Cửu dương binh vương

Chương 311 : Khách quý

“Vốn dĩ tôi còn định để San San cùng đầu tư vào Mỹ Thực Lâm nhưng phó phòng Lâm đã không hoan nghênh thì thôi bỏ việc này đi vậy.” Trong sảnh tiệc của khách sạn Hoàng Gia, sắc mặt Phương Văn Hi tái mét. Mặc dù hắn nói với Mộ San San nhưng đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đằng đằng sát khí của Lâm Phi. Nói tóm lại Phương Văn Hi vẫn khá cố chấp. Hắn là thiếu gia nhà họ Phương, là tổng giám đốc của tập đoàn Phương Hưng, sao hắn có thể chịu cái “hành động thân mật” khi bị kẻ khác vã vào mặt cho như thế được. Vì Phương Văn Hi hiểu rằng nếu ra tay với Lâm Phi thì hắn không phải là đối thủ. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là hoàn cảnh không phù hợp. Kể cả hắn là thiếu gia nhà họ Phương, có cho hắn vài lá gan hắn cũng không dám ra tay động thủ trước với Lâm Phi khi đang ở bữa tiệc từ thiện được tổ chức bởi phó thị trưởng thành phố Cố Lan Chi. Nếu như hắn thật sự ra tay thì e rằng không cần Lâm Phi phải ra tay mà có quá nhiều người phía Cố Lan Chi ra tay xử lý hắn. Cũng vì Lâm Phi cũng đã từng có tư tình qua lại với Cố Lan Chi chứ nếu đổi lại là bất cứ ai dám không coi phó thị trưởng Cố ra gì thì e rằng đều sẽ không được nể mặt rồi. Bốp! “Tiểu Phương, đây là do cậu không đúng rồi. San San là người mà cậu có thể tuỳ tiện gọi sao. Sau này gặp cô ấy phải gọi là chị dâu hiểu không hả?” Phương Văn Hi nghiến răng định rời đi thì Lâm Phi kéo vai Phương Văn Hi lại bạt cho hắn một cái bạt phía sau đầu. Bốp! “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi chị dâu?” Thấy Phương Văn Hi không lên tiếng luôn, Lâm Phi đã chẳng còn mấy nhẫn nại. Hắn giáng tiếp cho Phương Văn Hi thêm một bạt vào sau đầu. “Tôi và San San từ nhỏ…” Bốp! “Cậu bị điếc à, gọi chị dâu hiểu không hả?” Liên tiếp bị Lâm Phi bạt cho ba cái, mặt mày vốn dĩ còn đang tái mét của Phương Văn Hi tối sầm cả lại. Nếu như ghé sát tai nghe, thậm chí có thể còn nghe ra Phương Văn Hi nghiến răng kèn kẹt. Rõ ràng Phương Văn Hi lúc này đã sắp phát điên lên đến nơi. Lâm Phi muốn nói gì đối với Phương Văn Hi lúc này đã không còn quan trọng nữa. Cảm xúc duy nhất của Phương Văn Hi lúc này chính là dùng hết mọi thứ có thể dùng trong tầm tay để khiến Lâm Phi biến mất khỏi tầm mắt mình. Thực tế Phương Văn Hi muốn xử lý Lâm Phi không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. Hơn một tháng trước, hắn đã từng âm thầm bắt tay với Khương Vân Bằng phái đám người bác Phúc và Đỗ Chính Đình đòi mạng Lâm Phi. Ngặt nỗi bác Phúc trọng thương trốn thoát còn đám người Đỗ Chính Đình không rõ tung tích và Lâm Phi thì còn sống sờ sờ ra đây. Điều đó là một sự cảnh tỉnh cho Phương Văn Hi. Đây cũng là lý do vì sao trong khoảng thời gian dài, Phương Văn Hi chỉ dùng thủ đoạn trong trên thương trường thu mua lại Mỹ Thực Lâm mà không hề ra tay với Lâm Phi. Nói tóm lại, không phải Phương Văn Hi không muốn ra tay với Lâm Phi mà là hắn không còn chắc chắn như trước nữa nên mới thu mua Mỹ Thực Lâm để khiêu khích tập đoàn Mộ Thị, tiện thể khiêu khích mối quan hệ giữa Mộ San San và Lâm Phi. Hiện giờ sau khi bị Lâm Phi giáng cho mấy cái bạt, Phương Văn Hi cảm thấy nhục nhã nên không màng gì quá nhiều. “Phương thiếu gia, chúng tôi đều nghe thấy rồi. Thế nào, cậu không định giới thiệu với chúng tôi vị khách quý này sao?” Đúng lúc Phương Văn Hi định lật bộ mặt của Lâm Phi ra thì có hai người đại diện doanh nghiệp đứng cách Lâm Phi không xa đang nói chuyện, nhận được lời mời tham gia bữa tiệc nên vừa cười vừa đi tới phía Phương Văn Hi đang bị Lâm Phi kéo xệch vai lên. Không giống với Mộ San San trước nay không mấy khi tham gia những buổi tiệc thế này, Phương Văn Hi là tổng giám đốc tập đoàn Phương Hưng, hắn thường xuyên tham dự các buổi tiệc của thành phố Trung Hải, các buổi tiệc của giới thượng lưu về cơ bản chẳng có buổi nào là vắng bóng hắn. Hai người đại diện doanh nghiệp nhận lời mời tham dự bữa tiệc đương nhiên cũng vì quen biết với Phương Văn Hi. Cũng vì bọn họ biết Phương Văn Hi và cũng nắm rõ thân phận của hắn nên khi đứng từ xa nhìn thấy hắn bị Lâm Phi giày vò mấy lần nên mới tự mặc nhận Lâm Phi là “khách quý”, và mong muốn được làm quen. Hai người này vô hình chung đã khiến Phương Văn Hi ngây người. Thế nhưng cũng vì trước nay tham dự không ít những bữa tiệc thế này nên Phương Văn Hi nhanh chóng định thần trở lại. Hắn lật tay, kéo Lâm Phi lại muốn nhân cơ hội hai người này vừa đi tới mà đáp trả lại cho Lâm Phi mấy cái bạt. “Chủ tịch Trương, chủ tịch Ngô, tôi giới thiệu với hai vị, vị này là…” Vừa nói Phương Văn Hi vừa toan giơ tay nhưng không thể phủ nhận suy nghĩ của hắn không hề tồi. Dù sao hắn cũng không biết mối “tư tình” của Lâm Phi và Cố Lan Chi nên hắn cho rằng Lâm Phi cũng giống với hắn, sẽ không để người ngoài nhận ra cả hai người đánh nhau, để tránh phó thị trưởng Cố Lan Chi phải để lại hình ảnh xấu trong mắt người ngoài. Nhưng ngặt nỗi là hắn đã coi thường khả năng ứng biến của Lâm Phi rồi. “Làm cái gì cơ, tôi quen cậu lắm à? Tránh xa tôi một chút đi, bớt bớt lại đi cái. Thu mua lại Mỹ Thực Lâm rồi không biết mình họ gì tên gì luôn à, chẳng phải là San San không ưng nổi cậu nên mới đá cậu sao.” Đúng lúc Phương Văn Hi định lên tiếng thì Lâm Phi đẩy hắn ra rồi nhìn hắn với bộ mặt giễu cợt chê bôi, sau đó đi tới chỗ Mộ San San đặt tay vào eo cô, vừa đi vừa nói: “Vợ à, không phải anh nói em. Vì em quá mềm lòng. Mỹ Thực Lâm mặc dù không ra thể thống gì nhưng chí ít thì có thể mua lại làm tăng thêm lợi chút phúc lợi cho nhân viên công ty mà. Sao em có thể vì nhà họ Phương đáng thương mà nhường lại cho bọn họ vậy. Lần sau em không được như vậy nữa đâu đấy.” Mặc dù Lâm Phi nói không quá lớn nhưng lại đủ khiến cho Phương Văn Hi và hai vị khách của doanh nghiệp mới đến nghe rõ mồn một. Cũng là những người có danh tiếng trong giới kinh doanh của thành phố Trung Hải nên việc tập đoàn Phương Hưng thu mua lại Mạnh Tuyết Nhi rõ ràng là họ đã nghe nói tới. Thế nhưng những câu giáo huấn vừa rồi của Lâm Phi dành cho Mộ San San quả thực đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc. “Vị vừa rồi trông quen lắm.” Một trong hai người vừa rồi lên tiếng, người này cũng chính là chủ tịch Trương mà Phương Văn Hi nhắc tới. Sau khi nhìn Mộ San San đi xa dần mới lên tiếng. “San San, đây không phải người đó của tập đoàn Mộ Thị chứ?” Người còn lại họ Ngô nhẩm lại cách gọi mà Lâm Phi vừa gọi Mộ San San, ánh mắt chợt sáng lên rồi nghĩ tới thân phận của Mộ San San. Nếu như chỉ dựa vào lời nói của Lâm Phi thì có lẽ hai người này sẽ không liên tưởng quá nhiều. Nhưng khi nhận ra tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San, nghĩ lại cách xưng hô mà Lâm Phi nói với Mộ San San thì cả hai người này đều nhìn nhau sau đó thảng thốt, như nghĩ ra điều gì vậy. Mặc dù tập đoàn Mộ Thị chưa thể so sánh với tập đoàn Phương Hưng nhưng họ cũng chẳng kém hơn là mấy. Còn Mộ San San lại nổi danh là nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải. Hai người đại diện doanh nghiệp này khó tránh khỏi suy đoán thêm về người có thể trở thành chồng của Mộ San San với thân phận “khách quý” …