Cửu dương binh vương
Chương 377 : Em nhớ chị
Thứ hai, trong một nhà hàng tình nhân gần tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở của tập đoàn Mộ Thị. Thẩm Bội Ni bị Lâm Phi kéo từ văn phòng ra đây. Đôi mắt phượng quyến rũ chăm chăm nhìn tướng ăn có hơi khó ưa của Lâm Phi đầy bất lực. “Đột nhiên chị thấy hối hận vì đưa em tới đây ăn rồi.” Thẩm Bội Ni thực sự cảm thấy hối hận. Nếu như sớm biết Lâm Phi tìm cô vì muốn mượn tiền lấp đầy cái bụng, chắc chắn cô sẽ không rời khỏi công ty với hắn. Ít ra, chắc chắn cô sẽ không đưa Lâm Phi tới nơi có bầu không khí lãng mạn như nhà hàng tình nhân này. Cũng vì bộ dạng ăn uống khủng khiếp của Lâm Phi mà những khách hàng khác và nhân viên phục vụ của nhà hàng đều đổ dồn sự chú ý về họ. Ngay cả phụ nữ trưởng thành và hiểu biết như Thẩm Bội Ni cũng không khỏi cảm thấy ngại ngùng trước ánh nhìn của mọi người. Công việc của thứ hai vốn đã rất nhiều, trưởng phòng Thẩm đang làm việc yên ổn trong văn phòng thì đột nhiên Lâm Phi xông vào. Cô còn tưởng hắn cắn rứt lương tâm muốn bù lại cuộc hẹn cuối tuần cho cô. Cũng vì nghĩ vậy nên khi rời khỏi công ty với Lâm Phi, Thẩm Bội Ni thậm chí còn nghĩ có nên xin nghỉ để cùng Lâm Phi trải qua một ngày khó quên không. Cũng bởi thế, ngay khi Lâm Phi nói muốn ăn cơm, Thẩm Bội Ni đã không chút do dự đưa Lâm Phi tới nhà hàng tình nhân lãng mạn này. Bây giờ, chỉ riêng tướng ăn như hổ đói vô cùng khủng khiếp của Lâm Phi, Thẩm Bội Ni đã nhận ra Lâm Phi không định đền cho cô buổi hẹn hò cuối tuần mà chỉ muốn mượn tiền cô lấp đầy cái bụng! “Thật ra, em cũng cảm thấy đồ ăn ở đây không ngon lắm, hay là chúng ta đến nhà hàng khác?” Lâm Phi một lòng muốn lấp đầy dạ dày nên không nhận ra ý của Thẩm Bội Ni. Mấy giây sau khi Thẩm Bội Ni nói hết câu, vì không thích ăn bò bít tết và món Tây nên Lâm Phi lập tức đến nhà hàng khác ăn tiếp. “Em à, em có chắc em chưa ăn no không?!” Thẩm Bội Ni đưa đôi mắt phượng thon dài nhìn bảy tám chiếc đĩa bóng loáng trước mặt Lâm Phi mà cảm thấy cạn lời. “Chắc chắn và khẳng định!” Lâm Phi tuyệt đối không nói đùa với Thẩm Bội Ni. Bây giờ hắn cảm thấy mình có thể nuốt chửng cả một con trâu! “Không phải em định nói với chị, ở nhà vợ em không có em ăn cơm chứ?!” “Chúc mừng chị, đoán đúng rồi, phần thưởng của chị là gọi cho em hai phần bít tết.” Trước mặt Thẩm Bội Ni, người phụ nữ xinh đẹp khuynh nước khuynh thành sớm đã đi vào trong trái tim hắn, đương nhiên hắn không có gì phải ngại, cũng không cần thiết phải giấu cô. Ở nhà, cô vợ tổng giám đốc Mộ San San đó thực sự không cho hắn ăn. Hơn nữa không chỉ một bữa mà là cả ngày! Cuối tuần, vì khó chịu với lệnh cắt giảm chi tiêu chỉ còn sáu tệ của Mộ San San nên trong lúc tức giận, Lâm Phi đã định bế Mộ San San lên gác dạy cho một bài học. Mặc dù hắn khao khát sếp Mộ không chỉ mới một hai ngày nhưng vì tôn trọng vợ nên Lâm Phi cũng không định làm gì cô. Khổ nỗi, Mộ San San không hiểu được lòng hắn. Sau khi bị Lâm Phi ôm vào phòng ngủ, thấy hắn chuẩn bị ra tay cởi đồ cô. Tình thế cấp bách, Mộ San San mới vuốt ve cấu xé hắn. Ừm, nên nói là tay đấm chân đạp, ngoài ra còn thêm mấy cái ngoặm thân thiết. Mộ San San phản kháng kịch liệt nhưng Lâm Phi cũng không dùng bạo lực đàn áp cô, dù gì cũng là vợ hắn, hắn xót. Đánh mấy cái vào mông, sàm sỡ một chút để trút giận rồi cũng tha cho Mộ San San. Khổ nỗi, rõ ràng sếp Mộ không phải loại người bị chồng bắt nạt mà không làm gì cả. Sau khi bị Lâm Phi dạy dỗ, Mộ San San thẳng tay vứt hết đồ ăn thức uống trong tủ lạnh. Sau đó cô đưa dì Quế ra ngoài ăn, bỏ Lâm Phi một mình ở lại biệt thự, cả đêm không về. Trước khi đi, Mộ San San còn không quên khóa chặt gara, mang theo tất cả chìa khóa của số xe sang còn lại, rõ ràng muốn nhốt Lâm Phi trong biệt thự. Vậy mà trước khi đi, để dụ dỗ dì Quế, Mộ San San còn nhờ bà chuyển lời với Lâm Phi nói cô sẽ mang đồ ăn về cho hắn. Lâm Phi cứ thế đợi hết ba bữa! Cũng chính vì vậy, Lâm Phi cũng không quan tâm tới dáng ăn gì đó nữa! “Ăn chậm thôi, chị không giành với em đâu.” Sau khi biết Lâm Phi bị bỏ đói cả ngày, Thẩm Bội Ni không khỏi bật cười. Cô cũng không quên gọi thêm cho Lâm Phi hai phần bít tết. Cô vừa nhắc nhở Lâm Phi vừa ân cần cắn nhỏ bít tết thành những miếng nhỏ, tự tay bón Lâm Phi ăn. Tới khi đích thân đút Lâm Phi ăn bít tết, Thẩm Bội Ni mới cảm nhận được một chút cảm giác hẹn hò của tình nhân. “Em à, lần sau Mộ... vợ em, nếu như còn không cho em ăn, em có thể gọi cho chị.” “Vẫn là Bội Ni tốt, hiếm khi chị chịu làm phiếu cơm dài hạn của em, em...” “Em này, chị nghĩ em hiểu nhầm rồi. Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí, tiền của chị không từ trên trời rơi xuống, sao có thể để em ăn chùa uống chùa mãi được.” “Vì vậy, điều kiện của chị là...” “Vẫn là em hiểu ý chị, yêu cầu của chị cũng không cao, khi nào em không có cơm ăn, có thể tới nhà chị làm người làm. Nếu làm tốt, chị có thể suy nghĩ cho em uống rượu vang.” Yêu tinh! Thú cưng! Yêu nghiệt! Ăn một bữa cơm mà cũng không quên dụ dỗ người ta, ăn cơm yên lành được không?! Cũng may đây là nơi công cộng, có không ít thực khách và nhân viên phục vụ đang nhìn về phía họ. Nếu không, chỉ với hai câu vừa rồi của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi đã nhảy xổ lên người cô rồi. Thẩm Bội Ni cưng nựng này đơn giản chỉ ngồi bình thường nhưng tình ý vô tận tỏa ra trên cơ thể cô không khỏi khiến người ta thương nhớ. Vậy mà bây giờ cô còn làm ra vẻ sẵn sàng hiến thân dụ dỗ Lâm Phi, thực sự khiến hắn máu nóng sục sôi tới mất kiểm soát. Quả thực, Lâm Phi cũng muốn ôm Thẩm Bội Ni cưng nựng này lên giường làm mấy hiệp bởi vì đứng trước sức cám dỗ của cô, hắn không kháng cự được bao nhiêu. Lâm Phi cố gắng nén nỗi xúc động trong lòng lạnh lùng lên tiếng. “Em từ chối!” “Tại sao, không lẽ em không biết trái tim chị mong manh dễ vỡ. Em nhẫn tâm từ chối như vậy, chị sẽ đau lòng đó.” “Nếu như khổ sở mới tới nhà chị, em cảm thấy em đang thiếu tôn trọng chị. Vì vậy, khi em tới nhà chị, chỉ có thể vì em nhớ chị!” Tới nhà chị chỉ có thể vì nhớ chị. Em nhớ chị, chính bởi vì... em yêu chị. Lời yêu miên man ẩn giấu trong câu nói của Lâm Phi, ngay cả phụ nữ trưởng thành hiểu chuyện như Thẩm Bội Ni cũng chịu không nổi...
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
135 chương
83 chương