp của pháo hoa là ở chỗ trong nháy mắt nó tự thiêu cháy mình, đem cả thiên địa chiếu sáng đến rực rỡ, mặc dù cái đẹp chỉ tồn tại trong nháy mắt, cũng đã đủ để khiến những người thấy qua chúng vĩnh viễn đều nhớ kĩ trong lòng. Tàn khói rải rác trên bầu trời đêm, ảm đạm biến mất trong gió, vô tung vô ảnh. Cuộc sống như vậy, thực sự quá tốt đẹp khiến cho người ta say mê. Mỗi ngày đều có thể ở cùng với người mình yêu thương, mỗi ngày đều có thể làm những việc mình thích, hay việc mình muốn làm, mỗi ngày đều có thể không cần vì cuộc sống mà bôn ba, cuộc sống như vậy thực sự là mỹ lệ mê người. “Những bông pháo hoa này có đẹp không?” Kéo tay ma đầu, Lâm Cửu tựa lên vai Diệt Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, khoé miệng vẫn luôn lộ ra nụ cười hạnh phúc. “So với ngươi tất cả mọi vật trên thế gian này đều là ảm đạm vô quang.” Diệt Thiên khẽ nói. Lời nói ngọt ngào như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn, thế nhưng nghe vào tai thì lại vô cùng hưởng thụ, Lâm Cửu mỉm cười không nói gì, trong lòng y kì thực cũng muốn nói một lời y đúc như vậy với Diệt Thiên, dù cho tinh quang có đẹp thế nào, pháo hoa có rực rỡ ra sao, nếu so sánh với ma đầu bên người y thì cũng chỉ là mấy khói thoảng qua mà thôi. Chỉ có người bên cạnh mới là thứ trân quý nhất. Trong phòng, sau khi phóng xong pháo hoa hai người trở về phòng nằm trên giường nghỉ ngơi, một lát sau, Lâm Cửu nhanh chóng dựa vào nam nhân khiến y an tâm tiến vào mộng đẹp, mà lúc này Diệt Thiên vốn nên nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt. Thấy Lâm Cửu vẫn ngủ say sưa, Diệt Thiên chỉ nhìn y rồi cẩn thận nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn đắp cho Lâm Cửu, còn mình thì cầm y phục bước xuống giường, cũng không điểm thuỵ huyệt của Lâm Cửu liền một mình đi ra cửa phòng. Sau khi ra khỏi phòng, Diệt Thiên vừa nhấc chân liền biến mất tại chỗ, li khai kết giới hắn khống chế trở về Tội Ác Quốc Gia trong hiện thực, vùng đất tử vong của hắn. Ngày hôm nay, chính bởi vì có một cố nhân vào trong Tử Vong Thành của hắn nên Diệt Thiên phải li khai Lâm Cửu đi ra gặp vị cố nhân này. …. …. “Ưm…” Nam nhân đang say ngủ xoay người muốn ôm lấy đại ma đầu, đáng tiếc lúc này y chạm phải lại là khoảng không, thứ ôm vào trong lòng chỉ có tấm chăn dày cộm. Lâm Cửu ngáp một cái, có chút khó chịu vẫn nhắm mắt vươn tay sờ tới sờ lui trên giường, muốn mò lấy đại ma đầu nằm bên cạnh vốn đảm nhiệm chức trách của chiếc gối ôm cho y, thế nhưng sờ soạng hồi lâu vẫn không mò được cái gì, lần này khiến Lâm Cửu có chút tỉnh táo lại. Đôi mắt vẫn còn ngái ngủ mông lung, Lâm Cửu từ trong giấc mộng ngọt ngào miễn cưỡng mở mắt, nhỏ giọng gọi: “Diệt Thiên…” Diệt Thiên không ở trong phòng, đương nhiên sẽ không có người đáp lại tiếng gọi của Lâm Cửu, liên tục gọi thêm vài tiếng cũng không có người đáp lại, lúc này Lâm Cửu mới nheo mắt ngồi dậy, có chút ủ rũ mệt mỏi day day cái trán, y nhấc y phục bên cạnh lên, từ trên giường xuống dưới đất. Vị trí bên cạnh trống không, thế nhưng độ ấm thuộc về Diệt Thiên vẫn còn, Lâm Cửu vươn tay sờ sờ độ ấm trên chăn xong chắc mẩm Diệt Thiên nhất định còn đang ở gần đây, có lẽ mới rời đi chưa bao lâu, không biết muộn như vậy ma đầu kia còn chạy đi đâu. Lẽ nào bị đau bụng chạy tới nhà xí? Trong đầu Lâm Cửu tưởng tượng đến dáng điệu Diệt Thiên bị đau bụng, tuy rằng cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng mà quả thật không thấy chút xíu liên quan nào với đại ma đầu. Xỏ giày, tuỳ ý nhấc y phục lên, Lâm Cửu dạo qua một vòng trong phòng nhưng cũng chưa thấy đại ma đầu trở lại, sau đó liền đẩy cửa chạy ra ngoài. “Diệt Thiên, ngươi ở đâu?” Đi xuống lầu, Lâm Cửu men theo bờ hồ đi lên phía trước, vừa đi vừa nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng ma đầu nọ, Lâm Cửu không khỏi cảm thấy có chút kì quái, theo như độ ấm còn lưu lại trên giường thì xem chừng đại ma đầu cũng chưa rời đi bao lâu, thế nhưng tại sao đã không thấy bóng người a? Ngồi lên một mỏm đá bên hồ, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời chìm đắm trong suy tư, y rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc đã một khoảng thời gian rồi, lúc đó Hoàng Phủ Thiên Niên còn chưa biết y kì thật chính là Lục Tiểu Phụng ở băng nguyên cực bắc, không biết lúc này đã biết hay chưa. Ai! Li khai Hoàng Phủ Đế Quốc đã lâu như vậy, chẳng biết người trong Lâm gia có khoẻ không? Có thể lo lắng cho y hay không? Khoảng thời gian ở đây tuy rằng thích ý thoải mái, nhưng trong lòng Lâm Cửu vẫn không buông được Lâm gia, cũng sẽ thường xuyên nhớ tới các bằng hữu trên Vọng Nguyệt Sơn, còn có cả con tiểu thối miêu bị y ép phải rời đi dưới chân Thương Sơn, không biết bây giờ bọn họ có khoẻ hay không. Nếu như Diệt Thiên đã đáp ứng với y không tiếp tục thống nhất thiên hạ nữa, vậy cũng có nghĩa là lục liên có thể chung sống hòa bình, y cũng có thể thường xuyên trở về Hoàng Phủ Đế Quốc thăm người nhà a? Tuy rằng Diệt Thiên đã nói với y không có vấn đề gì, nhưng Lâm Cửu vẫn cảm thấy có chút lo lắng, y hi vọng những điều này chỉ là y lo lắng vô ích. Ánh trăng đêm nay thật là tròn, vừa to lại vừa sáng, không biết những thân bằng hảo hữu y nhớ nhung có phải cũng đang nhìn lên bầu trời ngắm trăng sáng hay không. Ngàn dặm dưới trăng thâu*, tương tư tăng gấp bội… (*Đây là một câu trong bài thơ Thuỷ điệu ca đầu của Tô Đông Pha) Chờ chút — Ánh trăng…trăng tròn? Trăng tròn! Không đúng a, còn nhớ vừa rồi phóng pháo hoa trên trời căn bản không có trăng, khắp bầu trời chỉ toàn sao, coi như là lúc đó ánh trăng bị mây che khuất cũng không đúng, bầu trời đêm nhiều sao như vậy cơ mà, cũng có nghĩa là trong một thời gian ngắn căn bản không thể nhìn thấy một vầng trăng vừa lớn vừa tròn thế kia. Thế nhưng bây giờ quan sát, những ngôi sao trên bầu trời đã không thấy nữa, nhưng lại có trăng tròn. Trong một ngày sao có thể phát sinh ra chuyện như thế này được cơ chứ? “Có người không?” Lâm Cửu lớn tiếng hô lên, đáp lại y chỉ là một mảnh vắng vẻ, thậm chí đến một tiếng côn trùng kêu cũng không có. Lâm Cửu chợt cảm thấy trong lòng lạnh giá. Lâm Cửu dùng lực cấu má mình, cảm giác đau đớn chân thực truyền tới óc y, vì vậy y lại ngẩng đầu nhìn bầu trời an tĩnh, đáy lòng đột nhiên có một ý nghĩ kì dị mà hoang đường — rốt cuộc y đang ở trong mơ hay hiện thực? Nhớ lại kiếp trước, Lâm Cửu đã từng xem một bộ phim điện ảnh có tên là Lâm Cửu đột nhiên nghĩ y hình như giống Jim Carrey đóng vai Truman vậy, không biết đến tột cùng mình đang ở nơi nào, đáy lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Diệt Thiên…Diệt Thiên là thật đi, vậy hắn đâu, rốt cuộc hắn đang ở nơi nào? Lâm Cửu đứng lên, suy nghĩ một lúc rồi chạy thẳng về phía sâu nhất của ốc đảo, y mải miết chạy, muốn chạy đến tận cùng của ốc đảo, muốn xuyên qua ốc đảo đến sa mạc. Đột nhiên nhớ lại, từ khi đến Tội Ác Quốc Gia y chừa từng rời khỏi vùng đất xanh tươi này, thế giới bên ngoài ốc đảo trông như thế nào, Diệt Thiên lại đang ở đâu? Do cảm giác nghi hoặc và không xác định trong nội tâm, Lâm Cửu ra sức chạy về phía trước, từng được Diệt Thiên huấn luyện, khinh công của Lâm Cửu đã tiến bộ rất nhiều, mà lúc này y lại dùng khinh công Diệt Thiên dạy y để chạy, phi nhanh như gió giữa ốc đảo, cho đến khi y thấy được dấu vết của sa mạc. “Sa mạc…” Thở hổn hển, rốt cuộc y đã nhìn thấy sa mạc bên ngoài ốc đảo, một mảnh hắc ám không có kết thúc. Lâm Cửu chạy về hướng sa mạc, nhưng chưa chờ y chạy ra đến nơi đã bị một bức tường vô hình chắn lại, giống như đột nhiên phanh gấp, Lâm Cửu cảm thấy dường như mình bị bức tường vô hình bắn bật ngược trở lại, ầm ầm ngồi bệt xuống đất. Thoáng cái, Lâm Cửu cảm thấy hoàn toàn mờ mịt. Vừa nãy là cái gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm Cửu không cam lòng đứng lên, y đi tới chỗ y vừa bị bắn bật lại, cố gắng lấy tay vươn ra sa mạc. Nhưng mà cũng giống như lần trước y chỉ cảm thấy mình đụng phải một bức tường dẻo dai, ngăn cản lối đi của y. Lâm Cửu giơ hai tay lên cố sức đập đập bức tường vô hình trước mặt, thế nhưng mặc cho y dùng nhiều khí lực thế nào cũng không phá nổi nó, thậm chí y còn gia tăng thêm công lực lên đôi bàn tay, thế nhưng vẫn không thể đẩy bức tường này xê dịch chút xíu nào. “Sao lại như vậy, mình…rốt cuộc đang ở đâu?” Lâm Cửu bỗng nhiễn lui về phía sau ba bước, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, trong lòng lạnh lẽo có chút khó chịu, trong đầu lại tràn ngập những điều không hiểu và nghi hoặc. Lẽ nào cho tới nay, y đều giống như con chim trong lồng bị nhốt ở ốc đảo sao? Sao Diệt Thiên lại không nói cho y biết sát biên giới ốc đảo đã được thiết trí một kết giới không cách nào đi thông qua sa mạc? Vì sao cùng là một buổi tối, bầu trời lại như là giả hết biến lại đổi, tất cả những thứ này là sao? Là Diệt Thiên muốn bảo hộ y không để y ra ngoài, hay là không muốn người khác tiến đến. Tất cả những điều này, giống như chim trong lồng, trăng trong gương, hoa trong nước vậy, hư ảo khiến Lâm Cửu như bị đánh một gậy vào đầu, đánh đến mức y không biết phải làm sao. Diệt Thiên đâu, đại ma đầu đó đi nơi nào rồi?