Cửu dương binh vương
Chương 353 : Thanh long ra tay, hoa hồng gặp nạn (phần 7)
Biệt thự Hoa Hồng, đại bản doanh của hội Hoa Hồng Gai ở ngoại ô phía Tây thành phố Trung Hải.
Gần biệt thự riêng của Huyết Mai.
“Bỉ ổi!”
“Vô sỉ!”
“Liều mạng với hắn!”
Thấy con dao găm Thụy Sĩ của Kiều Huy không những không đâm trúng Nghiêm Thiên Báo mà ngược lại bản thân Kiều Huy còn bị ám tiễn của Nghiêm Thiên Báo đâm trúng, những hội viên ẩn nấp trong biệt thự Hoa Hồng nổi trận lôi đình định phá cửa ra ngoài.
Tạch!
“Tôi chịu thua.”
Trước khi những hội viên này phá cửa xông ra, Kiều Huy đã cố nén nỗi đau rút ám tiễn ra khỏi bụng vứt xuống đất, đồng thời khôn ngoan chọn cách rút vào trong.
Chủ động rút lui không có nghĩa Kiều Huy đã đánh mất hoàn toàn ý chí chiến đấu, dù gì hắn cũng xuất thân trong quân ngũ, lại lăn lộn nhiều năm nên cho dù bị thương ở bụng, Kiều Huy hoàn toàn có thể dựa vào ý chí của bản thân tiếp tục liều mạng với Nghiêm Thiên Báo.
Mặc dù Nghiêm Thiên Báo cũng là một đối thủ đáng gờm nhưng so với người xuất thân lính tráng như Kiều Huy thì vẫn kém hơn một chút. Nếu như không phải nhờ áo giáp trong và ám tiễn, Nghiêm Thiên Báo bại dưới tay Kiều Huy chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lý do chính khiến Kiều Huy chủ động rút lui không ngoài việc hắn sợ những anh em khác nhất thời kích động mà xông ra khỏi biệt thự, bị Nghiêm Thiên Báo thủ tiêu.
Mặc dù Nghiêm Thiên Báo thắng hắn bằng những thủ đoạn không mấy đàng hoàng.
Trước khi hai người giao đấu cũng đã nói rõ không màng sống chết, vậy mà Nghiêm Thiên Báo lại mặc áo giáp trong, dùng ám tiễn, như vậy chẳng khác nào phạm quy.
Nhưng thắng là thắng, thua là thua, là lãnh đạo quan trọng của hội Hoa Hồng Gai nên điều này Kiều Huy vẫn hiểu.
.............
“Hội trưởng, trận tiếp theo để tôi.”
Trong biệt thự riêng của Huyết Mai, hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi thấy Kiều Huy bị thương, chủ động rút lui nên ngay lập tức xin được ứng chiến.
“Hội trưởng, chị, để em lên cho.”
Mạt Mạt vừa nói xong, Huyết Mai còn chưa kịp đáp lời, Lợi Lợi đã lên tiếng định xuống dưới ứng chiến.
Không chỉ hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi mà những lãnh đạo của hội Hoa Hồng Gai đứng bên cạnh Huyết Mai cũng một lòng xin ra trận.
Nghiêm Thiên Báo là kẻ thù lớn của Hoa Hồng Gai, những lãnh đạo đứng ở đây ai cũng có anh em trực tiếp hoặc gián tiếp chết dưới tay Nghiêm Thiên Báo.
Bây giờ tình thế hai bên như nước với lửa, nhất định có người sống kẻ chết, Kiều Huy lại bị Nghiêm Thiên Báo làm bị thương nên những lãnh đạo này lòng đều nóng như lửa đốt, muốn liều mạng với Nghiêm Thiên Báo.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, trận này để tôi.”
Huyết Mai vừa nói xong, những lãnh đạo vừa xin ứng chiến liền chết lặng.
“Hội trưởng không được.”
“Hội trưởng à, Nghiêm Thiên Báo này quá gian xảo, xin hội trưởng nghĩ lại.”
“Hội trưởng, để tôi đi thì hơn.”
Một lát sau khi nhận thức được vấn đề, họ đồng loạt lên tiếng phủ nhận đề nghị của Huyết Mai.
Thực lực của Kiều Huy ai nấy đều biết, vậy mà hắn cũng bại dưới tay của Nghiêm Thiên Báo, làm sao những người khác có thể cho Huyết Mai đi mạo hiểm chứ.
Thân phận của Huyết Mai đặc biệt, một khi cô thua trận, ý chí chiến đấu của các hội viên Hoa Hồng Gai sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Cho dù Huyết Mai chiến thắng bằng chính năng lực của mình thì cũng không dám chắc Nghiêm Thiên Báo không trở mặt.
Ở trong biệt thự, Hoa Hồng Gai còn có thể dựa vào tay bắn tỉa để ứng phó với Thanh Long bang nhưng nếu Huyết Mai ra ngoài chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Một khi hội trưởng Huyết có mệnh hệ gì, Hoa Hồng Gai sẽ như rắn mất đầu.
“Hội trưởng, thân phận của cô không tiện ứng chiến, vẫn nên để chị em chúng tôi đi thì hơn.”
“Ý tôi đã quyết, mọi người không cần nói nhiều.”
Huyết Mai xua tay bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn rồi quay người đi xuống dưới.
Huyết Mai quản lý Hoa Hồng Gai nhiều năm, điều những lãnh đạo này nghĩ tới, đương nhiên cô cũng đã lường trước.
Đối với người có thân phận như cô mà nói thì thực sự không phù hợp để đích thân ra trận.
Nếu không vì tình thế ép buộc, nghĩ tới Hoa Hồng Gai, chắc chắn Huyết Mai sẽ không mạo hiểm như vậy.
Thời gian còn lại của Hoa Hồng Gai không nhiều. Không bao lâu nữa, Thanh Long bang sẽ đào hết số thuốc nổ chôn dưới biệt thự, lúc đó bọn họ sẽ không phải kiêng dè gì mà dùng RPG 7, Hoa Hồng Gai chẳng khác nào dê treo miệng cọp.
So với việc bị RPG - 7 bắn chết, không bằng liều mạng một phen may ra có thể đuổi được hết đám Thanh Long bang trước khi chúng đào hết thuốc nổ, trừ khử Nghiêm Thiên Báo hoặc có lẽ có thể nhân lúc hỗn loạn giành lấy cơ hội sống còn.
Nghĩ vậy, Huyết Mai liền không tiếc thân mình mạo hiểm.
Xét về thực lực cá nhân, Kiều Huy đủ tư cách đứng trong top ba hội Hoa Hồng Gai. Ngay cả hắn cũng bị Nghiêm Thiên Báo đánh lén thì kết cục của những lãnh đạo khác cũng không mấy khả quan. Để họ ra trận chẳng những sẽ lãng phí thời gian, mà còn đánh mất cơ hội tốt tiêu diệt Nghiêm Thiên Báo, tìm đường sống cho hội Hoa Hồng Gai.
Nghĩ đi nghĩ lại, Huyết Mai không tìm ra bất cứ người nào có thể thắng được Nghiêm Thiên Báo ngoài cô ra!
Mặc dù hội trưởng Huyết là thân con gái nhưng từ nhỏ đã được Vệ lão chỉ dạy, thực lực của cô cũng không thua kém Kiều Huy.
.............
Huyết Mai bỏ mặc mọi lời căn ngăn của người trong hội chậm rãi bước ra khỏi biệt thự với gương mặt quyến rũ, thân hình nảy nở mà uyển chuyển.
Cùng với sự xuất hiện của Huyết Mai, đám người Thanh Long bang đang reo hò không ngớt vì thắng lợi của Nghiêm Thiên Báo nghẹn ứ cổ họng không nói nên lời.
Giây phút Huyết Mai xuất hiện, ngay cả Nghiêm Thiên Báo cũng không nén nổi ngạc nhiên trong lòng, hắn đột nhiên làm mặt nghiêm nghị như đối mặt với kẻ địch lớn.
“Đúng là làm tôi kinh ngạc đó, không lẽ Hoa Hồng Gai hết người mà lại để hội trưởng Huyết đích thân ra trận?!”
Nghiêm Thiên Báo vừa lên tiếng chế giễu vừa âm thầm chuẩn bị thế phòng thủ.
Rõ ràng, sự xuất hiện của Huyết Mai tạo cho Nghiêm Thiên Báo một áp lực không nhỏ.
Mặc dù Nghiêm Thiên Báo cũng là hổ tướng số một của Thanh Long bang nhưng Huyết Mai là hội trưởng của Hoa Hồng Gai. Tuy cô chỉ là thân con gái nhưng tiếng tăm lẫy lừng, Nghiêm Thiên Báo không thể không đề phòng.
Dù sao đi nữa, Huyết Mai cũng là đại diện của cả hội Hoa Hồng Gai!
“Tuy tôi là hội trưởng những cũng là một thành viên của Hoa Hồng Gai, sao lại không được ứng chiến. Nếu như Nghiêm đường chủ cảm thấy có gì không ổn có thể mời Tam Gia của mấy người tới đây.”
Ý của Huyết Mai, đương nhiên Nghiêm Thiên Báo hiểu.
Nếu như trước đây phải một mình đối diện với Huyết Mai, có lẽ Nghiêm Thiên Báo thực sự sẽ cảm thấy thiếu tự tin nhưng bây giờ thì khác, lực lượng còn lại của Hoa Hồng Gai đã bị Thanh Long bang bao vây, Tam Gia đã hứa cho hắn làm phó bang nên trước mặt những anh em Thanh Long bang, hắn không thể yếu thế.
“Hiếm khi hội trưởng Huyết chịu chỉ dạy, tôi cầu còn không được, mời!”
Chữ “mời” vừa dứt, Đường đao của Nghiêm Thiên Báo đã chém về phía Huyết Mai...
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
135 chương
83 chương