Cửu Biện Liên

Chương 217 : Mọi người tỉnh lại

Tôi bất an, lo sợ tai họa ập xuống, nếu như may mắn, Ảm Hỏa có thể đốt tôi thành tro bụi chỉ trong nháy mắt, như vậy, tôi sẽ không cảm thấy đau đớn. Quả nhiên, một quả cầu lửa lớn hơn bay tới, nhưng mục tiêu không phải tôi, mà chỉ xẹt qua đỉnh đầu tôi, cứ như một quả bom, va vào chỗ vốn là chỗ ra vào của kết giới. “Ầm” một tiếng vang lớn, kinh thiên động địa, nơi đó vẫn không hề có chút biến hóa nào. Khi tôi đang kinh hãi vì sự mạnh mẽ của lồng giam do Đại Hình Quan đã tạo nên, ngay cả Ảm Hỏa cũng không thể làm gì, thì lại có vài quả cầu lửa nhỏ liên tiếp bay qua, nhìn kĩ lại, bên trong từng quả cầu lửa đều có một cọng lông vũ màu đen. Mấy “phi tiêu” này bay đến, dù kết giới có chắc chắn thế nào, cũng dần xuất hiện vết nứt, không lâu sau thì dần bị bào mòn. Giờ phút này, ngọn lửa đen xông ra từ mặt đất đã vụt tắt, bụi bay khắp nơi, tôi cũng không rõ tình trạng của Vu Dương, chỉ là nhiệt độ thì dần hạ xuống, xung quanh cũng yên tĩnh lại. “Thanh Loan! Thanh Loan! Chị đâu rồi?” Cách đó không xa truyền đến tiếng Huyền Kỳ đang lo lắng gọi. “Ở đây, ở đây.” Thật tốt quá, cuối cùng họ cũng tỉnh. “Ở đâu?” Có mấy tiếng bước chân chạy lại gần. “Ở đây.” Lúc này tôi cũng có thể dùng giọng nói để định vị. “Ối trời!” Giọng điệu sợ hãi của Huyền Kỳ vang lên bên cạnh. “Sao vậy? Mau mau mau, cái này cho chị.” Sau đó, một cái áo thun đầy mồ hôi rơi lên đầu tôi. Tôi vội mặc thêm áo, lúc này mới dám ngẩng đầu, chỉ thấy Huyền Kỳ đang quạt bụi đất trước mặt, vươn tay muốn kéo tôi, còn Thẩm Thiên Huy thì hơi lúng túng nhìn quanh. Tôi đứng lên, không biết nên giải thích tình trạng trước mắt thế nào. “Bị thương thế nào rồi?” Thẩm Thiên Huy quay đầu, nhìn chằm chằm cổ tôi “Ai đã đến vậy? Có phải Đại Hình Quan không?” Tôi theo bản năng sờ sờ người, lại không phát hiện ra điều gì khác lạ, cũng không đau, lại không biết phải giải thích thế nào, không thể làm gì khác là lắc đầu. “Hình như rất nghiêm trọng, có đau không?” Huyền Kỳ cũng nhìn thấy. “Bình thường.” Tôi hơi yên tâm, sự đau nhói lại truyền đến từ môi, tôi hơi liếm, mùi máu tươi lập tức lan đầy trong miệng. “Xem đi, hậu quả của chuyện không chịu ở yên trong kết giới đó.” Huyền Kỳ cẩn thận nhìn tôi nói “Rốt cuộc chị đã ở ngoài bao lâu? Tại sao lại chạy ra ngoài? Chậc chậc, còn có thể sống, lại tỉnh táo, còn đứng lên được, đúng là mạng lớn.” Tôi cười cười, cảm thấy mệt chết đi được, không muốn nói nhiều. Thẩm Thiên Huy biết tôi không có ý muốn nói cho họ nghe chuyện vừa xảy ra, cũng không hỏi nữa, xoay người xem xét trận trừ tà Tích Trần. “Vu Dương đâu?” Huyền Kỳ vẫn luôn rất chậm lụt. “Bên kia.” Tôi hất cằm về một phía cho có lệ. “Ở đâu? Đây hệt như bão cát vậy, không thấy gì cả.” Huyền Kỳ rướn cổ lên, không phát hiện được gì, lại hỏi “Đại Hình Quan đến rồi à? Mão Tinh chết rồi sao? Quỷ Ẩn đâu?” “Đã đến rồi.” Bất đắc dĩ, tôi chỉ đành trả lời “Hắn ta đã mang Quỷ Ẩn và sừng thú Thủy Ngưng đi. Còn Mão Tinh, có lẽ là đã chết.” “Đã đến rồi? Lúc bọn em ngủ ư?” Việc khai thác tiếp chuyện sau đó là không thể tránh khỏi “Vu Dương có ra tay với hắn không? Có đánh cho hắn hoa rơi nước chảy không? Cổ của chị chắc là do hắn ta làm đúng không?” Những vấn đề này, bảo tôi trả lời thế nào đây? “Đúng rồi, không biết bọn Tham Lang thế nào, để qua xem thử.” Bụi đã tản được một chút, có Thẩm Thiên Huy dẫn dắt, tôi đã có thể dời chủ đề đi. Quả nhiên, Huyền Kỳ vỗ đầu một cái, chẳng quan tâm đáp án nữa, nôn nóng chạy về phía trận trừ tà Tích Trần, vừa chạy vừa la lớn: “Họ tỉnh rồi à?” “Vẫn chưa.” Thẩm Thiên Huy quay đầu nhìn chúng tôi, có vẻ lo lắng. “Không thể nào, Vu Dương đã tạo ra tiếng động lớn đến thế mà.” Huyền Kỳ lại gần, giơ tay lên định gõ lên trận pháp “Này, Tham Lang, nhanh dậy đi, đừng ngủ nữa.” Thẩm Thiên Huy thấy thế hoảng hốt, muốn ngăn cản, đáng tiếc đã không kịp, không thể làm gì khác là vội né qua một bên, thuận tay kéo tôi theo. Huyền Kỳ không phòng bị, bị trận pháp làm văng ra xa, sau khi hét “ối” một tiếng thì bay lên trời, bay khá xa. Tôi sợ đến mức hít sâu, nghĩ, với tốc độ và độ cao như thế, rơi xuống đất chắc phải gãy mất mấy cái xương. Nhưng đáng mừng là, vài giây sau, tiếng động lẽ ra phải phát ra lại không hề có. Chỉ một lúc sau, từ sau tấm màn bụi đất, có một người đang từ từ đi ra. Là Vu Dương, trên vai anh đang khiêng Huyền Kỳ. “Cậu ta không sao chứ?” Thẩm Thiên Huy vội bước đến. “Tôi không sao, không sao, may mà có Vu Dương.” Huyền Kỳ cướp lời. Vu Dương vẫn duy trì dáng vẻ yêu quái vô cùng tuấn mỹ, không nói chuyện, nhẹ nhàng đặt Huyền Kỳ xuống, hình như hơi do dự, cuối cùng dời tầm mắt lên người tôi. Đôi mắt kia đã khôi phục vẻ tinh khiết trong suốt ban đầu, nhưng tôi vẫn không thể quên được màu đỏ kinh khủng và vẻ mặt dữ dội kia, cứ như thế, cho dù hiện giờ vẻ ngoài của anh có bình tĩnh thế nào, tôi cũng không nhịn được cúi đầu, không dám nhìn. Vu Dương không tỏ vẻ gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi, rất lâu, lâu đến mức tôi thấy quẫn bách. Huyền Kỳ đứng bên cạnh cảm thấy không khí hơi lạ, nhìn nhìn tôi, rồi nhìn nhìn Vu Dương, lại nhìn Thẩm Thiên Huy: “Mọi người…” “Cậu cũng quá lỗ mãng rồi, trận trừ tà Tích Trần không thể chạm bậy bạ đâu.” Thẩm Thiên Huy nhìn ra đầu mối, lập tức cắt ngang câu hỏi mới vừa ra tới miệng của Huyền Kỳ. Huyền Kỳ bị giọng điệu mang chút trách cứ của anh ta khiến cho hơi sửng sốt, ngập ngừng nói: “Tôi không biết… Tham Lang lại không tỉnh, tôi chỉ…” Lúc này, Vu Dương hình như đã bừng tỉnh, không nói tiếng nào đi ra cửa kết giới. “Anh đi đâu vậy?” Huyền Kỳ vội gọi anh. “Đi về nhanh thôi.” Anh đáp lại, nhưng hỏi một đằng lại đáp một nẻo. “Thật là, cứ vậy mà đi à.” Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Vu Dương, Huyền Kỳ thở dài thườn thượt: “Cũng không biết vì sao lại đi nữa, đấu với Đại Hình Quan thế nào vậy nhỉ?” “Đấu lại lần nữa thì sẽ biết thôi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên “Mới vừa tỉnh lại đã nghe cậu nói không ngừng rồi, phiền chết!” Huyền Kỳ sửng sốt, sau đó lại hiểu ra, mừng như điên: “Tham Lang? Tham Lang? Anh tỉnh rồi à? Thật tốt quá!” Tôi xoay người, thấy Tham Lang bên trong trận trừ tà Tích Trần quả thật đã tỉnh, duỗi lưng, từ từ đi ra. Cùng lúc đó, trận pháp như một cái đèn chợt sáng lên, sau đó, dần biến mất. Lưu Hà cũng nhanh chóng tỉnh lại rồi ngồi dậy, chỉ hơi ôm trán, hình như hơi suy yếu. “Tham Lang!” Có lẽ Huyền Kỳ rất vui vẻ, kiềm lòng không được chạy lên mấy bước, muốn ôm. Tham Lang không thèm nể tình, vươn tay khiến cậu không thể lại gần: “Làm gì vậy hả, tôi không phải con gái, cũng không có sở thích gì đó, ôm ôm ấp ấp gớm chết.” Huyền Kỳ không hề để ý, cười hì hì quay sang Lưu Hà: “Cô giáo Hồ, sao rồi?” Lưu Hà không nói gì, nhìn nhìn cái đuôi đỏ như lửa đằng sau, lại sờ sờ hai lỗ tai nhỏ trên đầu, vô cùng hoang mang. “Ơ, Thanh Loan….suýt nữa bị bóp gãy cổ rồi?” Tham Lang cũng giống như Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy, liếc mắt đã thấy cổ của tôi “Con quạ này ra tay cũng tàn nhẫn quá, cô dùng cách gì để khiến anh ta tỉnh táo thế hả?” “Anh nói gì?” Huyền Kỳ nghe vậy, hoảng hốt. “Gì chứ?” Tham Lang không rõ vì sao cậu lại phản ứng như thế “Vừa rồi con quạ như phát điên lên ấy, các người không biết à?” “Biết một chút, chỉ cảm thấy không giống bình thường.” Thẩm Thiên Huy nói “Nhưng mà, ý anh là Vu Dương đã tấn công Thanh Loan?” “Gần như vậy.” Tham Lang gật đầu. “Anh thấy à?” Huyền Kỳ khó tin “Gần như là sao?” “Không thấy.” Tham Lang rộng rãi thừa nhận, nói tiếp “Lúc rời khỏi chỗ của Thiên Khu, tôi mơ mơ màng màng, cả người không có tí sức lực nào, không thể nhúc nhích. Sau đó, không biết vì sao lại đột nhiên vô cùng tỉnh táo, thấy Đại Hình Quan tới, đứng sát sau lưng Thanh Loan, Thanh Loan cứ như bị trúng tà, cầm thanh kiếm hắn đưa, đâm về cổ mình, tôi hoảng, một phần ý thức được đẩy ra ngoài, đẩy lên răng của tôi, tôi la khàn cả giọng mới khiến Thanh Loan tỉnh táo lại.” “Là Vu Dương bóp cổ Thanh Loan à?” Huyền Kỳ cao giọng, không muốn nghe cả quá trình. “Gần như vậy.” Tham Lang vẫn nói thế “Đại Hình Quan thì không thể nào, mang theo sừng thú, vớt luôn con cá chạch kia rồi bỏ chạy. Lúc này con quạ đâu còn đối thủ, khiến xung quanh nóng không chịu nổi, tôi đành trở vào trận.” “Anh để Thanh Loan ở lại một mình, tự đi về?” Huyền Kỳ nhìn chằm chằm anh ta, hỏi. “Đúng vậy, thật sự quá nóng.” Tham Lang không cam lòng trừng mắt lại “Đừng nói chỉ là một phần ý thức, dù là như bây giờ, trong tình cảnh đó, chắc tôi cũng không thể ở lại quá mười lăm phút đâu.” “Vậy sao Thanh Loan không sao?” Huyền Kỳ lườm anh ta. Tham Lang lại trừng mắt nhìn: “Vì trên người cô ấy có Ô Thiên ấn.” “Đã có Ô Thiên ấn, vì sao Vu Dương lại bóp cổ chị ấy?” Huyền Kỳ cảm thấy nói mãi không xong, giọng nói hơi cao lên. “Cho nên tôi mới nói con quạ điên rồi!” Tham Lang cũng rống lại “Ở đây nhất định có vấn đề, ban đầu tôi đã cảm thấy gấp gáp, trong lòng như có lửa đốt, nếu là người đang nóng giận, chắc chắn sẽ mất khống chế.” “Thật ư?” Lời này dường như nhắc nhở Thẩm Thiên Huy “Có phải anh cảm thấy tâm trạng thay đổi rất nhanh, rất dữ dội không?” Tham Lang nghiêng đầu nghĩ: “Đúng vậy, dù sao, chỉ cần trong lòng đang nghĩ gì đó, thì lập tức bị phóng đại lên nhiều lần. Khi tôi vừa phát hiện mình tỉnh lại, vui đến mức thở cũng khó, bây giờ nhớ lại, đúng là không vui đến mức đó.” Huyền Kỳ xem thường “hứ” một tiếng: “Gì mà không đến mức, tôi thấy anh lúc nào chả hưng phấn như thế.”