Cửu dương binh vương

Chương 312 : Canh bạc một tỉ (phần 1)

“Cảm ơn.” Trong sảnh khách của khách sạn Hoàng Gia, sau khi được Lâm Phi ôm eo kéo đi khỏi vụ cãi cọ với Phương Văn Hi, Mộ San San nhẹ nhàng lên tiếng. Bên cạnh Mộ San San, ngoài Lâm Phi ra thì không hề có bất cứ ai cả. Rõ ràng câu “cảm ơn” này của Mộ San San là nói cho Lâm Phi nghe. Bản tính của Mộ San San lạnh lùng, khi đối mặt với ông chồng hời Lâm Phi, cô hầu như đều rất lạnh nhạt. Nói tóm lại, tổng giám đốc Mộ không phải là một người con gái dễ dàng để lộ cảm xúc, càng không phải là người tuỳ tiện nói câu cảm ơn với người khác. Thế nhưng Mộ San San lại nói cảm ơn với Lâm Phi. Mặc dù cô nói không quá to nhưng thông qua ánh mắt kiên định đầy thành ý và dịu dàng đang nhìn Lâm Phi thì có thể nhận ra được tổng giám đốc Mộ nói câu này từ tận đáy lòng. Vì Mộ San San biết rõ Lâm Phi hết lần này tới lần khác khiêu khích Lâm Phi không có lý do gì khác ngoài giúp cô trút giận. Mặc dù Mộ San San vốn dĩ lạnh lùng nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết tức giận là gì. Việc đầu tư vào Mỹ Thực Lâm là quyết định nhất thời của cô, nhưng lại là một bước đi quan trọng làm tiền đề để lấn sân sang lĩnh vực ẩm thực. Mỹ Thực Lâm bị Phương Văn Hi thu mua lại, ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng chính là minh chứng cho việc Mộ San San phải làm lại từ đầu. Từ thái độ của tổng giám đốc Mộ trước đó với Trịnh Dân Hoà có thể nhận ra vì việc thu mua Mỹ Thực Lâm mà tâm trạng của cô không mấy tốt đẹp. Vì tức giận, và vì ảnh hưởng tới lợi ích của cả tập đoàn Mộ Thị nhưng lại không thể nói với bất cừ ai nên Mộ San San cảm thấy bí bách khó chịu, cô chỉ có thể chôn giấu nó trong lòng. Bây giờ Lâm Phi đã giúp cô được hả giận nên tổng giám đốc Mộ phải nói lời cảm ơn với Lâm Phi. Chuyện này không liên quan gì tới chuyện tình cảm của hai người. tổng giám đốc Mộ có thể nói cảm ơn với Lâm Phi hoàn toàn là vì tâm trạng cô đang rất tốt. Vì cao hứng, vì vui nên cảm ơn. “Vợ San San yêu quý của anh à, em không thấy rằng nói cảm ơn với chồng mình sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên xa cách sao?” Lâm Phi không hiểu vì sao Mộ San San lại cảm ơn mình nhưng điều đó cũng không liên quan tới việc hắn nhân cơ hội Mộ San San nói lời cảm ơn mà kéo gần thêm mối quan hệ của hai người. “Anh có thể lựa chọn không nghe.” Mộ San San hiển nhiên không quan tâm những gì mà Lâm Phi đang nói. Tổng giám đốc Mộ hiện tại đang rất vui nên đương nhiên nghĩ gì nói ấy. Nghĩ mà xem, khi tổng giám đốc Mộ bị Lâm Phi chọc tức, Lâm Phi có khi nào từng nghĩ cho cảm xúc của cô không. Bây giờ lại còn nhắc tới mối quan hệ vợ chồng của hai người, không biết từ trước đến giờ hắn làm gì nữa. “Anh chỉ thấy rằng một câu cảm ơn vừa rồi chưa đủ để bù đắp lại vừa rồi anh đã giúp em trút giận, tốn mất bao nhiêu công sức võ miệng của anh.” Lâm Phi vừa dứt lời, còn chưa kịp giải thích gì thêm thì Mộ San San khi nãy vừa bị Lâm Phi “tiền trảm hậu tấu” hôn cho một cái vào môi đã thoát luôn khỏi sự kiểm soát của đôi tay Lâm Phi ngay lập tức. “Lâm Phi, anh đừng có mơ.” Sau khi giữ được khoảng cách an toàn với Lâm Phi, Mộ San San nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng rồi lên tiếng nạt nộ. “Tôi nói gì kệ tôi, anh nằm mơ đi.” “Trong lòng em hiểu mà.” “Anh chỉ là muốn em uống với anh ly rượu giao bôi thôi, không cần phải phản ứng mạnh thế chứ?” Vừa nói, Lâm Phi vừa giơ tay ra ra chỉ vào khoảng cách giữa hắn và Mộ San San. Lâm Phi thấy thật khó hiểu, uống có lý rượu giao bôi thôi, kết hôn cũng đã lâu thế rồi, có cần phải phản ứng quá thế không cơ chứ. Cũng may là cái sảnh khách này rộng rãi chứ nếu đổi lại là văn phòng của Mộ San San thì e rằng lúc này cô đã lùi luôn vào góc nào không hay rồi. Nếu mà bị người nào biết nhìn thấy thì còn cho rằng Lâm Phi đang làm gì khiến Mộ San San phải xấu hổ nữa. Nếu mà đã làm rồi thì cũng coi như xong đi. Đằng này còn chưa làm gì mà đã khiến hắn phải chịu oan ức đến mức những người xung quanh trông thấy không quên ném cho hắn cái nhìn nghi kỵ. Lâm Phi đây quả thật là ấm ức. “Thật sự chỉ là uống rượu thôi sao?” Mộ San San cũng cảm nhận được ánh nhìn của những người xung quanh, sau khi hiểu ra hắn không có ý đồ lợi dụng mình, Mộ San San mới vội vàng bước tới phía Lâm Phi. “Nếu không thì em nghĩ sao?” Lâm Phi thật sự vừa tức vừa buồn cười. Mặc dù hắn cũng thích nhan sắc xinh đẹp của vợ mình lắm chứ, thích cũng chẳng phải ngày một ngày hai nữa. Ngoài ra hắn cũng chẳng kiếm thêm được gì từ cô vợ Mộ San San của mình, thế nhưng nói thế nào thì hắn cũng đã là chồng hợp pháp của cô, vả lại khi đứng trước mặt người ngoài, Lâm Phi đây cũng giữ thể diện cho vợ lắm. Sảnh khách toàn giới thượng lưu, không phải giống như khi ở nhà chỉ có hai ngươi. Lâm Phi đương nhiên không hề có ý định xấu xa gì với Mộ San San ở một nơi thế này cả. Cho dù da mặt Lâm Phi có dày thế nào đi nữa thì hắn cũng phải nghĩ cho Mộ San San. Đương nhiên Lâm Phi cũng không thể không suy nghĩ tới một nhân tố hết sức quan trọng đó là người khởi xướng nên buổi quyên góp từ thiện này chính là Cố Lan Chi. Phó thị trưởng Cố Lan Chi vốn đã chẳng vui vẻ rồi. Nếu như Lâm Phi còn hôn Mộ San San thắm thiết trước đông người thế này thì nói không chừng phó thị trưởng Cố sẽ không để hắn yên trong cơn thịnh nộ dâng trào. Về điểm này thì Lâm Phi không thể không dè chừng. “Không uống có được không?” Mặc dù Lâm Phi giúp Mộ San San uống một ngụm khiến cô thoải mái hơn nhiều nhưg từ trước đến nay sếp Mộ lạnh lùng lại chưa hề có kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, đối với ly rượu giao bôi giữa nam và nữ, lại uống thân mật thế này rõ ràng là đã khiến cô thấy xấu hổ rồi. “Được thôi, nếu em không muốn anh giúp em lấy lại Mỹ Thực Lâm.” Vốn dĩ Lâm Phi cũng định nhân lúc Mộ San San tâm trạng tốt đẹp uống với mình một chút. Thực ra hắn cũng hiểu rằng với tính cách của Mộ San San thì sẽ không uống với hắn đâu. Thế nhưng thấy Mộ San San do dự. Trong trường hợp thế này, nếu như Lâm Phi còn không hiểu thừa thắng xông lên thì hắn cũng không phải là đại ca Lâm Phi xông pha chốn tình trường nhiều năm. “Anh có cách giúp tôi lấy lại Mỹ Thực Lâm?” Không thể trách tổng giám đốc Mộ không tin tưởng Lâm Phi, mà quả thực việc tập đoàn Phương Hưng thu mua Mỹ Thực Lâm là chuyện đã định rồi. Mộ San San nghĩ không ra Lâm Phi có thể dùng cách nào mà mua lại Mỹ Thực Lâm được. “Không thử làm sao biết.” Lâm Phi cũng đã nhận ra cô vợ tổng giám đốc của mình quan tâm tới Mỹ Thực Lâm. Về công về tư thì hắn cần phải giúp vợ mình giải quyết tâm bệnh này. Mộ San San với đôi mắt long lanh, cô không hề chớp mắt, cứ thế nhìn Lâm Phi. Đôi môi hé mở: “Chỉ cần anh có thể giúp tôi dành lại Mỹ Thực Lâm, tôi sẽ uống cùng anh.” “Nói lời giữ lời.” Lâm Phi khẽ cười, trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái. Vì câu nói này của Mộ San San, nhà hàng Mỹ Thực Lâm đó, Lâm Phi phải lấy về cho bằng được.