Cửu dương binh vương

Chương 376 : Vô liêm sỉ cho em xem

“Cô chủ à, không phải tôi có ý gì nhưng cô đã kết hôn với cậu chủ rồi, trong nhà lại chẳng thiếu tiền, sao cô chủ có thể đối xử với cậu chủ thế này được?” Trong căn phòng khách ở biệt thự Lệ Thuỷ nơi ở của Mộ San San và Lâm Phi. Cả đoạn đường, Lâm Phi chẳng thu về kết quả gì sau khi thuyết phục Mộ San San bao nhiêu lần. Vì suy nghĩ cho lợi ích kinh tế của bản thân sau này, sau khi về biệt thự Lệ Thuỷ, Lâm Phi cố ý đem chuyện Mộ San San chỉ cho hắn sáu tệ tiết lộ với dì Quế. Không ngoài dự đoán, dì Quế với tư tưởng truyền thống khi nghe được việc Mộ San San cắt giảm chi tiêu chỉ cho Lâm Phi sáu tệ liền đứng về phía Lâm Phi và tỏ rõ thái độ bất bình với Mộ San San. “Dì Quế, dì không biết anh ta lấy tiền của con làm những gì đâu, anh ta…” “Mộ San San, anh nghĩ anh cần phải nhắc nhở em. Chúng ta đã kết hôn rồi, trong nhà ngoài dì Quế ra thì tất cả đồ đạc bao gồm của em, anh đều có quyền sử dụng. Cho nên, tiền anh tiêu không phải của em mà là tiền của chúng ta. Anh tiêu tiền của chúng ta, làm những việc anh muốn làm với em nhưng em không cho, anh vậy là sai à?” Chẳng dễ gì mới kéo được dì Quế về phe mình rồi chiếm lấy đạo đức và chính nghĩa, Lâm Phi sao có thể để cô vợ tổng giám đốc Mộ San San được đà lấn tới. Hắn đương nhiên là phải dốc hết sức có thể để ngăn việc Mộ San San đem chuyện lệnh cấm túc khách sạn của cô chủ tịch Tô Thanh Lam kia nói với dì Quế. Thực ra chuyện này cũng không thể trách Lâm Phi được vì sáu tệ mà Mộ San San nói quả thực khiến hắn tức điên lên, không thể chịu được nổi. Nếu không phải vì trong nhà còn có người thứ ba là dì Quế thì e rằng lúc vừa về đến nhà, Lâm Phi đã thi hành gia pháp với Mộ San San rồi. Tiền nhiều tiền ít là thứ yếu, Lâm Phi cũng không phải loại người tham tiền hám của, nếu không thì hắn cũng chẳng đặt cược cả một tỉ nhân dân tệ giúp Mộ San San dành lại Mỹ Thực Lâm rồi một tỉ nhân dân tệ cuối cùng lại bị Cố Lan Chi hẫng mất đem đi làm từ thiện, cuối cùng Lâm Phi cũng không truy cứu thêm. Dù gì thì hắn cũng là linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, ở một mức độ nào đó mà nói, tiền đối với hắn hoàn toàn có thể hình dung là vật ngoài thân. Nói tóm lại, Lâm Phi bất bình không phải vì cô vợ tổng giám đốc Mộ San San cắt giảm chi tiêu của hắn xuống còn sáu tệ mà bất bình vì hành động cắt giảm chi tiêu của Mộ San San. Dù gì hắn cũng là vua trong giới lính đánh thuê. Mặc dù hiện giờ hắn là chồng của Mộ San San, sống mưu sinh nhờ vợ nhưng nói thế nào đi nữa thì hắn cũng đã từng có một quá khứ huy hoàng. Nếu như chuyện này đồn ra ngoài thì hắn đâu còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa. Cho dù có thể thì kẻ làm chồng như hắn cũng chẳng thể nhẫn nhịn nổi. Bình thường không cho hắn đụng vào người đã đành, dù gì thì hai người cũng không phải yêu rồi mới kết hôn. Lâm Phi cũng không có thói quen ép buộc con gái, thế nhưng là một người đàn ông với nhu cầu sinh lý bình thường, thậm chí có thể nói là nhu cầu cao nên Lâm Phi đương nhiên không thể nhẫn nhịn việc bị chèn ép về kinh tế để ép hắn không thể dẫn gái đi vào khách sạn được. “Cô chủ à, cậu chủ nói cũng không phải là sai hoàn toàn. Cho dù cậu chủ có làm sai chuyện gì thì hai người cũng đã kết hôn rồi. Là người trong nhà, cậu chủ đương nhiên có quyền tiêu tiền trong nhà rồi. Vả lại kiếm tiền không phải để tiêu tiền sao? Trong nhà lại không thiếu tiền, cậu chủ muốn tiêu thì cô cứ để cậu ấy tiêu. Thấy Lâm Phi và Mộ San San căng thẳng với nhau, lại được Lâm Phi nhờ vả, dì Quế tiếp tục bênh vực Lâm Phi. “Đúng là dì Quế thấu đáo mọi chuyện. Nể mặt dì, anh cho em cơ hội nhận sai. Thế này đi, từ nay về sau mỗi tháng em đưa anh chín đến mười triệu nhân dân tệ, anh có thể tha thứ cho em.” Lâm Phi vừa lên tiếng, Mộ San San vốn dĩ vì hắn ngắt lời mình mà thấy khó chịu thì giờ đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn hắn chằm chằm như muốn đóng băng hắn lại. Nhiệt độ của cả căn phòng như giảm xuống vài độ. “Lâm Phi, anh đúng là vô liêm sỉ.” Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng được Mộ San San rít ra từ kẽ răng, đủ để thấy cô khó chịu thế nào. Nếu có ai đó không hiểu chuyện nghe thấy, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng giữa Mộ San San và Lâm Phi có mối thù không đội trời chung nữa. Thực sự thì nếu không phải điều kiện không cho phép, Mộ San San thật sự chỉ muốn cắn chết Lâm Phi cho rồi. Vốn dĩ Mộ San San cho hắn sáu tệ vì khó chịu với hành động hắn lén lút đưa người con gái khác đi khách sạn và còn bị nhận lệnh cấm túc tới khách sạn. Trong lúc tức giận, Mộ San San muốn lấy số tiền này để dọa hắn, khiến hắn suy nghĩ lại đừng làm xằng làm bậy sau lưng cô rồi suốt ngày đi không về. Nếu như Lâm Phi có thể tĩnh tâm ngoan ngoãn chục ngày hay nửa tháng thì nói không chừng Mộ San San sẽ mềm lòng xóa bỏ lệnh cắt giảm chi tiêu. Đúng như dì Quế nói, cô dù gì cũng là vợ Lâm Phi, và cô cũng luôn nỗ lực làm một người vợ tốt, thậm chí vì vậy mà Mộ San San đương nhiên sẽ không để Lâm Phi phải tiêu tiền tằn tiện như thế. Nhưng bây giờ bị Lâm Phi chọc tức, tổng giám đốc Mộ đương nhiên sẽ thực hiện lệnh cắt giảm chi tiêu với Lâm Phi. Không một chút ăn năn hối hận nào, thậm chí còn lấy lòng dì Quế nạt nộ cô. Thi hành, thi hành, kiên quyết thi hành. Sáu tệ, sáu tệ, cho đúng sáu tệ! “Đây cũng không phải lần đầu tiên em mắng anh vô liêm sỉ nữa. Anh thừa nhận có lúc anh cũng có hơi vô liêm sỉ với em nhưng em có từng nghĩ xem vì sao anh lại vô liêm sỉ với em vậy không?” Ít nhiều cũng cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của Mộ San San, Lâm Phi đành mềm lòng tiếp cận Mộ San San. Nếu như bình thường thấy Lâm Phi tiếp cận như vậy, lại biết bản tính hắn vô liêm sỉ thì vì tránh bị Lâm Phi lợi dụng, Mộ San San sẽ né luôn lập tức. Nhưng hôm nay Mộ San San đã bị hắn chọc tức tới đỉnh điểm. Đối diện với từng bước chân dồn về phía mình, Mộ San San không hề tỏ ra mềm yếu. Đôi mắt lạnh lùng của cô cứ thế nhìn Lâm Phi chằm chằm, đôi môi kia hé mở rồi lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không nghĩ rằng lúc anh vô liêm sỉ với tôi lại còn lý do gì nữa cả.” “Anh vô liêm sỉ vì em không cho anh đụng chạm. Nếu em cho anh đụng vào người em thì anh hà cớ gì phải bỏ gần tìm xa, bỏ tiền đi khách sạn.” Đang lúc khó chịu với Mộ San San, Lâm Phi không cho cô cơ hội phản bác lại, cứ thế ôm luôn Mộ San San rồi sải bước lên tầng, vừa đi vừa nói: “Em đã mắng anh vô liêm sỉ thì hôm nay anh vô liêm sỉ cho em xem.”