Cửu Biện Liên

Chương 212 : Đại Hình Quan hiện thân

“Tướng mạo vốn có.” Sao vậy, có gì không ổn à? Người đàn ông “ồ” một tiếng, suy nghĩ một lúc, nói: “Anh ta giấu giiếm diện mạo của mình cũng đã gần mấy trăm năm rồi, hôm nay biến thân, rồi lại nổi giận, nói đi nói lại cũng không phải là chuyện tốt.” “Có ý gì?” Tôi khó hiểu, trong lòng hơi cảm thấy bất an. “Trên người của cô có Ô Thiên ấn, bất kể là vì sao, ít nhất, anh ta cũng sẽ không hại cô.” Người đàn ông lại không nói rõ ràng “Nhớ kĩ, tình thế càng trở nên khó khống chế, cô càng phải giữ cho mình tỉnh táo.” “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tham Lang không thích nhất là kiểu ăn nói vòng vo này. Người đàn ông không thèm để ý đến anh ta, nhìn một lúc, mới cười cười: “Đối với một người thường, những chuyện này quả thật vô cùng nghiêm trọng, nên cảm thấy may mắn vì cô không phát điên, hay nên khen ngợi cô quá mạnh mẽ đây? Bất kể thế nào, trước lúc mọi chuyện kết thúc, cô phải kiên trì. Được rồi, đi đi.” “Anh cứ việc tỏ vẻ huyền bí, cho mấy chuyện anh giấu trong bụng đều thối cả lên đi, độc chết anh, nhịn chết anh đi.” Tham Lang tức giận nguyền rủa xong, không thèm quay đầu đi thẳng. Tôi còn muốn hỏi, lại thấy hình dáng người đàn ông dần trở nên mơ hồ, sau đó biến mất hẳn. “Còn đứng ngốc ở đó à, còn không mau đi?” Sau lưng truyền đến giọng nói không thể nhịn được nữa của Tham Lang “Không thể không nói, giờ chắc anh ta đang rất nhẹ nhõm sung sướng rồi đấy.” Thoạt nhìn đúng là vậy thật, không còn cách nào khác, tôi đành vội đuổi theo, cùng nhau đi về hướng có ánh sáng. Vừa ra khỏi động, lập tức nhìn thấy một mảng ánh sáng như tuyết, không rõ bên ngoài có cái gì, chỉ thấy đầu rất choáng váng, nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy giọng nói của Huyền Kỳ: “Này, Thanh Loan, chị ngủ thiếp đi à?” Tôi hơi mở mắt ra… vẫn còn đang ở trong kết giới, vẫn là nóng đến không chịu nổi, bên cạnh, Thẩm Thiên Huy đang duy trì tấm chắn nước, trước mặt, Huyền Kỳ đang chảy đầy mồ hôi, mặt gần trong gang tấc. “Ừm.” Tôi thuận miệng đáp, theo bản năng nhìn về phía trận trừ tà Tích Trần “Chị đã ngủ bao lâu rồi? Tham Lang có tỉnh lại chưa?” “Vẫn chưa.” Huyền Kỳ đáp “Chỉ mới một hai phút thôi, em thấy chị không nói tiếng nào, mới biết chị đã ngủ thiếp đi.” Một hai phút? Mới chỉ một hai phút ư? “Tham Lang có động tĩnh gì không?” Tôi không cam lòng, cẩn thận quan sát, phát hiện Tham Lang vẫn thở đều đều, sắc mặc cũng không chuyển biến tốt hơn, nhưng không còn giống như lúc nãy. “Không có.” Huyền Kỳ lắc đầu. “Có linh hồn nào bay ra không, của chị hoặc của anh ta?” Tôi lại hỏi. Huyền Kỳ lắc đầu. “Cô gặp phải chuyện gì à?” Thẩm Thiên Huy mở miệng “Tôi nhìn thấy Thiên Khu.” Tôi kể đại khái lại chuyện ban nãy, còn nhấn mạnh câu nói cuối cùng của anh ta “Có mấy câu khiến tôi không hiểu lắm.” Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc, cũng không hiểu rõ. “Ồ, quả nhiên là cao nhân.” Huyền Kỳ vô cùng hứng thú với chủ nhân trước của Tham Lang “Trông ra sao? Có đẹp trai như Vu Dương không? Hay là thân cao tám thước, mắt như chuông đồng?” “Là người bình thường thôi, dáng dấp lịch sự.” Tôi thì càng quan tâm xem anh ta đã dùng cách gì để tôi có thể nhìn thấy anh ta “Em nói chị chỉ ngủ có năm phút, nhưng chị cảm thấy từ đầu đến cuối dường như đã trải qua gần nửa tiếng, bọn chị cũng không hề xuất hồn ra, chẳng lẽ, là chị nằm mơ?” “Là một giấc mơ, Tham Lang cũng đang nằm mơ.” Thẩm Thiên Huy dường như nghĩ đến chuyện gì “Loại thuốc kia có thể đã khiến ý thức của Tham Lang trở nên tự do, một mặt, anh ta có ấn tượng quá sâu với Thiên Khu, mặt khác, sau khi Thiên Khu chết vẫn có chấp niệm rất mãnh liệt, cho nên, khi họ phát hiện ra hơi thở của đối phương, sẽ không hẹn mà bị hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng, mới gặp mặt nhau như thế.” “Tôi thì sao? Ban đầu, sao anh ta lại không nhớ rõ tôi là ai?” Nếu họ bị hấp dẫn lẫn nhau, còn tôi? “Tôi nghĩ, có thể là thế này.” Thẩm Thiên Huy nói ra ý nghĩ của mình “Đầu tiên, từ sâu bên trong Tham Lang, thật ra không thích có chủ nhân, với tính cách của anh ta, bị người khác xem như thú cưng, chẳng phải là rất mất mặt ư?” Tôi gật đầu, chuyện này cũng không sai. Thẩm Thiên Huy nói tiếp: “Cho nên, mặc dù cô và Thiên Khu đều là người thân thiết với anh ta nhất, là người anh ta tin tưởng nhất, anh ta cũng chỉ nhớ rõ có hai người mà thôi, nhớ tất cả những chuyện anh ta đã cùng trải qua với hai người, mà không thể nhớ ra thân phận của hai người, hoặc là, trong tiềm thức, anh ta không muốn nhớ tới.” “Lừa mình dối người.” Huyền Kỳ không nhịn được cười nói “Trên thực tế, anh ta chính là thú cưng thật mà.” Thẩm Thiên Huy cũng cười “Về việc thay Thiên Khu cản một mũi tên, mặc dù do anh ta nói là mình tình nguyện, muốn trước khi chết giải quyết được hậu hoạn, nhưng, bị lợi dụng cũng là chuyện thật, là vết thương từ tận sâu bên trong mà anh ta không muốn nhắc đến. Hôm nay, nhìn thấy Thiên Khu áy náy từ tận đáy lòng, khúc mắc trong lòng anh ta lập tức được mở ra, tất nhiên cũng nhớ rõ cô là ai.” Dừng một chút, anh ta lại nói “Thiên Khu nhất định là nghe Tham Lang nhắc đến cô, cảm thấy rất hứng thú, nên mới muốn xem chủ nhân mới của anh ta là thế nào, đúng lúc cô không đề phòng, lại buồn ngủ, nên mới kéo cô vào.” “Vậy bây giờ có phải là, Tham Lang đã có ý thức lại rồi? Anh ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại?” Nghe lời giải thích như thế, tôi cảm thấy vô cùng hi vọng. Thẩm Thiên Huy cũng nhìn thoáng qua trận trừ tà Tích Trần: “Tôi nghĩ, chắc cũng sắp rồi, nhưng chính xác là lúc nào, thì không rõ.” “Chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi.” Huyền Kỳ lại không để ý “Gọi thêm mấy tiếng nữa là được.” Nói rồi, cậu lại kéo áo lên lau mặt: “Nhưng mà, bây giờ nóng quá, tôi chẳng còn sức lực gì cả, gọi không nổi nữa, chờ khá hơn một chút rồi nói sau.” Thẩm Thiên Huy thì không nhịn được cảm thán: “Trăm nghe không bằng một thấy. Thiên Khu đúng là rất lợi hại, chỉ một chút ý thức, lại có Tham Lang dẫn dắt, thế mà dám đi vào kết giới của Cửu Vĩ Hồ và Vu Dương, nếu còn sống, chắc là cũng sắp thành thần rồi đó.” Vu Dương trên không trung, vẫn phóng ra vạn luồng ánh sáng vàng kim, gần như biến thành một mặt trời, Mão Tinh càng lúc càng thiếu nước nghiêm trọng, mí mắt khép lại chỉ còn một đường nhỏ, thoạt nhìn, thần trí đã không rõ, thời gian cũng không còn nhiều lắm.” Trong lòng tôi vẫn luôn băn khoăn, lời dặn dò cuối cùng của Thiên Khu, tại sao anh ta lại nói vậy? Sau khi Vu Dương biến thân, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Đang suy nghĩ, tôi liền thấy Huyền Kỳ ngáp dài, tinh thần vô cùng uể oải: “Thanh Loan à, buồn ngủ có thể lây đó, thấy chị ngủ thiếp đi nên giờ em cũng buồn ngủ rồi.” Tôi đáp lời, không phản bác… trong tình cảnh nóng bức thế này, bởi vì ra nhiều mồ hôi, quả thật sẽ khiến người ta buồn ngủ. Không ngờ, ngay sau đó, Thẩm Thiên Huy cũng đáp lời: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất mệt.” Chỉ mấy giây sau, Huyền Kỳ đã lập tức ngã ra đất, tôi lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, đây chắc chắn không phải vì buồn ngủ. “Thanh Loan, có thứ gì đó đang tới.” Thẩm Thiên Huy dùng chút sức lực cảu mình, cố gắng chống đỡ “Vật kia chắc chắn là nhằm vào Vu Dương, giờ tâm trạng anh ấy đang không tốt, lực chú ý đều tập trung vào Mão Tinh, cố nghĩ cách để anh ấy bình thường lại đi, nhớ đó, phải nhớ, thật cẩn thận….” Lời của anh ta càng lúc càng yếu, cuối cùng, cũng nhắm mắt ngã ra đất. “Thẩm Thiên Huy!” Tôi không chịu thôi, đẩy mạnh anh ta, lại cố sức đẩy Huyền Kỳ “Này, tỉnh lại!” Ai cũng không phản ứng, ngay lúc ấy, tôi cảm thấy hoang mang chưa từng thấy. Không có tấm chắn nước, từng cơn sóng nhiệt ập đến khiến tôi không thở nổi, nhưng chỉ mấy phút sau, dần quen, tôi cảm thấy cảm giác nóng bức này cũng không đáng sợ như tôi tưởng. Đột nhiên, từ đằng sau như có gì đó đang đến gần, tôi vội quay đầu lại, quả nhiên thấy ở chỗ cách kết giới không xa, có một cái mũ màu đen, người bên trong kéo mũ che rất thấp, che mặt, mặc dù cả người không hề lộ ra tí da thịt nào, nhưng vẫn cảm nhận được có một tầm mắt nóng rực đang chiếu thẳng về phía tôi. Tôi gần như có thể khẳng định, đây chính là Đại Hình Quan vẫn luôn đứng đằng sau tất cả mọi chuyện. Tôi và kẻ đó cứ nhìn nhau như thế, hắn ta hình như cũng không muốn, nhưng đã từ từ thu hồi tầm mắt lại, từng bước từng bước đi về phía sừng thú. Lòng tôi trở nặng nề, hai tay không kiềm được run lên, Thẩm Thiên Huy quả nhiên nói không sai, hắn đến đây để đối phó với Vu Dương. “Vu Dương cẩn thận, Đại Hình Quan tới.” Tôi ngẩng đầu, chịu đựng ánh sáng chói chang khiến hai mắt tôi đau nhói, liều lĩnh kêu to. “Không nghe được đâu.” Giọng nói như đang thở gấp, như đang kề sát bên tai, thậm chí tôi còn có thể cảm giác được hơi thở mỏng manh làm tóc tôi bay bay: “Bây giờ hắn ta đã biến thân, lại đang nổi giận, ngoài ý nghĩ muốn phơi khô Mão Tinh, những chuyện còn lại, hắn đều sẽ không để ý.” Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi cầm chủy thủ thật chặt, lại phát hiện mình vô cùng bối rối, tâm loạn như ma, không làm gì được. “Nhìn thật kĩ đi, nhìn thật kĩ thế giới này lần cuối cùng.” Giọng nói ấy lại vang lên “Sau khi tao dùng sừng thú giết chết hắn ta, hồn phách của mày cũng sẽ không thể tồn tại.” Hồn phi phách tán à? Điều này không quan trọng, quan trọng là giờ phút này, trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, Vu Dương à, mau tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn bên dưới anh đi. Giọng cười trầm thấp đắc ý, bắt đầu quanh quẩn bên tai tôi, Đại Hình Quan đi về phía mục tiêu của hắn, dùng đôi găng tay màu đen, nhặt sừng thú Thủy Ngưng lên. Trong phút chốc, sừng thú như sống lại, phóng xạ ra ánh sáng, khác với ánh sáng màu trắng ban nãy xuất hiện trong tay Mão Tinh, lúc này ánh sáng là màu xanh nhạt. Đại Hình Quan ném về phía không trung, hai tay nhanh chóng làm dấu tay, chú ngữ cũng được đọc lên. Không khí vẫn rất nóng, nhiệt độ vẫn không đổi, nhưng lòng tôi lại bị lo lắng bao phủ, nhiều hơn cả là sự hoang mang lo sợ. “Trên người cô có Ô Thiên ấn, bất kể vì sao mà có, ít nhất, anh ta sẽ không làm cô bị thương.” Bỗng nhiên, lời nói của Thiên Khu vang lên trong đầu tôi. Đúng vậy, khi nào Ô Thiên ấn vẫn còn, có lẽ, ánh sáng vàng kim của Vu Dương cũng sẽ không khiến tôi bị thương, thế nhưng, nếu là như vậy, tại sao anh lại tạo nên kết giới quanh người chúng tôi? Có lẽ là để bảo vệ Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ. Trong giây phút ấy, đầu tôi không ngừng hoạt động, ý nghĩ này nối tiếp ý nghĩ kia cứ thế hiện ra. Nhìn sừng thú Thủy Ngưng đang lơ lửng ngay trên đỉnh đầu Đại Hình Quan, nghe thấy tiếng nói lẩm bẩm đầy quái dị, tôi quyết định xông ra khỏi kết giới, dù dùng cách nào cũng phải ngăn cản hắn ta.