Cửu dương binh vương

Chương 352 : Thanh long ra tay, hoa hồng gặp nạn (phần 6)

Trong biệt thự Hoa Hồng, đại bản doanh của Hoa Hồng Gai ở phía Tây thành phố Trung Hải. Phía trước biệt thự của Huyết Mai. So với sự náo nhiệt xôn xao khi Lôi Chiến đánh thắng hai thành viên của Hoa Hồng Gai, sau khi Kiều Huy dành chiến thắng, bầu không khí yên tĩnh đến lạ. Chỉ có Kiều Huy đứng sừng sững trước biệt thự của Huyết Mai, con dao găm của Thuỵ Sĩ sáng loáng sắc lẹm dưới ánh trăng. Những giọt máu nhỏ xuống đất nhắc nhở đám người rằng sự thật Kiều Huy mới là người chiến thắng. Bốp! Bốp! Bốp! “Đội trưởng Kiều, thân thủ tốt lắm.” Sau hồi lâu im lặng, Nghiêm Thiên Báo – người chỉ huy trận chiến của Thanh Long bang lúc này ra mặt vỗ tay giòn dã. Nghiêm Thiên Báo cũng không phải đang nói bóng gió gì. Câu nói này xuất phát từ tận đáy lòng hắn. Mặc dù Kiều Huy không vạm vỡ to cao, khi đứng cạnh một người cao gần hai mét như hắn càng trở nên nhỏ bé. Nhưng thân thủ của Kiều Huy phải khiến cho Nghiêm Thiên Báo thừa nhận, thậm chí còn có phần nể phục. Điều đó không hẳn là vì sau khi Kiều Huy lâm trận, với sức mạnh như vũ bão, hắn ta đã khiến Lôi Chiến thật sự thảm hại. Nếu không phải kịp thời lên tiếng bảo Lôi Chiến dừng tay thì e rằng Lôi Chiến đã chết dưới con dao găm Thuỵ Sĩ của Kiều Huy rồi. Ở một mức độ nào đó mà nói thì cái áp lực mà Kiều Huy đem tới cho Thanh Long bang thậm chí không hề kém so với áp lực mà Nghiêm Thiên Báo đem tới cho Hoa Hồng Gai. Mặc dù Kiều Huy không chỉ huy anh em trực tiếp như Nghiêm Thiên Báo nhưng Kiều Huy với các tin tức tình báo tinh thông của Kiều Huy thực sự đã khiến Thanh Long bang chịu tổn thất không hề nhẹ. Cũng giống như đội ám sát mà Hoa Hồng Gai phái đi để ám sát Nghiêm Thiên Báo, phía Thanh Long bang cũng không dưới một lần phái tiểu đội ám sát đi với mưu đồ giết chết Kiều Huy. Hiện giờ Kiều Huy giống Nghiêm Thiên Báo, vẫn sống yên ổn chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy thực lực của hắn. Mặc dù trong nội bộ Hoa Hồng Gai, Kiều Huy không phải quá xuất sắc. Nhưng cho dù là lãnh đạo cấp cao của Hoa Hồng Gai hay lãnh đạo cấp cao của Thanh Long bang thì đều hiểu rằng luận về thực lực, mưu trí hay nhân duyên thì nếu bỏ qua Vệ Lão và Huyết Mai thì Kiều Huy chắc chắn sẽ được xếp vào top ba trong hội Hoa Hồng Gai. Nếu không phải Kiều Huy hành sự không quá rầm rộ thì danh tiếng của hắn ở thế giới ngầm thành phố Trung Hải thậm chí chẳng hề thua kém so với hổ tướng số một của Tam Gia Thanh Long bang. Người được gọi với cái tên Tam Gia của Thanh Long bang cũng đã từng hết lời khen ngợi Kiều Huy. Kể cả Vệ Lão cũng đã từng có lần gợi ý với Huyết Mai rằng nếu ngày nào đó mà Kiều Huy có ý thì tìm một cơ hội thích hợp, để đưa Kiều Huy lên làm hội phó Hoa Hồng Gai. Về chức hội phó này, Huyết Mai cũng đã từng nhắc khéo với Kiều Huy. Nếu không phải Kiều Huy xuất thân trong quân đội, bản tính trầm tĩnh thì có lẽ hắn đã được nhận chức hội phó Hoa Hồng Gai lâu rồi. “Đội trưởng Kiều. Tôi và anh đứng đầu mỗi mảng khác nhau. Hôm nay có vài lời tôi không nói không được thoải mái.” Sau khi quan sát Kiều Huy hồi lâu, Nghiêm Thiên Báo giơ cây Đường đao lên rồi lạnh lùng lên tiếng. “Nghiêm đường chủ vui tính quá. Việc đã tới nước này, có gì mà không thể nói chứ.” Nghiêm Thiên Báo quản lý cả Thanh Long bang, Kiều Huy lại quản lý đội tình báo của Hoa Hồng Gai, nói hai người đứng đầu mỗi mảng khác nhau cũng chẳng có gì là sai. Hai bên đánh nhau cũng chẳng phải một hai lần. Trước khi ra tay với Nghiêm Thiên Báo, có nói rõ ràng vài câu thì Kiều Huy cũng không phản đối. Đương nhiên chủ yếu vẫn là vì cho dù là Kiều Huy hay là Nghiêm Thiên Báo thì cũng đang kéo dài thời gian. Nghiêm Thiên Báo muốn kéo dài thời gian để đàn em có thể đào hết số bom được chôn trong biệt thự Hoa Hồng. Còn Kiều Huy lại muốn kéo dài thời gian để đội Đỗ Chính Đình kịp quay về. Cả hai bên rõ ràng là cùng chung ý định. Nếu không thì hai bên đã dứt khoát với nhau luôn chứ đâu cần Nghiêm Thiên Báo và Kiều Huy phải phí lời. “Mặc dù mỗi người làm chủ một mảng khác nhau nhưng cho dù là tôi hay là các anh em của tôi thì đều nể phục đội trưởng Kiều. Những lời này tôi nói từ tận đáy lòng. Tôi thậm chí đã nhiều lần nghĩ rằng nếu anh và tôi không phải đối đầu làm kẻ địch thì tốt biết bao.” “Việc đã tới nước này, có gì thì đường chủ Nghiêm cứ nói thẳng.” “Hay cho câu việc đã tới nước này. Đội trưởng Kiều đã nói vậy thì tôi cũng không vòng vo làm gì. Những người tham gia chiến đấu như chúng ta đều hiểu rằng Hoa Hồng Gai đã hết thời rồi. Với thực lực của đội trưởng Kiều, cũng không cần phải xuống địa ngục với hội Hoa Hồng Gai. Bây giờ nếu đội trưởng Kiều gật đầu, tôi có thể lấy cái đầu này ra đảm bảo anh sẽ là khách quý của Thanh Long bang, thậm chí chỉ cần anh đồng ý, tôi tin Tam Gia tuyệt đối không ngại để anh trở thành thành viên cấp cao trong Thanh Long bang. Chỉ cần anh gật đầu thôi.” Nói tới cuối cùng, giọng điệu của Nghiêm Thiên Báo thậm chí còn mang theo ý thỉnh cầu. Trước đó Nghiêm Thiên Báo đã từng nói nếu Hoa Hồng Gai chịu đầu hàng thì có thể bảo toàn mạng sống. Vậy thì lúc này Nghiêm Thiên Báo lại nói với Kiều Huy rằng chỉ cần Kiều Huy gật đầu, Kiều Huy không những sống mà có thể trở thành thành viên cốt cán của Thanh Long bang. Thực chất thì hắn đang đánh giá cao thực lực của Kiều Huy và cao hứng muốn mời Kiều Huy về đội mình. “Chúng ta chiến đấu với nhau nhiều năm, tôi cũng rất nể phục đường chủ Nghiêm. Nhưng đường chủ cũng hiểu rằng tất cả những gì mà Thanh Long bang làm đều đã vượt qua giới hạn trong một số chuyện. Thay vì việc đường chủ Nghiêm và Thanh Long bang phải đối mặt với sự uy hiếp và áp bức thì chi bằng bỏ đao kiếm xuống, đầu hàng Hoa Hồng Gai chúng tôi, nói không chừng ngày nào đó còn có thể giữ lấy cho mình cái mạng.” Mặc dù Kiều Huy không có nhiều toan tính như Nghiêm Thiên Báo nhưng dù gì hắn cũng là người đứng đầu tổ chức tình báo của Hoa Hồng Gai. Nghiêm Thiên Báo biết dùng lời nói để kích động lòng người thì Kiều Huy đương nhiên sẽ không thể không biết cách nhân cơ hội mượn lời nói để phản bác lại. “Đáng tiếc, e rằng kiếp này không có cơ hội làm cộng sự với đội trưởng Kiều rồi.” Mặc dù Nghiêm Thiên Báo mồm thì nói đáng tiếc nhưng mặt thì chẳng hề thể hiện sự nuối tiếc gì cả. Tay hắn bắt đầu ra đòn dứt khoát. Mới chỉ vừa dứt lời, hắn đã bổ luôn thanh Đường đao trong tay về phía Kiều Huy. Keng! Đúng như Kiều Huy nói, hai bên đối đầu nhiều năm. Kiều Huy đã nhiều lần tìm hiểu về Nghiêm Thiên Báo cũng như phong cách hành sự của hắn. Sớm đã biết con người của Nghiêm Thiên Báo nên khi hai bên đối đầu với khí thế không chết không nghỉ, Kiều Huy sao có thể không đề phòng Nghiêm Thiên Báo cho được. Mặc dù Nghiêm Thiên Báo ra tay trước nhưng Kiều Huy sớm đã có phòng bị nên không hề bị Nghiêm Thiên Báo lấn lướt quá nhanh. Chẳng mấy chốc, hai người kẻ tiến người lui đánh nhau tới tấp. Mãi tới sau khi giao chiến, Kiều Huy mới có thể tận dụng thời cơ dùng con dao găm Thuỵ Sĩ đâm trúng mạn dưới sườn của Nghiêm Thiên Báo. “Hỏng rồi.” Sau khi con dao găm Thuỵ Sĩ đâm trúng mạn sườn của Nghiêm Thiên Báo, Kiều Huy biết rằng Nghiêm Thiên Báo nhiều khả năng mặc áo chống đạn nên mới tự nhủ “hỏng rồi.” Kiều Huy biết không ổn, định thu con dao găm về rồi tiếp tục tấn công nhưng ngặt nỗi Nghiêm Thiên Báo với kinh nghiệm cả chục năm trong giới xã hội đen cũng không phải hạng vừa. Mặc dù Kiều Huy có thể né được phát chém của thanh Đường đao mà Nghiêm Thiên Báo tung ra nhưng không thể né được mũi tên mà hắn giấu kín…