Cửu Biện Liên

Chương 213 : Cơ hội tuyệt vời

Một khi Đại Hình Quan thành công, Vu Dương, Thẩm Thiên Huy, Huyền Kỳ, Tham Lang, còn cả Lưu Hà, thậm chí là Diệu Diệu đang ngủ trong mật thất, tất cả mọi người đều sẽ bị tiêu diệt, ngay cả một người cũng khó mà thoát khỏi. Tôi không biết đây có phải là thời điểm tình thế không thể khống chế như lời Thiên Khu nói không, nhưng ít nhất, lúc này, có thể nói tính mạng mọi người đều đang ở trong tay tôi, dù biết rằng đi ra ngoài có thể sẽ bị đốt thành tro bụi, nhưng tôi cũng không nghĩ được nhiều như thế. Nghĩ đến đây, áp lực lại càng tăng lên gấp bội, tôi khẽ cắn răng, cầm chủy thủ ở trước ngực, bước một bước dài ra khỏi kết giới. Nóng, thật sự là nóng không thể chịu nổi, có mùi như mùi cao su cháy, dưới chân lập tức truyền đến cơn đau, hóa ra là đế giày đã bị mặt đất nóng bỏng làm chảy. Xoang mũi, cổ họng và phần da lộ ra bên ngoài của tôi, tất cả đều trở nên đau rát, quần áo rất nóng, may mà không phải sợi hóa học, nếu không, e là đã bị cháy, dính chặt vào người. Tôi cố gắng quên đau đớn, đồng thời cũng vì muốn giảm sự tiếp xúc giữa lòng bàn chân và mặt đất, tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Đại Hình Quan, mà càng lại gần, tôi càng cảm thấy nhiệt độ thấp đi, khi tôi đến gần trước mặt hắn, không khí quanh tôi đã ấm áp như mùa xuân. Đại Hình Quan nhắm hai mắt, dáng vẻ đang chuyên tâm làm phép, hình như không hề đếm xỉa đến tôi. Thấy tình cảnh này, tôi không khỏi do dự, bởi vì theo kinh nghiệm trước đây, một khi tôi tấn công, tôi chắc chắn sẽ bị bắn ra xa, ngã đến không dậy nổi. Tôi hít thật sâu, nhớ đến mọi người đang hôn mê bất tỉnh, lại nhìn sau lưng Đại Hình Quan, nghĩ một chút, lại cầm chủy thủ thật chặt, mũi dao hướng xuống dưới, đâm lên mặt đất. Lần này tôi không hề bị bất cứ sức mạnh đều bắn ra, cũng không có bất kì trở ngại nào, chỉ là, khi chủy thủ vừa chạm phải áo choàng cảu Đại Hình Quan, hắn lập tức biến đi đâu mất. Tôi đâm hụt, lại vì đâm quá mạnh, không kiềm lại được, suýt nữa ngã sấp về phía trước, phải bước một bước dài mới có thể đứng vững lại được. Giữa không trung, ánh sáng vàng kim vẫn rất chói mắt, tình trạng thiếu nước của Mão Tinh càng trở nên nghiêm trọng hơn, nó hấp hối, có vẻ như mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, nhưng nhiệt độ càng lúc càng dễ chịu hơn đang nhắc nhở tôi, Đại Hình Quan quả thật đã đến, sừng thú Thủy Ngưng cũng quả thật đã được thức tỉnh, uy hiếp tính mạng của Vu Dương. “Này, Thanh Loan.” Sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói quen thuộc. Quay đầu lại, quả nhiên là Lưu Hà. “Cô tỉnh rồi?” Tôi rất bất ngờ, nhìn lại trận trừ tà Tích Trần, phát hiện trận đã biến mất, nơi đó trống rỗng không hề có ai “Tham Lang đâu?” “Chữa thương đi.” Lưu Hà trả lời vô cùng ngắn gọn. Tôi nhìn về phía Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy, cũng không hề có ai cả. “Mọi người đâu?” Tôi cảm thấy có điều không ổn. “Mão Tinh sắp chết, Vu Dương thu lại chút pháp lực, cũng thu luôn kết giới, để bọn họ về trước.” Dáng vẻ Lưu Hà rất đương nhiên. “Đại Hình Quan đâu? Sừng thú Thủy Ngưng nữa?” Tôi lại hỏi. “Gì? Đại HÌnh Quan đến?” Nghe vậy kiếm Vân Hải lập tức xuất hiện, Lưu Hà đề phòng nhìn xung quanh “Hắn đâu? Hắn ở đâu? Tôi ở đây ngăn cản hắn, cô nhanh đi nhắc nhở Vu Dương đi.” Tôi lập tức ngớ người, nhưng lại nhớ đến vừa rồi cô ấy còn hôn mê, không thấy Đại Hình Quan cũng rất bình thường. “Rốt cuộc là ở đâu?” Lưu Hà không phát hiện có gì lạ, thấy tôi không nói lời nào, lo lắng hỏi lại lần nữa. Tôi trơ mắt, há mồm cứng lưỡi, không phản bác được. “Còn có sừng thú Thủy Ngưng, cô nhìn thấy thật à?” Vẻ mặt Lưu Hà dần trở nên nghi ngờ. “Thật mà, tôi quả thật đã nhìn thấy, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy cũng nhìn thấy.” Tôi nhấn mạnh, muốn thuyết phục rằng mình không nói láo, nhưng càng nói, lại càng cảm thấy lo lắng: “Trước đó nó ở trong tay Mão Tinh, bây giờ… bây giờ nó ở trong tay Đại Hình Quan.” “Đại Hình Quan đâu?” Lưu Hà cao giọng “Chẳng lẽ ý cô là, hắn ta đã làm pháp thuật gì đó, khiến chỉ mình cô nhìn thấy? Nếu quả thật là như vậy, phiền cô nói cho tôi biết hắn đang ở đâu.” Tôi lại cứng họng, thật sự không biết nói gì cho phải, thậm chí còn hơi nghi ngờ, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm thật rồi? “Nhưng… xung quanh đã dần trở nên bớt nóng hơn, điều này có liên quan đến sừng thú Thủy Ngưng mà.” Một lúc lâu sau, tôi nhớ đến sự thay đổi xung quanh, có thể sẽ làm rõ vấn đề hơn. “Đã nói là nhiệt độ không nóng như thế là vì Vu Dương đã thu bớt pháp thuật lại, để mấy người thường như các người đi về trước.” Lưu Hà không nhịn được nữa, thu hồi kiếm Vân Hải, ngẩng đầu nhìn lên không trung, không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi hoang mang triệt để, mặc dù Đại Hình Quan không xuất hiện đúng là chuyện tốt, nhưng mọi chuyện vừa rồi đều quá chân thật, quá rung động, đôi giày bị tan chảy của tôi, lòng bàn chân còn cảm nhận được sự ấm áp, tôi không cách nào tin tưởng mọi chuyện đều là ảo giác. Tôi nghĩ, dù sao đi nữa, giữa Lưu Hà và Đại Hình Quan, chắc chắn có một người là giả. “Lưu Hà, Diệu Diệu có khỏe không?” Tôi cố gắng tỏ vẻ mình đã bình tĩnh lại, thử tán gẫu, tốt nhất là có thể phát hiện ra chút sơ hở. “Không sao.” Lưu Hà không nhìn tôi. “Thuốc, đã được đến đâu rồi?” Tôi lại hỏi. “Đang nghiên cứu.” Lưu Hà đáp vô cùng lạnh lùng, toàn bộ sức chú ý đều ở trên người Vu Dương. “Cô ấy ở đâu? Có nặng lắm không?” Tôi kiên nhẫn. Lưu Hà nghe vậy, từ từ quay mặt sang, nhìn tôi vài giây, mới mang vẻ không vui vì bị quấy rầy, nói: “Ở tầng hầm, rất tốt, không sao cả, cô không cần lo lắng.” Tôi “à” một tiếng, nhất thời cũng chả biết phải hỏi gì nữa. “Thanh Loan.” Không ngờ, Lưu Hà lại đột nhiên gọi tôi. Tôi “ừm” một tiếng, không biết cô ấy lại muốn nói gì. “Cô còn nhớ những lời tôi đã nói với cô chứ?” Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt kia vô cùng khí thế, khiến tôi không khỏi dời mắt, không dám nhìn thẳng: “Gì cơ?” “Cô nhìn đi.” Cô ấy hất cằm về phía Mão Tinh “Cổ Thú sắp chết rồi, mà khi nó chết, tôi nghĩ, mọi chuyện cũng sẽ nhanh chóng kết thúc.” Tôi sửng sốt… đúng vậy, tôi không hề quên, những lời cô ấy từng khuyên nhủ, đều khắc sâu vào lòng tôi. “Vu Dương chắc chắn sẽ không để cô tự sát, anh ấy vô cùng cố chấp, cho dù biết rằng không có cách nào khác, cũng sẽ không từ bỏ ý định ban đầu.” Lưu Hà nói tiếp “Nếu tôi cứu Diệu Diệu, tộc trưởng U Hinh sẽ rất bận rộn, đó là chuyện không cần nghi ngờ, nhưng nếu chậm chạp không lấy được Di Thiên châu, việc cứu sống người trong tộc Thuân Ô, không biết là ngày tháng năm nào nữa.” Tôi không đáp, suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của cô ấy, đợi cô ấy nói nốt. Lưu Hà lại chỉ dừng lại, lẳng lặng nhìn tôi. “Tôi sẽ không nói.” Đạo lý dễ hiểu như thế, tôi vẫn có thể hiểu được “Nhưng dường như anh ấy có thể biết tôi đang suy nghĩ gì, có thể giấu được anh ấy ư?” Lưu Hà cười: “Coi như cô thông minh… đúng vậy, tôi đang muốn nói đến chuyện này, bất kể là ai, trước khi mất đi tính mạng, dù bề ngoài bình tĩnh cỡ nào, nội tâm vẫn luôn rung động dữ dội, cô nói như vậy, tất sẽ khiến Vu Dương nghi ngờ, kết quả sau đó thì đã có thể đoán trước.” Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. “Cho nên, tôi nghĩ ra một cách.” Giọng nói của Lưu Hà bỗng trở nên dịu dàng, nhìn thằng vào mắt tôi, vươn một tay ra, khẽ vén phần tóc bị mồ hôi làm bết dính ra sau tai tôi: “Cô xem đi, đây là địa bàn của tôi, bây giờ, nếu tôi tạo kết giới, có thể bảo đảm không ai vào được, mà Vu Dương vẫn đang một lòng một dạ đối phó Mão Tinh, chẳng lẽ, đây không phải cơ hội tuyệt vời sao?” Đôi mắt màu nâu sẫm của cô ấy, như có chứa một đầm nước sâu, thoáng hiện lên vẻ trong suốt. “Cơ hội… tuyệt vời?” Tôi ngẩn ngơ, cảm thấy đôi mắt này thật đẹp, không suy nghĩ được gì khác, chỉ là không nỡ dời mắt đi. “Chẳng lẽ không đúng sao?” Giọng nói Lưu Hà càng dịu dàng hơn “Vu Dương lấy được Di Thiên châu, không chỉ có thể cứu người trong tộc, nói không chừng, công lực còn tăng cao, chính tay đâm được kẻ thù, cũng sẽ dễ dàng hơn. Không phải cô rất thích anh ấy ư? Không phải cô rất muốn giúp anh ấy sao? Bây giờ, chính là cơ hội tuyệt vời.” Đầu óc tôi mê man, suy nghĩ rối loạn, chỉ gật gật đầu, cứ như cổ không phải là của mình. “Đến đây đi.” Trong tay Lưu Hà, kiếm Vân Hải lại xuất hiện “Kiếm rất nhanh, cô sẽ không thấy đau đớn đâu.” Tôi theo bản năng nâng tay phải lên, phát hiện mình vẫn luôn cầm chủy thủ bằng gỗ đào, không nhịn được hơi do dự. Lưu Hà hơi nhíu mày, đưa kiếm Vân Hải ra: “Cầm lấy đi, không cần nghĩ nhiều, cô hi sinh cho Vu Dương, là chuyện rất tốt.” Chuyện cũ, cứ thế hiện ra từng chút từng chút trước mắt tôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt vàng óng kia, đến lúc tay nắm tay chạy trốn dưới Hổ Sơn; từ chuyện vì muốn dụ Lưu Hà ra mà tỏ vẻ thân mật, đến chuyện vì Tần Long mà anh cố ý gần gũi với Lưu Hà, hờ hững với tôi; từ chuyện anh nói với ông nội rằng “Ông yên tâm đi, trừ khi tôi chết, nếu không nhất định sẽ bảo vệ Thanh Loan chu toàn”, cho đến chuyện anh nói với tôi rằng “Người và yêu khác đường”; từ lúc ban đầu tôi giận dữ vì bị hạ Ô Thiên ấn, đến lúc ở trong Mê Hồn trận, đau đớn tâm can khi nhìn thấy anh sắp bị đánh bại… còn rất nhiều rất nhiều cảnh tượng khác, cứ thế liên tục hiện ra. Đầu óc tôi vẫn rất rối loạn, không cách nào suy nghĩ, Lưu Hà càng đến gần, đôi môi kề bên tai tôi, tôi có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngào sâu kín trên người cô. “Vu Dương cứu cô nhiều lần như vậy, bây giờ, đã đến lúc cô báo đáp rồi.” Cô ấy nhẹ nhàng nói, khí phả ra như hoa lan. Đúng, phải giúp Vu Dương, nhất định phải giúp anh. Nhưng, ngay cả khi tôi kiên quyết nghĩ như thế, sự do dự của tôi vẫn không hề biến mất, ngược lại, cứ có thứ gì đó cứ luẩn quẩn trong lòng, không thể bỏ qua. “Thanh Loan, nào, cầm lấy đi.” Lưu Hà tỏ vẻ kiên nhẫn, đứng ở sau lưng tôi, dùng tay trái ôm eo tôi, một tay khác nâng trước ngực tôi, khí nóng khi nói chuyện phả ra, khiến tai tôi ngưa ngứa: “Đừng nghĩ nhiều, lòng không có tạp niệm, mới có thể không lo lắng, lòng không lo lắng, mới là sự giải thoát thật sự.” Giờ phút này, kiếm Vân Hải đang ở trước mặt tôi, lóe ra khí lạnh, nhìn nó, tôi không tự chủ được bắt đầu run rẩy. “Không phải sợ, không phải sợ.” Tay Lưu Hà dùng chút sức, để tôi dán chặt trên người cô ấy, an ủi. Trong lòng tôi rất không yên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không muốn nghĩ đến, không muốn thể hiểu được. Tay trái, từ từ nâng lên, cuối cùng nắm lấy tay Lưu Hà, chỉ hơi di chuyển một chút, tôi đã để kiếm Vân Hải kề sát trên cổ mình.