Cửu dương binh vương
Chương 306 : Dự tiệc
“Anh ra ngoài.”
Trong phòng ngủ của Mộ San San, tầng hai biệt thự Lệ Thủy, Lâm Phi vinh hạnh được Mộ San San đuổi ra ngoài lần thứ hai.
“Vợ à, chúng ta đừng như vậy mà.”
Khi nãy Lâm Phi còn định nhân cơ hội Mộ San San cảm động, tiếp tục tấn công giải quyết triệt để mâu thuẫn với Mộ San San, bây giờ đã khó chịu ra mặt.
Không phải sao, Lâm Phi tự thấy rằng lời xin lỗi của hắn đã phát huy tác dụng, Mộ San San cũng đã rung động rồi, nhưng vừa chớp mắt, cô lại định đuổi hắn ra ngoài.
Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục như thế này, ngay cả đàn ông cũng không ai thích.
Cũng may người đó là Mộ San San, nếu như là người phụ nữ khác dám đối xử với hắn như vậy, chắc chắn Lâm Phi sẽ khiến cô ta hiểu ra lật mặt nhanh hơn lật sách phải trả cái giá gì.
Thực tế, nếu như không phải vì giúp Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn vào Mộ Thị làm việc mà chọc ghẹo Mộ San San, chắc chắn lúc này Lâm Phi đã xử cô theo gia pháp.
Mặc dù Mộ San San là vợ hợp pháp của hắn nhưng hai người chưa từng ngủ chung. Chưa từng ngủ chung mà lại dám đối xử với hắn như vậy, nếu như ngày nào đó là vợ chồng thực sự rồi, không biết còn khủng khiếp tới mức nào.
Nghĩ vậy, Lâm Phi chuẩn bị làm căng bắt Mộ San San phải phục tùng.
Trong khi Lâm Phi chuẩn bị ra tay thì Mộ San San lại lên tiếng.
“Anh ra ngoài, tôi phải thay đồ.”
Giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy nhưng không đè nén phẫn nộ như khi Lâm Phi vừa bước vào phòng. Rõ ràng, những lời nói khi nãy của Lâm Phi thực sự đã khiến sếp Mộ nguôi giận.
Sếp Mộ đuổi hắn ra ngoài không phải vì còn giận hắn mà vì cô phải thay đồ.
Hiểu rõ nguyên nhân Mộ San San đuổi mình ra khỏi phòng, Lâm Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, càng không chịu đi ra.
“Anh không cho rằng khi vợ mình thay đồ, người làm chồng như anh cần phải tránh đi.”
Khi nói câu này, hai mắt Lâm Phi mở to, rõ ràng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nhìn Mộ San San.
“Nếu như anh không muốn kết thúc kỳ thực tập, hai cô bé đó có thể tiếp tục ở lại công ty, anh có thể không ra.” Dù bị những lời nói của Lâm Phi lay động nhưng sếp Mộ cũng không cởi mở tới mức để gã chồng hời này nhìn cô thay đồ.
“Vợ à, đột nhiên anh nhớ ra, từ tối qua tới giờ em vẫn chưa ăn cơm, anh đi làm chút đồ ăn cho em.” Mặc dù sức hấp dẫn của việc ở lại ngắm sếp Mộ thay đồ không phải dạng vừa nhưng nếu vì vậy mà Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn bị công ty từ chối, rõ ràng là lợi bất cập hại.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là phó phòng Lâm đã hứa rồi, nếu như kết thúc kỳ thực tập, hai cô bé không thể ở lại Mộ Thị, vậy thì hắn thực sự không có mặt mũi nào nhận những nụ hôn của hai cô.
Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn còn đỡ, nếu để Ninh Kỳ đó biết được, không biết sẽ giở trò gì giày vò hắn nữa.
Bởi vậy sau lời uy hiếp của Mộ San San, Lâm Phi khôn ngoan chọn cách rời khỏi phòng.
.................
Ra ngoài phòng ngủ của Mộ San San xuống dưới xem ti vi chưa được bao lâu, Lâm Phi đã nghe tiếng Mộ San San đi xuống. Vừa quay lại nhìn Lâm Phi liền sững sờ.
Mộ San San vốn đã vô cùng xinh đẹp, chiếc váy dạ hội màu đen cúp ngực càng khiến cô trông như thiên sứ, đẹp tới nghẹt thở.
Mộ San San có nước da trắng như tuyết, bộ lễ phục màu đen khiến cánh tay ngọc ngà của cô càng thêm trắng nõn khiến người ta say mê.
Kết hôn lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Phi nhìn thấy sếp Mộ mặc trang phục dạ hội, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sếp Mộ mặc đồ gợi cảm tới như vậy.
“Vợ à, em định dự tiệc đấy à?!” Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Phi bình tĩnh hỏi, trái tim không khỏi loạn nhịp.
“Không phải tôi mà là chúng ta.”
“Ừm, hả?!”
Lâm Phi sững sờ, mặc dù qua cách ăn mặc quyến rũ của Mộ San San, Lâm Phi đã đoán ra cô phải đi dự tiệc nhưng hắn không ngờ, Mộ San San lại đưa hắn đi cùng.
“Còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau đi thay đồ đi, tôi chỉ đợi anh mười phút. Nếu như mười phút sau còn không xuống, tôi đi một mình.”
Thấy Lâm Phi vẫn đang thẫn thờ, đôi môi hồng bóng loáng của Mộ San San khẽ mở, giục Lâm Phi đi thay đồ.
“Vợ ơi, em chắc chắn muốn anh đi cùng?!” Thấy Mộ San San không giống như đang nói đùa, Lâm Phi cảm thấy hơi khó hiểu.
Không phải Lâm Phi chưa từng tham dự tiệc tùng của giới thượng lưu, nhưng chính vì đã từng tham gia nên hắn hiểu rõ việc Mộ San San đưa hắn đi cùng có ý nghĩa gì.
Thông thường, trong các bữa tiệc đó, nếu như cô gái được mời dẫn theo một người đàn ông cùng tham dự, điều đó có nghĩa là cô ấy muốn tuyên bố với tất cả mọi người, người đàn ông này chính là bạn đồng hành của cô.
Lâm Phi và Mộ San San đã đăng kí kết hôn, nên đương nhiên sẽ không có bạn đồng hành nam hay nữ gì ở đây. Mộ San San đưa Lâm Phi tới dự bữa tiệc lần này chính là muốn tuyên bố với người tới tham dự chuyện Mộ San San cô – nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải đã kết hôn!
Nói đơn giản, Mộ San San muốn thông báo với những người trong ngành, Lâm Phi chính là chồng của cô.
Hành động này của Mộ San San không khác nào đang ngầm nói với Lâm Phi, cô đã dần chấp nhận gã chồng hời là hắn.
Nếu như phải dùng một câu nói để miêu tả tâm trạng lúc này của Lâm Phi thì đó chính là – hạnh phúc tới quá đột ngột, phó phòng Lâm thực sự hơi bất ngờ.
“Sao hả, anh không muốn đi?!”
Giống như Lâm Phi nghĩ, bị Lâm Phi chê thiếu chuẩn mực, lại bị cảm động bởi những lời nói mà trong nhận thức của cô đó là những lời tình cảm rất hay nên Mộ San San bắt đầu dùng hành động thực tế để bồi đắp quan hệ vợ chồng giữa mình và Lâm Phi. Thấy Lâm Phi tỏ vẻ không chịu, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ của Mộ San San liền trở nên lạnh lùng.
Lâm Phi thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Không phải không muốn đi, anh...”
“Anh còn tám phút.”
Rõ ràng sếp Mộ không định nghe Lâm Phi giải thích dài dòng. Vì hóa giải quan hệ vợ chồng với Lâm Phi mà cô đã chủ động mời hắn cùng tham dự dạ hội rồi, vậy mà Lâm Phi còn lề mề như vậy, sếp Mộ không tức giận mới lạ.
“Anh đi ngay.” Thấy Mộ San San không vui, Lâm Phi sáng suốt từ bỏ ý nghĩ hỏi đầu hỏi đuôi mà nhanh chóng đi lên gác.
Mộ San San thấy Lâm Phi biết điều đi thay đồ, đôi môi màu bóng nhạt khẽ nở một nụ cười.
“Vợ à, chào đón em lên đây xem anh thay đồ.”
Nụ cười mới chớm trên đôi môi hồng của Mộ San San cũng tắt hẳn theo lời mời mọc có vẻ như mất lịch sự của Lâm Phi.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
135 chương
83 chương