Cả đêm đó, Lâm Cửu ngơ ngác đứng trước biên giới sa mạc không cách nào chạm đến được, y phục khoác trên người y hơi mỏng, cả người có chút lạnh lẽo. Vầng trăng tròn treo lơ lửng trên cao, ánh sao ảm đạm, cuồng sa trong sa mạc cuốn đi tất cả, mỗi khi bão cát điên cuồng gào thét muốn chồm lên người Lâm Cửu thì đều bị một bức tường vô hình chắn lại. Đây là kết giới… Một thứ khiến người khác không thể tiến vào, cũng không cho phép y đi ra, chỉ là không biết thế giới bên trong kết giới này là hiện thực hay ảo cảnh. Lâm Cửu đứng một lúc mới trở về, y vừa về không được bao lâu thì Diệt Thiên cũng quay lại, vừa quay về liền thấy Lâm Cửu không ngủ mà ngồi ở bên giường cũng không tỏ ra kinh ngạc nhiều lắm, Lâm Cửu cũng không biết trong lòng đối phương có cảm thấy chút kinh ngạc nào hay không. “Sao đã dậy rồi?” Diệt Thiên đi tới bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy đầu nam nhân tựa vào ngực mình, thanh âm của đại ma đầu này lúc nào cũng giống như hồ nước dưới ánh trăng, trong veo mà âm trầm, nhưng lại mang theo ôn nhu nhàn nhạt, thanh âm lúc này cũng như vậy. Lâm Cửu nghe vào trong tai, đột nhiên cảm thấy tư vị có chút thay đổi, khiến y nhớ tới huyễn ảnh như hoa trong gương trăng trong nước…treo cao cao bên ngoài cửa sổ. “Không có ngươi sao ta ngủ được, hơn nửa đêm ngươi đi đâu?” Lâm Cửu nhỏ giọng hỏi. Diệt Thiên nói, hắn chỉ là muốn đi ra ngoài xem một chút, đi một lát, đột nhiên muốn đi ngắm cảnh đêm rồi lại thấy Lâm Cửu ngủ quá say, vì vậy không đánh thức Lâm Cửu, Lâm Cửu cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục dựa vào người ma đầu nhắm mắt ngủ. Đối với con người, chuyện khó khăn nhất chính là bỏ lỡ cuộc sống mà mình mong muốn. Bọn họ không đủ dũng khí để thay đổi, không đủ dũng khí để đi bước đi mạo hiểm, càng không đủ ý chí kiên định với cuộc sống trong mộng của mình, vì vậy họ luôn nghĩ “Cứ như vậy đi, dù sao cũng không thể nào có được cuộc sống như vậy”, rồi tiếc nuối cả đời. Đối với Lâm Cửu mà nói, chuyện khó khăn nhất chính là đương lúc cố gắng theo đuổi cuộc sống lí tưởng thuộc về mình, lại phải đối mặt với khả năng khiến cuộc sống lí tưởng này sụp đổ. Con người nhu nhược lại bình thường luôn luôn mong muốn được sống trong mộng, bọn họ ở trong căn phòng xinh đẹp của mình, tưởng tượng đến mình có được gian nhà ấm áp nhất thiên hạ, đã nhìn thấy vết nứt ngay trước mắt nhưng vẫn vờ như không thấy; bọn họ biết trong lòng thê tử hoặc trượng phu của mình có lẽ cũng không thực sự yêu mình, rồi lại huyễn tưởng thê tử hoặc trượng phu đối với mình vẫn thật tốt biết bao. Bọn họ cứ ở mãi trong mộng, đến tận khi chết, mặc dù trong lòng bọn họ biết rõ căn phòng không hoàn mỹ, cũng không có người nào thực sự toàn tâm toàn ý yêu thương mình. Bọn họ tình nguyện hao hết thời gian từ từ chết đi, cũng không muốn rời khỏi căn phòng sắp đổ nát để đi tìm căn phòng dễ chịu hơn, càng không muốn buông ra nam nhân hoặc nữ nhân không thuộc về mình, bỗng nhiên bỏ lỡ tình cảm chân thành thực sự mà bọn họ nên có trong cuộc đời này. Bọn họ sống trong mộng, chết ở hiện thực. Cảnh trong mơ chung quy vẫn chỉ là mộng cảnh, hiện thực vẫn là hiện thực, kẻ tự lừa mình dối người, không cách nào thay đổi được hiện thực. Mà Lâm Cửu, từ trước đến nay đều không phải là một kẻ thích sống trong cõi mộng, chết ở hiện thực. Y đương nhiên sẽ yêu một người, nhưng cũng không bởi vậy mà đánh mất đi nhân cách của mình, lại càng không bởi vì vậy mà trở nên ngu muội vô tri, tin tưởng và tín nhiệm của y đều không liên quan gì đến tình ái, y có thể vì tình yêu mà chết, nhưng vĩnh viễn sẽ không trở thành nô lệ cho tình yêu, vì yêu mà mê muội, đánh mất cả chính mình. Y như vậy, còn có thể là Lâm Cửu sao? Vào ban ngày, Lâm Cửu vẫn như bình thường đọc sách, dạo mát, câu cá, trồng hoa thản nhiên như một cụ già đã về hưu, có đôi khi Diệt Thiên sẽ ở cùng Lâm Cửu, có đôi khi Diệt Thiên sẽ có chút chuyện phải li khai, Lâm Cửu đều không có biểu hiện gì quá khác. Y ở dưới bóng râm nhìn Diệt Thiên rời đi, lại ngồi bên hồ câu cá chờ Diệt Thiên trở về. Qua ba ngày, mây trắng như viên kẹo đường toả ra hương vị ngọt ngào bồng bềnh trôi trên bầu trời trong xanh, khiến người ta muốn mọc ra đôi cánh bay vọt lên bầu trời để bắt lấy. Tuy Lâm Cửu không triệu được Cửu Thiên Phượng Hoàng, nhưng y có khinh công, thế nhưng cũng không thể bay cao như vậy. Huống chi, y cũng không biết, đám mây trên bầu trời đó là thật hay giả. Cũng giống như đàn cá trong hồ, cá hôm qua vừa câu, hôm nay lại vui vẻ bơi lội trong hồ, cũng chỉ có Lâm Cửu nhàm chán mới đi quan sát hoa văn trên mình con cá, việc này cũng không thể trách y, ai bảo con cá này ngày nào cũng bơi từ một nơi ra cơ chứ? Còn có đám côn trùng dưới bụi cây, bầy chim bay trên đầu…. Đến ngày thứ tư, Lâm Cửu ngồi dưới bóng râm xem sách, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đại ma đầu tiến vào rừng, y lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng một lát sau y không như ngày thường đi đến bên hồ câu cá, mà đứng lên đi vào cánh rừng. Còn nhớ hồi y và Diệt Thiên mới gặp nhau chưa lâu, lúc bọn họ vừa mới bắt đầu tu hợp, Diệt Thiên có nói qua, lúc hợp tu bọn họ chính là một thể, cực thánh chi thể và cực ma chi thể, giống như mặt trời và mặt trăng song song tồn tại, từ ban ngày tới ban đêm, cũng chỉ xa cách nhau một nháy mắt mà thôi. Nếu như ốc đảo xanh ngát này là ảo cảnh do Diệt Thiên thiết hạ kết giới, nếu Diệt Thiên có thể tự do đi ra đi vào, như vậy Lâm Cửu là người đồng tu với Diệt Thiên, là Chí Thiện tịnh đế liên*(hai đóa sen từ cùng một gốc) với U Minh, cũng sẽ có thể ra khỏi kết giới, cái y cần lúc này chỉ là một ít bản lĩnh nho nhỏ, cùng sử dụng một chút trí óc. Đứng trong rừng, Lâm Cửu nhìn xung quanh một lát, lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng Diệt Thiên đâu, như là nhớ tới cái gì, Lâm Cửu đưa tay lên, bàn tay vừa lật, một đoàn hoả diễm hắc sắc toả ra ánh sáng lóng lánh quỷ dị lơ lửng trong lòng bàn tay, đoàn hoả diễm này Lâm Cửu từng dùng để thiêu người ám sát y thành tro tàn —— đây là ngọn hoả diễm thuộc về Diệt Thiên. Từ từ nhắm hai mắt lại, dựa theo bản năng không nghĩ đến bất luận thứ gì, hoả diễm trong lòng bàn tay Lâm Cửu dần dần nhảy lên, ngay trước mặt nam nhân, không gian trở nên méo mó như bị hoả diễm thiêu đốt… …. …. “Vì sao, vì sao huynh phải làm như vậy?” Trong căn phòng tối tăm, nam tử khoác áo bào xám chật vật đứng trong góc, mặc dù ánh sáng mờ mịt, nhưng chỉ cần nhìn kĩ vẫn có thể thấy trên tay và chân nam tử đều bị xiềng xích vây trói, đầu kia của xiềng xích nối liền với bức tường, hạn chế phạm vi hoạt động của y. Nam tử mở lớn mắt, có chút không xác định, không tin tưởng, lại cũng không muốn tiếp nhận sự thực khiến đôi mắt giống như tấm gương của y cũng sắp sửa vỡ vụn ra. “Sư huynh, ta không hiểu.” Liên tục lắc đầu, đối mặt với khuôn mặt không chút biểu tình của người nam nhân đứng cách đó không xa, Trần Khôi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, tâm cũng lạnh, “Ngươi trước kia không phải như thế này.” Sư huynh trước kia, thương hại chúng sinh, quan tâm thiên hạ, có thể bôn ba khắp nơi vì con dân trên Xích Thổ Đại Địa, chỉ mong giảm bớt chiến loạn của thiên hạ này, để bách tính được sống trong một thời kì khang định thịnh thế. Sư huynh của y, đột nhiên nhập ma thành tà, nhưng cũng đều là vì muôn dân trong thiên hạ nên mới biến thành như vậy. Người khác không biết, thế nhưng y biết, thậm chí y vẫn luôn tin tưởng. Chính vì như vậy, sau mười năm kiên nhẫn truy tìm, ngay cả đến khi y phát hiện hoá ra Thánh Giả Tiếu Thiên chính là đại ma đầu Diệt Thiên, ngay cả khi chính miệng Diệt Thiên nói với y rằng sư phụ là do chính tay hắn giết, y vẫn không có cách nào hận vị sư huynh này, cho tới giờ, Trần Khôi giống như đang sống trong mộng, liên tục biện đủ mọi lí do, vịn đủ mọi cớ cho Diệt Thiên. Hết lần này tới lần khác không muốn tin tưởng, sư huynh của y là một ác nhân. Sư phụ của y từng nói, Diệt Thiên là kì tài trăm nghìn năm qua khó gặp, người tầm thường như bọn họ sao có thể lí giải được suy nghĩ trong đầu Diệt Thiên chứ? Mang theo tâm tình như vậy, Trần Khôi đi tới Tội Ác Quốc Gia, tìm dấu vết của Tử Thành này, cuối cùng cũng nhìn thấy sư huynh của y, gần như vậy, chân thực như vậy. Y biết Diệt Thiên sẽ không thể chết, sư huynh của y là nam nhân thông minh nhất, cường đại nhất trên thế gian này, bất kể là ai cũng đều không thể kéo vị sư huynh như thần linh này của y ra khỏi thần đàn, cho dù là y cũng không thể, bất kể là ai… “Trần Khôi, có biết vì sao ta không giết ngươi không?” Đứng trước mặt Trần Khôi, Diệt Thiên thoáng cong lên khoé miệng, “Ta vẫn cho rằng…ngươi không giống với đám phàm phu tục tử kia, ngươi là sư đệ của ta, Trần Khôi, nói cho ta biết, bây giờ ngươi cũng bắt đầu giống như người trong thiên hạ không còn tin tưởng ta nữa, cho rằng ta điên rồi đúng không?” Bàn tay dưới trường tụ khẽ run lên, con ngươi của Trần Khôi nháy mắt thoáng giãn ra, nhìn thẳng vào ma đầu đứng trước mặt mình, trái tim không tự chủ được khẽ run rẩy, Trần Khôi chưa từng nghĩ đến mình có thể nghe được câu nói như vậy từ miệng của Diệt Thiên. “Sư huynh, ta chỉ không hiểu, ta không hiểu…” Lúc Trần Khôi vừa muốn nói đã bị Diệt Thiên cắt ngang. “Ngươi cẩn thận suy nghĩ đi.” Xoay người nhẹ nhàng liếc nhìn xiềng xích trên tay chân Trần Khôi, Diệt Thiên tiện tay giơ lên, chỉ nghe thấy tiếng vang thanh thuý của xiềng xích rơi xuống mặt đất, xiềng xích trên tay chân Trần Khôi lập tức giải khai. Lúc Trần Khôi vừa ngẩng đầu thì Diệt Thiên đã rời khỏi căn phòng, y chỉ nghe thấy tiếng của Diệt Thiên vang lại bên tai, “Rời đi hay lưu lại, ngươi tự chọn đi.” Rời đi…hay lưu lại? Ngay lúc Trần Khôi đang ngốc lăng đứng tại chỗ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, một nam nhân không ai ngờ đến cư nhiên lại xuất hiện trước mặt y. “Lâm…Cửu?”