Cửu Biện Liên
Chương 214 : Không còn lối thoát
Một cơn lạnh thấm vào tận tim gan, tôi không nhịn được rùng mình, bị ánh sáng của kiếm Vân Hải làm hoa mắt, mà thứ càng lạnh hơn thanh kiếm, chính là thân thể của Lưu Hà, cứ như là một tấm đá cẩm thạch, áp sát vào lưng.
Thế nhưng, mọi chuyện đều không quan trọng, bây giờ, tất cả suy nghĩ của tôi đều chỉ có một… lấy Di Thiên châu ra.
Chuyện cũ vẫn hiện lên trước mắt tôi, sự bi thương như thủy triều dâng cao, tôi nghẹn ngào đến không thể thở nổi, nước mắt cũng chậm rãi rơi xuống.
Tại sao tôi lại khóc? Tôi không biết, cũng không rõ.
Có một thứ gì đó lành lạnh phất qua mặt tôi, là Lưu Hà, cô ấy đang lau nước mắt cho tôi, sau đó, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mí mắt tôi.
“Nhắm mắt lại, Thanh Loan, đừng sợ.” Giọng nói của cô ấy rất nhẹ, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, tay phải bị tôi nắm lấy dường như cũng hơi siết chặt.
Trên cổ bỗng truyền đến một cơn đau, tôi nghĩ là do kiếm cắt vào da thịt tạo nên, thế nhưng, tôi bỗng bình tĩnh trở lại, cảm thấy giọng nói của Lưu Hà quá dịu dàng, vỗ về mọi sự bất an trong lòng, nhưng cũng khiến tim tôi trống rỗng, không cảm giác được chút tình cảm nào.
“Nào, thêm chút sức lực nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc.” Cô ấy lại nói.
Lời nói này dường như có ma lực nào đó, cho nên trong lúc vô tình, tôi đã nhận lấy kiếm Vân Hải trong tay cô ấy.
Tiếp theo đó cô ấy nói gì, tôi đều không thể nghe rõ, chỉ biết là cô ấy vẫn đang nói nhỏ gì đó, muốn tôi phải càng dứt khoát.
Cơn đau trên cổ càng nhiều, tôi có thể cảm giác được có chất lỏng chảy ra, khá ấm áp. Trong lòng tôi càng bình tĩnh, là sự yên bình trước đây chưa từng có, tôi nghĩ, chết có gì không tốt, huống chi, tôi vì Vu Dương hi sinh, thì sẽ càng không oán hận.
“Thanh Loan, mau dừng tay cho ông đây!” Đột nhiên, trong đầu tôi chợt vang lên một giọng nói, mặc dù vô cùng vội vàng nhưng cũng không quá lớn, lại không biết vì sao lại có thể đè lên giọng nói đang nói khẽ kia, xuyên qua tai tôi.
Tôi theo bản năng sửng sốt, ngay sau đó, cơn đau trên cổ càng trở nên rõ ràng hơn, không cách nào nhịn được.
“Thanh Loan, mau!” Giọng nói của Lưu Hà không còn dịu dàng và thong thả, mà trở nên vô cùng căng thẳng.
Cô ấy đang căng thẳng cái gì? Người vừa gọi tôi là ai?
“Tỉnh lại! Mau để kiếm xuống!” Là giọng một người đàn ông, cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Thanh Loan, mau lên, không còn nhiều thời gian đâu.” Giọng nói của Lưu Hà cũng dần thay đổi rồi.
Tôi hoang mang, sự đau đớn càng khắc sâu. Tôi là ai? Tôi đang làm gì? Tôi nên làm gì? Bọn họ muốn gì ở tôi?
“Thanh Loan! Thanh Loan!” Giọng người đàn ông càng lúc càng lớn.
“Thanh Loan! Thanh Loan!” Lưu Hà cũng khàn cả giọng.
Lồng ngực tôi rất khó chịu, hô hấp dồn dập, từng tiếng gọi đều quanh quẩn trong đầu, vài giây sau, tôi chợt phát hiện tay trái mình lạnh như băng, tay phải lại nóng hổi, chỉ trong vài giây, tôi lại nhận ra, hóa ra thứ lạnh như băng chính là kiếm Vân Hải, còn thứ đang nóng hổi, chính chủy thủ gỗ đào mà tôi vẫn đang nắm chặt trong tay.
“Thanh Loan, mở mắt ra!” Một tiếng quát chợt áp đảo mọi thứ.
Cứ như có một tiếng nổ vừa vang lên trong đầu tôi, như có một tia chớp xẹt qua, tôi lập tức tỉnh táo, cơn đau cũng ập tới, mà thân thể lạnh băng đang dán chặt sau lưng tôi, còn có ngón tay cứng ngắc trên mí mắt tôi, đều mang theo một loại hơi thở khiến người ta không rét mà run.
Một hương thơm nồng đậm chui vào mũi, không giống như phép thuật, cũng không giống như hương hoa.
“Thanh Loan, Thanh Loan, đừng sợ, đừng sợ.” Tiếng nói lẩm bẩm vẫn vang lên, một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cánh tay đang cầm kiếm Vân Hải của tôi, siết chặt, cố sức đẩy tới.
Tôi đau đến hơi run rẩy, theo bản năng ngửa đầu ra sau tránh né, sau ót đụng vào một thứ cứng ngắc.
Ngón tay đang đặt trên mí mắt tôi vẫn không hề buông ra, cũng không làm theo bước nào khác. Kiếm Vân Hải vẫn đang đặt trên cổ tôi, cánh tay tôi bị cái tay kia nắm chặt, đừng nói là giãy dụa, ngay cả nhúc nhích tôi cũng không dám. Mặc dù vậy, không biết vì sao, tôi vẫn không cảm giác được ác ý của người sau lưng, hay là nói, đó căn bản chỉ là một pho tượng, không hề có chút sinh khí.
Đây tuyệt đối không thể là Lưu Hà, tôi rốt cuộc hiểu ra sự bất an từ đâu mà có, rốt cuộc cũng thông suốt cảm giác là lạ ấy là do đâu.
“Tôi muốn cảnh cáo cô, đừng bao giờ xịt nước hoa quá nồng.” Tôi nhớ cô ấy đã từng nói như thế.
Thực ra, cô ấy có dùng nước hoa, nhưng mùi đều rất nhẹ, xịt lên không bao lâu đều sẽ bị mùi thảo dược che lấp, huống chi, với khứu giác nhạy bén của cô ấy, dĩ nhiên càng không thích mùi thơm quá nồng.
“F*ck, cô ngớ ngẩn gì vậy hả?” Hiển nhiên là giọng của Tham Lang.
Nghe thấy giọng anh ta, tôi như tỉnh mộng, cầm chủy thủ mà tôi vẫn chưa bao giờ buông, đâm mạnh ra phía sau.
Thế nhưng, cũng giống như lần trước, người kia lại lập tức biến mất, tôi không đâm trúng gì cả, lại bởi vì đột nhiên không có ai chống đỡ, tôi ngã ngồi trên đất, từ mông truyền đến cảm giác cực nóng, khiến tôi lập tức nhảy dựng lên.
Ánh sáng vàng kim chói mắt, nhiệt độ quả thật lại càng nóng hơn ban nãy. Tôi nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều vẫn đang ở chỗ cũ, trên cổ đau rát. Tôi sờ thử, tay dính đầy máu tươi, mồ hôi tuôn ra, càng khiến vết thương đau đớn, tôi hít hà.
Cúi đầu, nhìn chủy thủ nóng hổi, tôi phát hiện răng Thiên Cẩu vừa hiện lên màu đỏ tươi.
“Tham Lang?” Chẳng lẽ anh ta đã tỉnh à?
Không có ai trả lời, cũng không có điều gì lạ.
Tôi nhất thời không biết làm sao… chỉ vì Đại Hình Quan tôi mới ra khỏi kết giới, bây giờ, tôi phải làm gì đây?
Khi tôi đang sững sờ, gần đó bỗng dâng trào một làn hơi nóng, tôi vội quay đầu nhìn, hóa ra là mấy vụn gỗ trong đống đổ nát không chịu nổi độ nóng này, nên đã tự bùng cháy, mấy thứ xung quanh bắt đầu bị bắt lửa, tôi ngây người, thật sự nó lan đến chỗ tôi.
“Đừng lo, hắn sẽ không giết mày.” Dường như biết tôi đang nghĩ gì, giọng nói Đại Hình Quan lại vang lên bên tai “Nhưng mà, hai người khác thì khó mà nói lắm.”
Tôi nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy, kết giới của Vu Dương hơi đỏ lên, hai người đang hôn mê người đầy mồ hôi, chau mày, dáng vẻ đau đớn.
“Thiên Cẩu có thể cứu mày, nhưng không thể cứu được bọn chúng.” Đại Hình Quan khẽ cười “Kết giới ban đầu đã không thể ngăn được pháp thuật càng lúc càng mạnh, Vu Dương cũng sẽ không để ý, cũng chẳng quan tâm đến sống chết của bọn chúng. Thanh Loan à, hãy chờ xem, nhìn thật kĩ cảnh tượng bọn chúng bị thiêu cháy trước mắt mày.”
“Nói nhảm! Không thể nào!” Tôi không biết hắn ta đang ở đâu, không thể làm gì khác là kêu to vào khoảng không, không muốn tin tưởng.
“Đáng tiếc là tao không thể ở lâu, có lẽ sẽ phải bỏ qua màn đặc sắc này rồi.” Giọng nói Đại Hình Quan càng trở nên nhẹ bẫng “Lần sau gặp, nhớ phải kể cho tao nghe mày đã thấy những gì, sau này sẽ còn gặp lại….”
Đoạn cuối, tôi không thể nghe rõ, có lẽ hắn đã rời đi.
Mà ngay sau đó, lời của Tham Lang càng khiến tôi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề: “Thật sự quá nóng, tôi cũng không chịu nổi nữa. Dù thế nào cô cũng phải nghĩ cách khiến Vu Dương dừng tay, cứ theo đà này, dù tôi và con hồ ly kia không sợ, nhưng Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
Nói rồi, tôi cảm thấy chủy thủ trong tay lập tức hạ nhiệt, nhìn lại, răng Thiên Cẩu cũng đã khôi phục màu sắc vốn có.
HIện giờ, khắp nơi đều đang bị thiêu đốt, không khí nóng rực lạ thường, tôi cảm thấy mình như đang trong địa ngục, không biết lúc nào sẽ bị biến thành tro bụi.
Bất kể thế nào, tôi phải đánh thức Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy trước đã.
Nghĩ vậy, tôi dùng tốc độ nhanh nhất vòng qua nơi đang bốc cháy, ba chân bốn cẳng nhảy vào trong kết giới.
Nói thật, trong đây cũng không tốt hơn bên ngoài bao nhiêu, hơn nữa, mặc dù ngọn lửa chưa lan đến gần nhưng bên trong kết giới vẫn không phải là một nơi an toàn, chỉ cần Vu Dương vẫn còn tiếp tục, cuối cùng, cho dù quần áo trên người không bị thiêu cháy, mọi người cũng sẽ bị nhiệt độ làm tổn thương đường hô hấp, khó thở mà chết.
“Huyền Kỳ, Thẩm Thiên Huy, mau tỉnh lại!” Tôi hi vọng, sau khi Đại Hình Quan đi, hai người họ có thể khôi phục bình thường.
Thế nhưng không phải, cho dù tôi có lay họ thế nào, cho dù gương mặt họ đỏ bừng, hơi thở dồn dập, họ vẫn không có ý muốn tỉnh lại, tôi hoảng lên, bắt đầu suy nghĩ xem phải dùng cách gì, mới có thể kéo họ ra khỏi chỗ này.
Tôi nhìn xung quanh, cánh cửa ra vào màu đỏ, không biết có phải vì ngọn lửa quá mức mãnh liệt không mà đã bị che dấu, tôi hoảng hốt, bất chấp tất cả, vội vã chạy tới.
Càng đến gần, lòng tôi lại lạnh lẽo, chờ đến khi tôi đến nơi, cả người như đang ở trong hầm băng… nơi đó chỉ có một bức hình, dù tôi tìm kiếm thế nào cũng không nhìn thấy bất cứ chỗ nào có thể đi qua được.
“Tôi đã tạo kết giới, bảm đảm không ai vào được.” Nhớ đến lời ban nãy “Lưu Hà” đã nói, tôi đã gần như tuyệt vọng.
“Vu Dương, anh thật sự muốn khiến tất cả mọi người chết cháy sao?” Tôi ngẩng đầu kêu to, chạm đến vết thương trên cổ, tôi đau đến suýt khóc.
Không ai đáp lại, cơn giận khiến Vu Dương mất đi khống chế, cố chấp mãnh liệt hơn cả.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tôi thầm nhắc đi nhắc lại, tôi theo bản năng nhìn xung quanh, mong tìm được chút linh cảm.
Đúng lúc này, đống lửa bên cạnh chợt phát ra tiếng “ầm” vang, ngay sau đó có thứ gì đó bắn về phía tôi, nóng, nhưng cũng không phải là quá nóng. Tôi bình tĩnh lại, là một quả cầu lửa nho nhỏ, có lẽ là bị cái gì đó quá nóng làm nổ tung, bắn ra ngoài.
Tôi bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu nhìn chỗ vừa bị bắn lửa, muốn bắt kịp ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu… không nóng, thật sự không nóng, cũng không bị thương, trên da thậm chí cũng chẳng lưu lại dấu vết gì.
Tôi bình tĩnh lại, phát hiện lửa cháy càng lớn hơn tôi tưởng nhiều, nếu là bình thường, dưới trận lửa lớn như vậy mà không hề có gì để bảo hộ, cho dù không bị đốt, cũng nhất định vẫn bị thương, nhưng giờ này, ngoài cảm thấy nóng bức ra, lông tóc tôi đều không hề bị tổn hại, hơi thở cũng rất bình thường, không hề có chút khó khăn nào.
Chẳng lẽ….
Ở đằng xa, Mão Tinh đang bị bao phủ trong ánh sáng vàng kim vẫn đang hấp hối, nhưng vẫn chưa tắt thở hẳn, không biết lúc nào mới kết thúc, liệu Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ có chịu được đến lúc đó không?
Nếu Đại Hình Quan trước khi đi đã nói tôi sẽ không chết, như vậy, bằng bất cứ giá nào, cứ thử xem sao.
Tôi hít thở thật sâu, một mặt là để xác định không khí nơi này có làm tôi tổn thương hay không, mặt khác, là muốn cho mình can đảm, dù sao, chuyện kế tiếp tôi cần làm, kết quả của nó khó mà đoán trước được.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
87 chương
26 chương
56 chương