Cửu Biện Liên
Chương 218 : Nghỉ ngơi và hồi phục
Tham Lang trợn mắt, chẳng thèm phản ứng lại.
“Thanh Loan, còn cô? Có cảm giác như vậy không?” Thẩm Thiên Huy lại hỏi tôi.
Thật ra thì không cần phải nhớ lại toàn bộ, loại tâm trạng ban nãy, trong một khoảng thời gian ngắn tôi cũng sẽ không thể quên được, đau thương cứ như một cây to xanh tốt, rễ cắm càng sâu, phạm vi lại càng mở rộng, tán cây xòe ra, cành lá lại càng rậm rạp, cứ như tùy thời tùy lúc đều có thể đâm một lỗ to trên ngực tôi rồi chui ra. Sự tuyệt vọng khó có thể hình dung ấy, như muốn hung hăng rút hết toàn bộ ý chí sinh tồn của tôi, khiến lòng tôi như chết hẳn, cảm thấy không còn muốn sống nữa.
Nếu không có Tham Lang, nếu không phải nhớ đến lời của Thiên Khu, tôi bây giờ, có lẽ đã trở thành một thi thể lạnh ngắt, Di Thiên châu có được lấy ra hay không, mọi chuyện sẽ phát triển thế nào, Cửu Biện Liên rơi vào tay ai, tất cả những chuyện này, tôi đều có thể quẳng ra sau đầu.
“Đúng là có….” Nhưng tôi vẫn còn sống, lại càng muốn tin rằng, những cảm xúc ấy, không phải do bản thân tôi tự có.
“Cỏ tiên Tiêu Dao.” Lưu Hà cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, đứng lên, lỗ tai nhọn trên đỉnh đầu cũng biến mất không thấy đâu nữa “Thanh Loan, cô có ngửi được mùi thơm gì trên người Đại Hình Quan không?”
Tôi gật đầu: “Rất nồng, không giống nước hoa, cũng không giống hương hoa.”
Lưu Hà “ừm” một tiếng: “Ở Thanh Khâu, đây là một loại thảo dược vô cùng hiếm, sau khi giã nát, gặp phải nhiệt độ cao, tính bốc hơi sẽ rất mạnh.”
Tham Lang khụt khịt: “Tôi vẫn không ngửi được mùi gì cả.”
“Anh không ngửi ở khoảng cách đủ gần.” Lưu Hà nói “Người có thể ngửi được mùi này, chỉ giới hạn trong khoảng hai ba bước, xa một chút, dù có khứu giác tốt thế nào, cũng không thể ngửi thấy, vì vậy mới bất tri bất giác hít vào.”
“Hít vào rồi sẽ có hậu quả gì?” Tôi càng quan tâm vấn đề này hơn.
Lưu Hà suy nghĩ một lúc: “Công hiệu của nó… hơi giống với thuốc kích thích, có thể khiến tâm trạng trở nên mãnh liệt, nói ngắn gọn chính là, đang vui thì sẽ càng vui, đang đau đớn sẽ càng đau đớn, đang tức giận sẽ càng tức giận, Ban đầu, nó chỉ là thứ thường được mấy tiểu yêu quái dùng để đùa nghịch thêm vui, nên mới gọi là cỏ tiên Tiêu Dao.”
“Thuốc Ecstasy*.” Huyền Kỳ nói
(* Một loại thuốc kích thích hệ thần kinh trung ương.)
Lưu Hà cười cười: “Đúng là có hơi giống, cũng giống như thôi miên vậy, sẽ khiến người ta mất khống chế.”
“Tại sao Đại Hình Quan không sao?” Tôi nhớ đến chuyện ban nãy, hắn không hề có dáng vẻ là đang bị thuốc khống chế.
“Đừng dùng mũi và miệng để thở là được.” Lưu Hà nhún vai “Tôi nghĩ, đối với hắn, đây cũng không phải chuyện khó gì.”
“Nhưng hắn có thể nói, hơn nữa, tôi còn cảm nhận được…” Tôi hơi khó tin.
“Ảo giác.” Lưu Hà cắt ngang “Điều đáng sợ ở cỏ tiên Tiêu Dao chính là, nó khiến cô không hoàn toàn rơi vào ảo giác mà trộn lẫn giữa thật và giả.”
“Vu Dương nói, lần tiếp theo để sử dụng sừng thú phải là một ngày sau, nhưng tôi lại thấy Đại Hình Quan dùng sừng thú Thủy Ngưng định tấn công Vu Dương, đây cũng là ảo giác ư?” Tôi nhớ lại tỉnh cảnh lúc ấy.
“Chắc là vậy.” Lưu Hà gật đầu.
Xem ra, tôi quả thật đã trúng kế, Đại Hình Quan đến không phải để nhằm vào Vu Dương mà là nhằm vào tôi.
“Tôi nói này, hay là chúng ta về nhà đã rồi hãy bàn chuyện.” Tham Lang không có quá nhiều hứng thú với chủ đề này “Mấy người nhìn đi, trên người tôi còn đang bị thương đây này.”
Đến lúc này tôi mới kịp nhận ra, ban nãy anh ta đã bị Mão Tinh làm bị thương vô cùng nghiêm trọng, không chỉ móng tay đều bị rút sạch, ngay cả lưỡi cũng bị cắt, vậy mà chỉ một lúc sau, anh ta đã có thể tràn đầy sức sống như thế, trừ vết máu loang lỗ bên ngoài, không hề thấy được chút lạ thường nào, lại nhìn Lưu Hà, mấy vết sưng trên mặt giờ cũng chỉ là một vết hơi đỏ mà thôi.
Chẳng lẽ, khi vào kết giới này, chúng tôi đều bị chìm vào cảnh ảo hết ư?
“Hai người…” Huyền Kỳ vừa kinh ngạc, lại khó hiểu: “Đều không sao rồi à? Nhanh dữ vậy?”
“Sao có thể chứ! Ôi, đau…” Tham Lang vừa đứng lên, vừa vươn tay ra “Nhìn đi, móng tay tôi còn chưa dài ra hết đây này.”
Nhìn kĩ lại, quả nhiên, móng tay của anh ta như một mầm non mới nhú, chỉ có một đoạn ngắn, nhưng dù sao thì da thịt trên ngón tay đều đã lành lặn, khác biệt hoàn toàn so với ban nãy.
“Đúng là yêu quái.” Huyền Kỳ chậc lưỡi cảm thán “Mão Tinh có phải có thân thể bất tử hay không thì tôi không biết, nhưng anh tuyệt đối là có sức sống mạnh mẽ như một con gián đấy. Còn lưỡi thì sao?”
Tham Lang nghe vậy, lập tức lè lưỡi ra, nói không rõ chữ “Rất đau đó.”
“Trận trừ tà Tích Trần có sức mạnh hồi phục rất tốt, hai người đúng là trong cái rủi có cái may.” Thẩm Thiên Huy không nhịn được bật cười.
“Trận trừ tà Tích Trần?” Lưu Hà trợn mắt, lại nhìn cái đuôi đằng sau “Quả thật là trận trừ tà Tích Trần ư, là kẻ nào làm? Thật ác độc!”
Tôi và Huyền Kỳ liếc mắt nhìn nhau, không nói.
“Theo chúng tôi đoán, có thể là Tử Vân.” Thẩm Thiên Huy cũng rất thẳng thắn “Chỉ là, tôi không cẩn thận đã kích hoạt nó.”
Lưu Hà chợt nhíu mày, nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có thể nên không nói gì nữa, eo hơi run lên, đuôi lập tức rụt vào.
“Đi thôi đi thôi.” Tham Lang không nhịn được “Tiểu Thẩm à, bọn tôi không trách anh đâu. Còn con hồ ly này, mau nghĩ cách khiến móng tay tôi dài ra đi, trụi lủi như vậy, khó chịu chết mất.”
Lưu Hà không nói, đi ra ngoài kết giới trước .
Trên đường đi, Huyền Kỳ vẫn còn cảm thấy sợ hãi sau khi đụng phải trận trừ tà ban nãy, liên tục nói mình phúc lớn mạng lớn, không bị tan xương nát thịt như Thẩm Thiên Huy nói, cũng không bị té gãy mấy cái xương như tôi đã tưởng tượng.
“À, khả năng gây thương tích của trận này là kiểu gặp mạnh thì lại càng mạnh.” Thẩm Thiên Huy giải thích khá uyển chuyển.
Ý nghĩa trong câu nói ấy, ai cũng có thể hiểu được, Huyền Kỳ dù sao cũng đã quen, nên rất bình tĩnh không thèm nhìn Tham Lang đang cười khúc khích bên cạnh.
(* Ý Thẩm Thiên Huy bảo Huyền Kỳ quá yếu nên đụng phải trận này không sao là đúng rồi =)) )
Về đến nhà, tôi bỏ lại cả đám người, chạy vội vào nhà vệ sinh.
Khi thấy mình trong gương, tôi sợ hết cả hồn. Tóc bị lửa làm cháy khô, rối bù, dính toàn bụi đất, mặt rất dơ, có một vệt màu nâu đen, có lẽ là do ban nãy chảy nước mắt nên mới có; môi có đầy vết nứt và tróc da; vết thương trên cổ rất dài, nhưng không quá sâu, còn có một dấu tay màu đen nhìn thấy mà giật mình, nhìn kĩ lại, vùng da ở cổ hơi lõm xuống, khó trách Tham Lang bảo cổ tôi suýt đứt lìa tới nơi.
Nhưng kì lạ ở chỗ, bị thương đáng sợ như thế, tôi chỉ hơi đau, hẳn là do có Ô Thiên ấn bảo vệ.
Nghĩ đến đây, tầm mắt tôi không tự chủ dời xuống, nhìn về phía vùng gần xương quai xanh, bỗng phát hiện, Ô Thiên ấn đã hóa thành màu đỏ thẫm.
“Thanh Loan, cô giáo Hồ nói chị đừng tắm.” Cửa bị gõ nhẹ hai cái, giọng nói Huyền Kỳ vang lên “Cô ấy nói phải xử lý vết thương trên cổ trước.”
Tôi đáp một tiếng, vội rửa mặt, mặc đồ ngủ đã treo ở cửa.
Lúc đi ra ngoài, Lưu Hà đang bôi thuốc lên tay cho Tham Lang, không ngẩng đầu lên, chỉ bảo tôi chờ một chút.
Thừa dịp này, Huyền Kỳ chuồn vào nhà vệ sinh, Thẩm Thiên Huy đến phòng bếp rửa tay, bưng mấy ly nước ra, tôi vô tình nhìn về phía đồng hồ, hóa ra chỉ mới nửa tiếng trôi qua kể từ lúc chúng tôi đi.
Động tác của Lưu Hà rất nhanh, không lâu sau đã xong việc, sau đó cô ấy lại đút cho Tham Lang một thứ gì đó, rồi đi sang phía tôi.
“Bị kiếm làm bị thương? Không sao, không nghiêm trọng.” Cô ấy kiểm tra cổ của tôi, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn tôi “Đại Hình Quan làm? Chẳng lẽ muốn dụ dỗ cô tự sát à?”
Tôi theo bản năng muốn gật đầu, lại bị nâng cằm lên.
“Đừng nhúc nhích.” Lưu Hà bắt đầu lau rửa vết thương “Thật vậy ư? Chuyện gì xảy ra?”
“Khi đó tôi thấy cô.” Tôi rũ mắt, nhìn mái tóc đen nhánh của cô ấy “Cô nói chuyện với tôi, cầm kiếm Vân Hải.”
Động tác của Lưu Hà hơi chậm lại, khẽ cười: “Vậy ư, nói mấy lời đó với cô à? Hắn thật đúng là có chuẩn bị, biết cỏ tiên Tiêu Dao này chỉ tạo ảo giác, không đủ cảm giác rung động, nên ngay cả trí nhớ của cô cũng muốn moi ra mà dùng.”
Tôi cũng chỉ có thể cười cười, không phản bác gì được.
“Không cần băng lại, mấy hôm nữa sẽ tốt thôi.” Lưu Hà xử lý xong vết thương, ngón tay lại sờ sờ vết bóp cổ: “Cái này… cái này là do Vu Dương làm à?”
“Đúng.” Tôi thừa nhận.
“Sao hả, không giống bình thường đúng không, rất đáng sợ?” Lưu Hà không hề bất ngờ “Dưới tình huống như thế, hẳn là cô đau lòng tuyệt vọng vô cùng, hận không thể chết ngay đúng không?”
Mặc dù biết rõ việc xuất hiện cảm xúc cực đoan như thế là vì tác dụng của thảo dược, nhưng bị một câu nói của cô ấy để lộ tâm sự trong lòng, tôi hơi xấu hổ, mặt hơi nóng lên.
Lưu Hà cũng chỉ lơ đễnh nói tiếp: “Anh ấy vốn rất dễ nổi nóng, đây là tính cách xưa nay của tộc Thuân Ô. Thật ra thì, lần đầu tiên gặp lại anh ấy, điều khiến tôi kinh ngạc không chỉ vì tướng mạo anh ấy thay đổi.”
Tôi đợi cô ấy nói tiếp, nhưng cô ấy lại dừng lại, chỉ tiếp tục xử lý vết thương, càng cẩn thận hơn, vô cùng tập trung.
Tham Lang dường như biết điều gì đó, muốn nói chuyện, tiếc rằng đang ngậm đồ trong miệng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm không ai hiểu được.
Lưu Hà liếc anh ta một cái, nói rõ: “Đúng, tôi kinh ngạc là vì anh ấy tự phong bế chính mình.”
Là sao? Vu Dương tự phong bế mình?
“Cô không biết à? Anh ấy quả thật sẽ không nói cho cô biết.” Động tác trên tay Lưu Hà hơi mạnh lên “Khi duy trì dáng vẻ loài người, anh ấy sẽ phong bế một phần tính cách của mình, mặc dù trông anh ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng sức mạnh có thể sẽ giảm xuống, hơn nữa, theo cách nói của loài người các cô, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mặc dù có thể làm vậy nhưng anh ấy phải vô cùng khắc chế, nếu không, một khi phong bế kia bị phá vỡ, coi như tiêu hao hết hai ba trăm năm tu luyện, dù có thể hồi phục nhưng công lực cũng có chỗ hao tổn.”
Lời nói này khiến tôi vô cùng kinh ngạc, mãi không thể bình tĩnh lại.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
79 chương
22 chương
1232 chương
25 chương