Cửu dương binh vương

Chương 361 : Chỗ dựa vững chắc

“Phó phòng Lâm, không ngờ lớn bé anh lại ăn tất đấy.” Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị tầng hai mươi sáu toà nhà Vọng Nguyệt. Thẩm Huyên với khuôn mặt xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, mặt mày lộ rõ vẻ khó tin. Không thể trách thư ký Thẩm được vì ngay từ khi bước vào cửa văn phòng tổng giám đốc thì Hứa Doanh Doanh đã nhào luôn vào Lâm Phi như vậy rồi. Vả lại cái lý do xin cưới của Hứa Doanh Doanh quả thực suýt chút nữa khiến thư ký Thẩm buồn cười chết mất. Thực tế thì sau khi nghe lý do xin cưới kỳ lạ của Hứa Doanh Doanh, thư ký Thẩm đã không sao nhịn nổi mà bật cười rồi. Nếu không phải nể tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San đang ở ngay đây thì e rằng cô đã nhịn không nổi mà ôm bụng cười ha hả. Vốn dĩ một cô nha đầu như Hứa Doanh Doanh ban ngày ban mặt chạy vào văn phòng tìm Lâm Phi rồi xin hắn cưới mình đã đủ kỳ dị rồi. Nếu không phải vì có mặt Mộ San San ở đây thì có lẽ thư ký Thẩm đã kéo luôn Hứa Doanh Doanh ra hỏi cô nhóc xem rốt cục giữa cô nhóc và Lâm Phi đã từng xảy ra chuyện gì. Bây giờ ấy mà, Thẩm Huyên đương nhiên là không có ý định hỏi Hứa Doanh Doanh luôn. Tình nhân của phó phòng Lâm vì không chịu được cực khổ trên đường học nên xin phó phòng Lâm cưới mình. Thẩm Huyên thật không nghĩ ra có tin gì giật gân hơn tin này nữa. Thực tế thì sau khi bông đùa với Lâm Phi một câu, Thẩm Huyên đã không thể nào chờ đợi thêm được nữa, chỉ mong nhanh về để kể luôn tin tức sốt dẻo này cho các thư ký và trợ lý khác biết. “Tiểu Huyên Huyên, cái gì nên nói, cái gì không nên nói tôi nghĩ không cần tôi nhắc cô chứ?” Cái ý đồ buôn dưa lê kia của Thẩm Huyên đã viết hẳn trên trán thế kia, sao Lâm Phi có thể không nhận ra được chứ. Cái gọi là “việc trong nhà có gì xấu xa thì che đậy lại” Lâm Phi đương nhiên hiểu nên hắn không thể để Thẩm Huyên đem chuyện Hứa Doanh Doanh đến tìm hắn đòi cưới mang ra ngoài buôn được. “Phó phòng Lâm, tôi nghĩ tôi cũng cần nhắc anh một câu. Tôi là thư ký của tổng giám đốc Mộ, không phải thư ký của anh. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi nghĩ không cần anh phải nhắc tôi.” Câu này của Thẩm Huyên đã rõ ràng ý tứ. Cô ta là người của Mộ San San, không đến lượt một phó phòng như Lâm Phi dạy dỗ. Nghe thì có vẻ câu nói này của Thẩm Huyên có ý tứ không mấy khách sáo nhưng nếu thật sự nói ra thì thư ký Thẩm cũng chẳng cần phải nể mặt Lâm Phi làm gì. Tập đoàn Mộ Thị không giống với các công ty khác. Tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San có quyền lực ở đây, đặc biệt là sau khi nhận được sự ủng hộ từ người cô của Thẩm Bội Ni là Thẩm Phương Hoa thì địa vị và quyền lực của Mộ San San lại càng lên tầm cao mới. Ở một địa vị như vậy, là thư ký trực tiếp của Mộ San San, thậm chí lại là thư ký cứng, có quyền thế như Thẩm Huyên thì quả thực đương nhiên có quyền thế, không phải nể nang Lâm Phi làm gì. Đương nhiên điều kiện là mối quan hệ trong cuộc hôn nhân giữa Lâm Phi và Mộ San San chưa được công khai. Nếu cuộc hôn nhân giữa Lâm Phi và Mộ San San được công khai thì e rằng không cần Lâm Phi phải lên tiếng mà việc Hứa Doanh Doanh xin hắn cưới mình như thế này đương nhiên sẽ được Thẩm Huyên chủ động bấm phím “delete” trong bộ nhớ. Vấn đề hiện tại nằm ở chỗ mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San lại chưa được công khai. Cho dù hắn có lòng muốn dùng quyền lực của Thái Tử Gia trong tập đoàn Mộ Thị để uy hiếp Thẩm Huyên thì Thẩm Huyên cũng sẽ không tin. “Cô chắc là không cần tôi nhắc nhở cô chứ?” “Đương nhiên. Nếu như phó phòng Lâm không có việc gì thì tôi phải làm việc đây.” Làm việc cái chết tiệt gì cơ chứ. Có mà đi buôn dưa lê hót chuyện thì có. Quen biết Thẩm Huyên không phải một hai ngày, sao Lâm Phi có thể không nhìn ra được tâm tư của cô ta chứ. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cái suy nghĩ của cô ta đã viết rõ ràng trên mặt thế kia, bất kể là ai cũng có thể nhận ra được chứ chẳng cần phải là Lâm Phi. “Cô có từng nghĩ xem ý của tôi cũng là ý của tổng giám đốc Mộ hay không?” “Ý gì, lẽ nào phó phòng Lâm muốn thay thế tổng giám đốc?” Thay thế thì không đến mức nhưng ôm cô ấy lên giường thì hắn rất muốn. Sau khi nghĩ thầm như vậy, Lâm Phi từ từ đi gần tới Thẩm Huyên, không cho cô có cơ hội né tránh mà kéo eo cô rồi ghé sát vào đôi tai ngọc ngà kia mà thỏ thẻ: “Cô có từng nghĩ tôi cũng là quản lý cấp cao của công ty nên ở một mức độ nhất định, tôi cũng đại diện cho hình tượng công ty không. Cô đi buôn dưa lê chuyện của tôi thì vô hình chung là bôi nhọ tổng giám đốc Mộ. Cô cho rằng đây là điều mà tổng giám đốc Mộ muốn thấy sao?” “Hay là cô cho rằng đội bảo vệ số hai của chúng tôi đều ăn không ngồi rồi?” “Không, không có. Tôi, tôi không nghĩ nhiều như thế.” Dù gì cũng chỉ là một cô gái công sở bình thường, bị Lâm Phi kéo vào lòng doạ dẫm như thế, Thẩm Huyên hết sức run rẩy. Khí phách cao ngạo lúc nãy bây giờ đã tan biến đi đâu hết. “Xem ra cô đã hiểu ra rồi đấy. Đã thế thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Quay về làm việc đi.” Thấy Thẩm Huyên bị mình doạ cho sợ hãi, sau khi kiếm được chút hời từ phía Thẩm Huyên rồi đẩy được cô ta về phòng thư ký, Lâm Phi giờ chỉ còn bận tâm đến cô nhóc Hứa Doanh Doanh đang trong văn phòng Mộ San San mà thôi. …… “Chị Mộ, em quyết định rồi, tạm thời em không cần đại thúc cưới em nữa.” Sau khi xử đẹp Thẩm Huyên rồi quay về văn phòng của Mộ San San, Lâm Phi có lòng định thăm dò ý tứ cô vợ tổng giám đốc của mình xem định dạy dỗ Hứa Doanh Doanh thế nào thì khi vừa bước vào văn phòng, hắn đã nghe được quyết định khiến hắn được thở phào nhẹ nhõm của Hứa Doanh Doanh. Lâm Phi thở phào, cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nha đầu Hứa Doanh Doanh nên không kiềm chế nổi mà giơ ngón tay cái lên ra hiệu với vợ mình. Nha đầu Hứa Doanh Doanh không phải khó xử lý, về điểm này thì Lâm Phi biết rất rõ. Bình thường khi ở cùng với nha đầu Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi cũng chẳng mấy khi đau đầu vì cô nhóc. Vốn dĩ Lâm Phi còn đang suy nghĩ xem làm sao để có thể khiến Hứa Doanh Doanh từ bỏ ngay ý định bắt hắn cưới. Nhưng không ngờ cô vợ tổng giám đốc Mộ San San của mình đã thay mình xử lý gọn gàng việc này rồi. Từ điểm này có thể thấy cô vợ tổng giám đốc Mộ San San vẫn rất đạt tiêu chuẩn. Đương lúc Lâm Phi nghĩ xem nên nói gì thì Mộ San San hé môi lên tiếng trước: “Phó phòng Lâm, anh đến đúng lúc lắm. Tôi đã nhận Hứa Doanh Doanh làm em gái kết nghĩa rồi. Sau này hy vọng anh nể mặt tôi mà giữ sự tôn trọng tối thiểu nhất với cô bé.” Mẹ kiếp? Em gái kết nghĩa, cái trò đùa này hơi quá đó nha. “Đại thúc, từ nay về sau cháu có chỗ dựa vững chắc là chị Mộ rồi. Chú không được tuỳ tiện bắt nạt cháu. Chú phải tôn trọng cháu, bảo vệ cháu, nghe lời cháu, nếu không chị Mộ sẽ giúp cháu dạy dỗ chú.” Thấy cái mặt Hứa Doanh Doanh ở kia cứ thượng lên trời, bộ dạng hết sức đắc ý, Lâm Phi cảm thấy thê lương thay cho cô nhóc. Bề ngoài thì có được chỗ dựa vững chắc như tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San đây, Hứa Doanh Doanh quả thực có thể tung hoành trong tập đoàn Mộ Thị, thậm chí là chèn ép Lâm Phi. Thế nhưng đừng quên Mộ San San cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, cũng là vợ chính thất của Lâm Phi. Hứa Doanh Doanh trở thành em gái kết nghĩa của Mộ San San, cũng có nghĩa là em kết nghĩa của Lâm Phi. Chiêu này của Mộ San San nghe thì có vẻ như đang chống lưng cho Hứa Doanh Doanh nhưng thực tế thì chính là ngăn chặn khả năng Hứa Doanh Doanh lấy Lâm Phi. Đúng là trẻ người non dạ, câu này quả là đang nói tới nha đầu Hứa Doanh Doanh này…