Cửu dương binh vương
Chương 307 : Bù đắp
“Vợ ơi, em không có gì muốn nói với anh sao?” Sau khi thay đồ đi xuống, Lâm Phi chưng bộ mặt có hơi chút thất vọng đi tới gần Mộ San San đang đứng đợi mình ở phòng khách.
“Nói gì?”
“Với một người chồng đẹp trai như thế này, trước khi ra khỏi cửa không phải em cũng nên dặn dò anh tới buổi tiệc nhất định không được có phản ứng gì với mấy cô em dụ dỗ anh sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Mộ San San lườm hắn một cái không thèm giải thích rồi đi ra cửa.
Mặc dù ông chồng hời cũng có vẻ đẹp trai, sau khi thay bộ đồ âu lên thì quả thực khiến người ta có cảm giác anh tuấn vô cùng.
Thế nhưng Mộ San San lại không cho rằng ở một buổi tiệc thượng lưu thế này lại có những cô gái không coi trọng danh dự mà bất chấp bám lấy Lâm Phi.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Mộ San San hiểu rằng với tính cách vô liêm sỉ của ông chồng mình, nếu như thật sự mà khen hắn vài câu thì đương nhiên, Lâm Phi sẽ được đà mà lên mặt.
Vả lại, cho dù cô có dặn dò Lâm Phi thêm gì thì ông chồng hời này chắc chắn sẽ không nghe lời.
Nếu như cô nói gì mà Lâm Phi nghe thì mối quan hệ vợ chồng của bọn họ cũng không đến mức phải ngượng ngùng thế này.
Và Mộ San San cũng không đến mức tạm thời bỏ qua sự dè dặt của một người con gái mà chủ động mời lão chồng hời đi tới buổi dạ hội.
“Vợ ơi, anh có lời muốn nói với em.”
Sau khi ra khỏi cửa, Mộ San San đang chuẩn bị tới nhà xe lái xe đi thì Lâm Phi đột nhiên lên tiếng. Cô cho rằng ông chồng của mình đột nhiên lại giở chứng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia ngay lập tức trở nên lạnh lùng hẳn.
“Anh muốn nói gì?”
“Là vợ anh, em có lẽ cũng hiểu rằng một người bận rộn như anh mà bỏ hết tất cả để tham dự buổi tiệc với em thì em…”
“Nói vào trọng tâm.”
“Có phải là em nên bù đắp cho anh một chút không?”
“Bù đắp?”
Mộ San San ngây người, nếu không phải hiện giờ chỉ có cô và Lâm Phi, còn Lâm Phi đang nhìn mình với bộ đầy mong đợi thì cô còn cho rằng cô đang gặp ảo giác nữa.
“Anh muốn bù đắp thế nào?”
Khi đôi môi đỏ mọng nói câu này, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Mộ San San lạnh như huyền băng vạn năm.
Trò đùa gì thế này, hắn chọc cho Mộ San San tức tới mức tự nhốt mình trong phòng cả ngày trời. Cô còn chưa đòi Lâm Phi bù đắp đấy. Giờ ông chồng hời Lâm Phi này lại mở miệng ra đòi cô bù đắp.
Có thể không làm trò cười đó được không?
Thực tế, nếu như không nghĩ tới lát nữa còn cần Lâm Phi đi cùng tới buổi dạ hội thì Mộ San San thật sự đã tung luôn một đạp cho hắn bay sang Thái Bình Dương luôn rồi.
Mộ San San đưa Lâm Phi tới bữa tiệc vốn đã là sự thừa nhận và bù đắp lớn nhất của cô đối với Lâm Phi được chư nào.
“Môi anh hơi khô, mượn son của em dùng một chút.”
“U…”
Mộ San San đáng thương còn đang nghĩ rằng Lâm Phi đưa ra yêu cầu bù đắp thế nào cơ. Cô không thể nào ngờ được Lâm Phi lại chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng đang quét thêm lớp son bóng của mình.
Mộ San San đã nghĩ ra đủ thứ yêu cầu bù đắp vô lý mà Lâm Phi có thể nói ra, thậm chí cô cũng đã nghĩ tới ông chồng này muốn hôn mình.
Có điều với sức tưởng tượng phong phú hết sức của mình, cô vẫn không thể ngờ Lâm Phi lại “tiền trảm hậu tấu” luôn như vậy.
Giây phút bị Lâm Phi hôn trộm đó, có thể nói Mộ San San thật sự đã ngẩn ngơ, đến cả đôi mắt lạnh lùng phẫn nộ khi nãy cũng đã dịu dàng hẳn lại.
Cô như bị thi triển thuật định thân, không sao cử động được.
……
Khách sạn Hoàng Gia đẳng cấp năm sao tại thành phố Trung Hải.
Bãi đỗ xe khách sạn Hoàng Gia, đầy ắp các loại xe hạng sang. BMV hay Mercedes Benz cũng chỉ có thể coi là hạng xoàng trong số những xe ở đây.
Lâm Phi bước ra khỏi chiếc xe Lamborghini nhìn hàng dãy xe hạng sang rồi đi tới gần cô vợ tổng giám đốc khẽ nói: “Vợ ơi, em chắc chắn là chúng ta tới tham dự buổi tiệc từ thiện chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Sau khi bị Lâm Phi hôn trộm trước cửa nhà, lại còn bị dì Quế nhìn thấy, Mộ San San đương nhiên không có mấy tâm trạng mà nói chuyện với Lâm Phi. Cô lạnh lùng trả lời một câu rồi đi vào trong cửa khách sạn.
“Vợ ơi, không phải em muốn đi vào trong vậy đấy chứ?” Thấy Mộ San San đi trước, vội vàng kéo lại.
“Sao, có vấn đề gì à?” Đột nhiên bị Lâm Phi lôi lại, Mộ San San mặt mày lạnh thanh nhìn hắn.
Vấn đề lớn ấy chứ.
Nếu không phải hiểu rõ cô vợ bản tính lạnh lùng của mình không hề thích bông đùa thì Lâm Phi thật sự cho rằng tối nay Mộ San San đưa hắn tới bữa tiệc là vì cố ý muốn trêu đùa hắn.
Mặc dù Lâm Phi và Mộ San San cùng tới đây với nhau nhưng người nhận được giấy mời chỉ có một mình Mộ San San. Nếu như Mộ San San đi vào trong trước thì há chẳng phải Lâm Phi sẽ bị cho đứng ngoài sao.
Nói thế nào đi nữa thì với những buổi tiệc thế này, nếu là vợ chồng thì từ trước tới nay đều là vợ đưa chồng tới, cùng nhau đi vào được chưa nào.
Lâm Phi không giải thích nhiều với Mộ San San, hắn giơ tay ra chỉ những cặp đôi nam nữ đang đi vào trong khách sạn Hoàng Gia.
Mộ San San không phải kẻ ngốc, nếu không thì cô cũng không thể thay Mộ Hồng quản lý cả tập đoàn Mộ Thị. Thấy Lâm Phi ra hiệu như vậy, Mộ San San chợt tỉnh ngộ.
Quả thực cũng không thể trách Mộ San San phản ứng chậm. Vì thực sự thì tổng giám đốc Mộ bản tính lạnh lùng. Mặc dù với thân phận của mình, cô thường xuyên nhận được những lời mời dự tiệc thế này, thế nhưng cô hầu như không tham gia.
Trước đây, với những buổi tiệc từ thiện như hôm nay, Mộ San San đều dặn thư ký chuyển tiền, còn cô không hề tới dự.
Kể cả những lần hiếm hoi tham dự thì tổng giám đốc Mộ cũng đi một mình.
Thói quen trước nay đều đi một mình nên khó tránh khỏi hôm nay cô quên mất còn dẫn theo ông chồng hời của mình đi nữa.
May là có Lâm Phi nhắc nhở, nếu không thì buổi tiệc hôm nay lại thành tổng giám đốc Mộ có lòng mà làm hỏng việc.
Vì Lâm Phi còn đang giơ tay ra, mặc dù vẫn còn ngại ngùng, cái ngại thể hiện rõ trong ánh mắt nhưng cuối cùng thì Mộ San San cũng giơ tay ra khoác tay Lâm Phi.
“Tay anh để đâu đấy?”
Đây là lần đầu tiên khoác tay đàn ông, Mộ San San vốn dĩ còn đang gượng gạo, thấy Lâm Phi đặt tay lên eo mình, cô lạnh lùng lên tiếng ngay lập tức.
“Là em khoác tay anh trước chứ, có đi không có lại làm sao mà được.”
Nói xong Lâm Phi không cho Mộ San San có cơ hội phản bác lại, hắn đẩy eo Mộ San San tự tin sải bước vào khách sạn Hoàng Gia.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
135 chương
83 chương