Cuồng Tà Tuyệt Đản
Chương 23 : Tình nghĩa thâm sâu
Trời đã vào khoảng cuối hạ đầu thu, song tiết trời vẫn còn khá nóng bức, vầng dương đỏ rực trên cao.
Nhưng khi đêm xuống khí trời trở nên dịu mát, có lúc còn nhuốm hơi lạnh, bởi vì nơi đây là vùng Mân Sơn giáp với hai tỉnh Cam Túc và Tứ Xuyên.
Ráng đỏ khắp trời.
Vầng dương dần dần ngả xuống phía tây.
Một chiếc xe ngựa có mui chậm chạp bò lên theo sơn lộ, người đánh xe kéo sụp chiếc mũ xuống ngồi dựa vào càng xe, lắc lư cái đầu như muốn ngủ gục.
Một hán tử trẻ tuổi cưỡi con Huyết Hãn Bảo Mã, đầu đội mũ tre. Lúc trước, lúc sau tựa như đi theo hộ vệ chiếc xe này.
Cả xe lẫn ngựa cùng với hai người đều bị đất cát bụi bặm phủ lên một lớp dày thêm, mồ hôi đổ ra như mưa đã biến họ trở thành những đống bùn di động.
Nếu như không ra sức chạy mau thì người nọ đâu đến nỗi như vậy.
Người ngồi dựa vào càng xe, đang định ngủ gật bất ngờ khẽ hất chiếc mũ lên, chỉ thấy trong ánh mắt tinh quang chiếu ra sáng ngời, khuôn mặt không chút mệt mỏi, ngửa đầu nhìn trời rồi hú lên một tiếng, con tuấn mã kéo xe tựa như linh thông liền ngẩng đầu hí lên một hồi dài, rồi tung bốn vó phóng như bay trên sơn lộ gập ghềnh.
Con Huyết Hãn Bảo Mã của hán tử trẻ tuổi kia cũng không chịu kém, hí lên một hồi đoạn cất bốn vó chạy như bay.
“Hấp” một tiếng đã phóng lên trước.
Một lát sau, cả hai đã tiến vào vùng núi, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy những đỉnh núi cao liên tiếp trùng trùng điệp điệp, mây núi hòa lẫn vào nhau không biết bao xa dường như không có điểm cùng tận.
Đi được một đoạn, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Bóng người nhẹ nhàng lướt qua, một thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần đã từ trong xe đáp xuống mặt đất, nàng chẳng phải ai khác chính là Lãnh Nguyệt My thuộc nhóm thứ nhất.
Lãnh Nguyệt My đưa mắt nhìn Đặng Tiểu Nhàn đang ngồi trên mình ngựa và Phong Cái Thường Thắng Quân đang ngất ngưởng trên càng xe, vẻ mặt nghi ngờ ngơ ngác hỏi :
- Sao vậy?
Đặng Tiểu Nhàn vẫn ngồi trên ngựa, đưa tay chỉ về phía trước, nét mặt giọng nói vô cùng buồn bã :
- Tỷ tỷ, người xem kìa.
Lãnh Nguyệt My nhìn theo hướng tay chàng chỉ, chợt thấy thế núi mỗi lúc một hiểm trở, những vách đá dốc đứng, liên tục nhấp nhô, con đường ngoằn ngoèo hướng lên, xe ngựa cực kỳ khó đi, khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Nguyệt My bỗng biến sắc, giậm chân liên hồi giọng lo lắng.
- Vậy... vậy thì phải làm sao đây?
Thu Hàn Vân từ trong xe cất tiếng cười bảo :
- My nhi, đừng sốt ruột lo lắng như thế, từ nay tới ngày trùng cửu vẫn còn sớm, cùng lắm thì bỏ xe đi bộ cũng được. Trời không còn sớm nữa, chúng ta tạm nghỉ lại nơi đây một đêm. Ngày mai tiếp tục lên đường cũng không trễ đâu.
Lúc này trời đã sẩm tối màn đêm buông xuống bao phủ khắp nơi.
Ngựa đang nhẩn nha gặm cỏ, người cũng chuẩn bị bữa ăn.
Đặng Tiểu Nhàn nhìn miếng lương khô cứng ngắc trên tay, nuốt mãi không trôi. Chàng đang nghĩ phía trong xe trừ hai người là Thu Hàn Vân và Lãnh Nguyệt My ra không biết còn có người nào ở trong đó?
Trên lộ trình đi, lúc dừng chân nghỉ lại, trú ngụ trong khách điếm, chàng hầu như không có cơ hội được gặp mặt con người bí mật này. Nếu như không có Thu Hàn Vân ngăn cản thì cũng bị Lãnh Nguyệt My kiếm cớ đuổi đi không cho gặp mặt.
Bởi vậy cho nên đến bây giờ chàng vẫn chưa gặp nhân vật này, càng không biết mặt mũi hình dáng người đó ra sao. Bất quá chỉ biết được một điều người này nhất định là nữ nhân.
Nếu không thì Thu Hàn Vân và Lãnh Nguyệt My đều là thân phận nữ nhi đâu thể suốt ngày trong xe với người này.
Nghĩ mãi chàng mới đột nhiên há miệng cắn một miếng lương khô cứng ngắc rồi cố gắng nhai nuốt. Sau đó, uống vài ngụm nước, trong lòng thầm nhủ:
“Mặc kệ nàng ta là ai chăng nữa cũng chẳng quan hệ tới họ Đặng nhà mình, hơi đâu lo cho phí sức”.
Lòng chàng tuy nghĩ vậy, nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc xe dừng bên gốc cổ thụ rậm rạp ở đằng xa, lòng nghĩ thầm:
“Có lẽ giờ này họ cũng đang ăn”.
Thình lình phía bên cạnh chàng vang lên giọng cười khàn khàn.
Đặng Tiểu Nhàn vội quay đầu qua nhìn, chỉ thấy Phong Cái Thường Thắng Quân đang chăm chú trố mắt nhìn chàng không chớp, đôi mắt sáng rực sắc như lưỡi dao như muốn xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của chàng.
Đặng Tiểu Nhàn chợt rùng mình, mặt đỏ ửng lên giọng chàng lắp bắp :
- Lão tiền bối, người...
Phong Cái Thường Thắng Quân lắc lắc cái bầu rượu trong tay, rồi cười ha hả bảo :
- Sướng quá có đậu xanh nướng nữa à? Nè hớp hai ngụm rượu đi. Nó... nó có thể làm người ta gan dạ thêm đó.
Đặng Tiểu Nhàn thấy lời nói của lão tất phải có ẩn ý gì đây, nên chàng tiếp nhận bình rượu, ngửa cổ tu liền hai ngụm rồi từ từ cất tiếng :
- Ngươi nói vậy nghĩa là...
Phong Cái Thường Thắng Quân chỉ vào tảng đá đối diện ra hiệu cho chàng ngồi xuống, đoạn nói với chàng :
- Địa giới này không giống như phương bắc của chúng ta. Đêm khuya không có việc gì thì chớ chạy lung tung, coi chừng phải chết vì sợ đó.
Đặng Tiểu Nhàn miệng tuy không nói ngưng trong lòng không chịu phục.
Phong Cái Thường Thắng Quân biết trong lòng chàng đang nghĩ gì liền cười nói :
- Ngươi đã thấy ma đi chơi chưa?
Đặng Tiểu Nhàn kinh ngạc lắc đầu đáp :
- Chưa thấy.
Phong Cái vừa uống rượu vừa hỏi tiếp :
- Ngươi có nghe ai nói ma bao giờ chưa?
Đặng Tiểu Nhàn lắc đầu quầy quậy trả lời :
- Cũng chưa từng nghe qua.
Thường Thắng Quân đưa tay lấy từ trong túi ra một cái giò heo hầm tương, rồi há miệng ngoạm một miếng lớn, dĩ nhiên chẳng thể nào mở miệng nói tiếp.
Lòng chàng động tính hiếu kỳ nhưng cũng không mấy tin tưởng nên cất tiếng hỏi lại :
- Lão thấy chưa?
Thường Thắng Quân miệng nhai nhóp nhép, đoạn lão nói tiếp :
- Thấy rồi, hơn nữa không chỉ có một lần mà thôi.
Nét mặt Đặng Tiểu Nhàn đầy vẻ nghi ngờ nói :
- Hả! Có chuyện đó thật hay sao?
Phong Cái Thường Thắng Quân trợn mắt nhìn chàng, rồi trầm giọng nói :
- Ngươi cho rằng ta lừa ngươi đó hả? Các nơi như Tứ Xuyên, Vân Quí, Phúc Kiến đều có cái vụ dắt thây ma đi chơi.
Đặng Tiểu Nhàn thấy Thường Thắng Quân nói chuyện đàng hoàng không có vẻ gì là đùa cợt, lòng chàng không khỏi sợ hãi, lẩm bẩm nói :
- Tại sao chỉ có ba nơi này là có việc “thây ma đi chơi” thôi? Lẽ nào...
Phong Cái Thường Thắng Quân nghiêm giọng bảo :
- Bởi vì những địa phương này núi non hiểm trở, thuyền xe không tiện đi lại, người sống thì lá rụng về cội, kẻ chết thì gửi nắm xương tàn nơi cố hương. Do đó, mới có cái nghề dẫn thây ma đi chơi.
Đặng Tiểu Nhàn nghe đến đấy há hốc miệng kinh ngạc, không thốt nên lời.
Thường Thắng Quân nói tiếp :
- Cho dù thây ma nhiều hay ít đều cần có hai người dẫn đường, một người thổi đoản địch đi trước dẫn đường, một người ở sau gõ thanh la đuổi thây ma đi.
Đoản địch làm bằng ống trúc to bằng ngón tay dài độ năm tấc, thanh âm phát ra cao vút, chói tai vô cùng khiến cho người ta ớn lạnh, không rét mà run cầm cập.
Chiếc thanh la bằng đồng to bằng miệng tô, giữa dày bìa mỏng thanh âm phát ra cực trầm, quái dị phi thường thuận theo chiều gió âm vang dội tai nghe táng đởm kinh tâm, cực kỳ ghê rợn. Thây ma mình mặc áo thọ y, trên mặt dán một miếng giấy vàng khiến cho người ta không rõ diện mục ra sao, sau lưng dán một đạo bùa chân co chân duỗi, bước theo người dẫn đường ở phía trước.
Người dắt thây ma đi chơi khởi hành trong đêm đi qua những nơi hoang sơn thẳm cốc, ít có dấu chân người lui tới, hoặc giả có gặp người đi trong đêm, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng thanh la, tiếng đoản địch của người dẫn đường họ đều hoảng hốt tránh qua một bên.
Bởi vì người ở vùng đó tin rằng một khi mà gặp mặt các thây ma dạo chơi này, nhất định bản thân phải bị chết bất đắc kỳ tử.
Trước khi trời rạng sáng, lúc gà vừa cất tiếng gáy thì kẻ dẫn đường và thây ma cùng vào quán trọ nghỉ chân, thây ma đứng úp mặt vào tường, xếp thành hàng ngay ngắn.
Những quán trọ này đương nhiên không lấy tiền người chết mà chủ yếu dựng lên phục vụ cho kẻ dẫn đường.
Giờ giấc hành trình của thây ma được tính toán chuẩn xác phi thường, trước khi thây ma lên đường kiền có người thông báo cho thân quyến thây ma biết năm nào, tháng nào, ngày nào, giờ nào sẽ đưa thây ma về nhà.
Thân quyến của thây ma sau khi nhận được thông báo, lập tức mua sắm áo quan, đèn nhang nến giấy và các đồ dùng chuẩn bị để đón thây ma trở về nhà.
Khi thây ma bước về đến cửa, người thân thích phải quay mặt tránh đi, đợi cho đến khi nào thây ma dừng lại xong xuôi người thân mới được ló mặt ra.
Bởi vì nếu thấy mặt người thân quá sớm, thây ma sẽ đổ ngục xuống đất không dậy được nữa. Cho dù người kia có pháp thuật cao minh đến đâu cũng không thể sai khiến nó hành động được.
Đến đây nhiệm vụ của người dẫn thây ma đi chơi kể như hoàn tất, đương nhiên gia chủ phải đưa tiền cho kẻ đó. Tiểu tử, bây giờ ngươi tin chưa?
Đặng Tiểu Nhàn nghe xong, tóc chàng dựng đứng lên khắp người đột nhiên rùng mình nổi gai ốc ớn lạnh.
Một đám mây che khuất vầng trăng, màn sương đêm dày đặc tựa như một tấm lưới vĩ đại từ trên không trung thả xuống trải ra bao phủ khắp bốn phương.
Lá cây xào xạc những bóng đen di động tựa như trăm ngàn bóng ma đang thủ thế xông tới.
Ánh lân tinh lập lòe, nương theo làn gió lúc ẩn lúc hiện, tiếng chim kêu từng hồi trong đêm, thanh âm nghe thật thê lương, cơ hồ như tiếng quỷ khóc trong đêm, vang lên đây đó, như muốn hớp hồn bắt vía người ta.
Đêm khuya nơi chốn hoang sơn lạnh lẽo khiến Đặng Tiểu Nhàn trằn trọc không sao ngủ được.
Bóng cây nhảy múa đột ngột hóa thành trăm ngàn bóng ma bay xuống, khiến chàng sợ hãi la lên nhưng không thành tiếng.
Bất ngờ, một ngôi sao trong giải ngân hà xẹt ngang bầu trời khuya đen đặc.
Đặng Tiểu Nhàn chợt định thần nhìn lại chẳng có một hồn ma bóng quỷ nào cả, chẳng qua là do chàng tự tưởng tượng mà thôi.
Đã không cách nào ngủ được, tại sao lại không đi dạo một chút cho khuây khỏa?
Chàng vội sửa lại y phục, bước lên trước trong ánh sáng nhạt nhòa của những vì sao trước mắt chàng, hiện lên những con đường sâu hun hút, những đỉnh núi nhô ra chắn ngang cùng với những hòn sơn thạch hình thù kỳ dị nhấp nhô trong đêm tối mịt mù còn khó đi hơn bội phần.
Cho dù là Đặng Tiểu Nhàn có công lực thâm hậu, khinh công thập phần liễu đắc, lúc này cũng phải mướt mồ hôi, chàng thất vọng định đi sang nơi khác.
Bỗng nhiên dưới gốc cây không tùng vọng tới tiếng khóc nỉ non của một người.
Tiếp đó, một cái bóng lướt qua, chợt thấy một thiếu nữ trẻ tuổi phong tư yểu điệu thướt tha, bước chân nhẹ nhàng tóc xõa ngang vai, mình mặc bộ y phục trắng tinh, lắc mình qua những tảng sơn thạch chạy tới dưới bóng không tùng cất tiếng khóc thảm thương.
Thiếu nữ áo trắng nọ tuy dứng xoay lưng lại. Không thấy được mặt nàng, nhưng nhìn dáng vẻ thướt tha cũng có thể đoán được nàng cực kỳ xinh đẹp.
Động lòng trắc ẩn ai mà chẳng có, huống hồ Đặng Tiểu Nhàn lại có lòng nghĩa hiệp giúp yếu thắng mạnh, há lại để cho một thiếu nữ khóc thảm nơi hoang sơn trong đêm khuya mà không đến cứu viện ư?
Đặng Tiểu Nhàn vội xốc lại cổ áo bước tới hỏi rõ đầu đuôi, bỗng chàng chợt rúng động tâm thần mặt biến sắc nhẹ nhàng tung mình trở về nguyên vị, lo lắng nghĩ thầm:
“Lâu nay ta thường nghe ở vùng hoang sơn lúc đêm khuya có yêu quỷ biến thành người, câu hồn đoạt vía mê hoặc người ta, lẽ nào Bạch Y nữ nhân...”
Đặng Tiểu Nhàn ngó kỹ lại xem ra chẳng giống cô quỷ chút nào, chàng chớp mắt lần nữa, hào khí bốc lên, thầm nhủ trong lòng:
“Mình đường đường là thân nam nhi vác kiếm hành hiệp trong giang hồ, trừ ác ma há lạ sợ hồn ma bóng quỷ”.
Nghĩ đến đây, chàng liền gan dạ hẳn lên, thận trọng dán mình trên vách đá tay lăm lăm nắm chặt chuôi kiếm, chậm chạp di động lên phía trước.
Thiếu nữ áo trắng càng ngày càng khóc thê thảm hơn, miệng nàng không ngớt lẩm bẩm :
- Ôi! Chắc ta chết mất, sống vậy cũng chẳng ích chi, tránh cho mẹ ta khỏi khổ. Ta khổ, chàng cũng...
Đặng Tiểu Nhàn thoáng ngạc nhiên nghĩ thầm:
“Thì ra nàng khổ vì tình... Tự cổ đa tình luôn ôm hận, chỉ một chữ tình quả nhiên hại người vô chừng. Chà, đã làm người ai có thể vô tình được? Cho dù nàng là quỷ thì cũng là loại quỷ đa tình. Ta làm gì phải sợ nàng?”
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, thanh âm thân hình tất cả sao lại quá thân quen với Đặng Tiểu Nhàn, đúng rồi Bạch Y nữ nhân này chính là nàng, nhất định là nàng rồi.
Đặng Tiểu Nhàn vui sướng như phát điên, đôi môi hồng thắm, ánh mắt long lanh, mái tóc mượt mà tỏa hương thơm dịu của nàng, còn thân hình mềm mại tuy là chuyện đã rồi nhưng chàng cứ ngỡ là mới hôm qua, khiến chàng suốt đời khó quên bởi vì đây là nữ nhân đầu tiên lọt vào đời chàng.
Giấc mộng đêm hôm nào lại trở về, hình bóng của nàng lại hiện ra trước mắt làm sao không khiến cho chàng hưng phấn xúc động như vậy.
Chàng hấp tấp muốn gặp chàng để nói lên niềm nhớ nhung suốt bao lâu nay, đồng thời cũng cầu mong cho nàng tha thứ, chàng cần phải nói cho nàng biết hôn lễ giữa chàng và Tiểu quận chúa Mai Động Ni không phải do ý mình muốn, thật là tình thế bất đắc dĩ mà thôi.
Chàng cần phải nói cho nàng minh bạch, trong trái tim của mình trừ nàng ra chàng không thể dung nạp người nào khác dược.
Trong lúc cấp bách, bước chân của chàng tự nhiên nhanh hơn. Một hòn đá nhỏ bị chàng đá văng đi, tuy nó chỉ là một hòn đá nhỏ bé nhưng khi rời khỏi chỗ cũ đã gây ra một thanh âm thập phần kinh người, huống chi đây lại là đêm khuya ở một vùng hoang sơn vô cùng tĩnh mịch như nơi đây.
Thiếu nữ áo trắng nghe vậy giật mình, chân tay luống cuống la lên kinh hãi, chân chạy như điên, nào ngờ mới chỉ được mấy bước khuôn mặt đột nhiên thất sắc, toàn thân run lên mắt mở to kinh ngạc, lùi mãi ra sau như vừa gặp quỷ, những cây khổng tùng phía sau đã chặn mất đường lui của nàng.
Thật là tiến thoái lưỡng nan, nàng kinh hoàng thất sắc, đăm đăm nhìn chàng hồi lâu mới gắng hết sức thốt ra được mấy lời :
- Là... là ngươi, ngươi... đấy... sao?
Đặng Tiểu Nhàn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, vẻ mặt tiều tụy của nàng khiến chàng đau xót, tiếng khóc ai oán làm chàng thêm hổ thẹn vẻ lạnh lùng làm chàng cực kỳ khó xử.
Hai người ngày nhớ đêm thương, nhưng chợt gặp mặt chỉ biết đưa mắt nhìn, nhìn nhau mà chẳng biết nói sao.
Hồi lâu sau, Đặng Tiểu Nhàn từ từ cất tiếng :
- Tố Tố...
Bạch Hàng Tố giọng u buồn :
- Ngươi... ngươi đi đi...
Giọng Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ đau khổ :
- Ta đã đến thì không thể đi được. Ngươi biết cá tính của ta mà. Tố Tố... lẽ nào nàng...
Bạch Hàng Tố buồn rầu buông tiếng thở dài, khuôn mặt thất thần nói với chàng :
- Có thể gặp mặt ngươi lần cuối cùng, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Ta... ta chỉ muốn...
Bóng người lẹ làng bớc tới, một tiếng thét xé tai vang lên, Đặng Tiểu Nhàn đã bay người tới trước ôm chặt lấy nàng, sợ hãi la lên thất thanh :
- Nàng... nàng muốn chết sao.
Đẩy không ra, giẫy dụa cũng không thoát, Bạch Hàng Tố vừa giận vừa lo vung tay đánh như mưa vào mặt vào người chàng, nhưng hai cánh tay của Đặng Tiểu Nhàn như hai gọng kiềm xiết lại ghì chặt lấy nàng. Không biết cách nào hơn nàng đành gục đầu vào ngực chàng, thất thanh khóc lớn.
Đặng Tiểu Nhàn đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc nàng rồi nói :
- Nàng đừng quên ta đã từng nói, trước đây ta không biết quá khứ nàng, nhưng tương lai nàng thuộc về ta. Vì ta, nàng không thể chết và ta cũng không cho phép nàng chết.
Bạch Hàng Tố từ từ đẩy chàng ra, đôi mắt đờ đẫn ngẩng đầu nhìn chàng, miệng lẩm bẩm :
- Ngươi cũng đừng quên rằng, ta đã từng nói với ngươi ta chỉ là một người có quá khứ mà không có tương lai. Ngươi... ngươi hãy để cho ta...
Đặng Tiểu Nhàn chợt trầm sắc mặt, giọng lạnh lùng :
- Ngươi muốn chết hả? Được rồi, vậy thì chúng mình cùng chết một thể, cùng xuống suối vàng cho có đôi.
Đặng Tiểu Nhàn nói xong, liền buông Bạch Hàng Tố ra ngẩng cao đầu bước tới phía vực sâu vạn trượng.
Bạch Hàng Tố bỗng thất sắc, mặt trắng bệch sợ hãi, hồn phi phách tán, tuy nàng thực sự muốn tìm cái chết, nhưng nàng không thể đành lòng đứng nhìn chàng chết trước mặt mình. Bởi vì nàng yêu chàng vô cùng sâu đậm, ngày đêm nàng luôn cầu mong cho chàng may mắn sống lâu trăm tuổi, bình an suốt đời, thế là nàng đau khổ van xin chàng.
- Tiểu Nhàn, ngươi... ngươi dừng làm vậy. Ta van ngươi...
Bước chân của chàng dừng lại trước bờ vực sâu thăm thẳm, rồi quay lại ngó Bạch Hàng Tố :
- Ngươi không... không muốn ta chết thật sao?
Bạch Hàng Tố gật đầu đáp :
- Ừ.
Đặng Tiểu Nhàn mỉm cười, trầm giọng bảo :
- Vậy thì ta nghe lời ngươi, vì ngươi ta sẽ không chết nữa.
Bạch Hàng Tố nói chàng ghê gớm thật không sai chút nào.
Bạch Hàng Tố liếc nhìn vực sâu thăm thẳm sát dưới chân Đặng Tiểu Nhàn, nàng không khỏi rùng mình ớn lạnh, nàng biết rõ tính khí của chàng nếu không ngăn cản chàng có thể nhảy xuống dưới đó thật sự, giọng nàng run run :
- Tiểu Nhàn, mau... mau xích lại gần đây một chút.
Đặng Tiểu Nhàn nói giọng cương quyết :
- Không, ngươi phải trả lời ta trước đã.
Bạch Hàng Tố khẽ buông tiếng thở dài đành phải miễn cưỡng đáp :
- Được rồi, ta cũng không muốn chết nữa.
Đặng Tiểu Nhàn cất tiếng cười, giọng cười chan chứa tình cảm phát xuất từ đáy lòng chàng, đôi mắt chàng sáng rực, ánh mắt đắm đuối nhìn xoáy vào nàng tựa như muốn hòa tan nàng ra, rồi chàng chầm chậm đi tới, đầu hơi cúi xuống.
Bạch Hàng Tố muốn trốn chạy nhưng ánh mắt của Đặng Tiểu Nhàn, con tim chàng, toàn thân chàng phát ra sức hút tựa như miếng nam châm, một lực hút vô hình nhưng mãnh liệt vô cùng, hấp dẫn nàng làm cho nàng cũng từ từ bước tới.
Đôi môi họ nhanh chóng gắn chặt vào nhau, hai người nghe thấy con tim cùng đập dồn dập bởi vì chưa lúc nào tâm hồn họ gần nhau như lúc này.
Phía xa xa, trên một ngọn tiểu sơn có một đôi mắt đang lóe sáng nhìn chằm chằm không chớp vào Đặng Tiểu Nhàn và Bạch Hàng Tố.
Hắn tuy bịt một miếng vải đen che mặt, nhưng không giấu nổi ánh mắt đố kỵ, song mục như hai hòn lửa đỏ rực, lẩm bẩm một mình:
“Hừ, Đặng Tiểu Nhàn, điểm này thì ngươi mạnh hơn ta. Ta có gì thua kém ngươi nào? Nhưng mà Mai Đông Ni, Lãnh Nguyệt My, Bạch Hàng Tố ba thiếu nữ đều là trang quốc sắc thiên hương, nhan sắc diễm lệ tuyệt trần, đối với ngươi tình yêu sâu đậm khôn lường, khiến ta ôm hận trong lòng, vạn kiếp không nguôi”.
Gã bịt mặt càng nhìn càng thêm giận dữ, miệng thầm thốt lên những lời thóa mạ cực kỳ cay độc :
- Đặng Tiểu Nhàn, ngươi cứ đợi đấy mà xem ta sẽ làm cho ngươi phải khổ hận suốt đời, chết không nhắm mắt. Hừ, ta sẽ tặng cho ngươi hai cái sừng...
Gã bịt mặt căm hận liếc nhìn Bạch Hàng Tố và Đặng Tiểu Nhàn một cái, rồi nhẹ nhàng tung mình lẹ như điện xẹt trong phút chốc đã mất hút vào màn đem dày đặc.
Trên đỉnh núi đối diện, Đông Địch Thu Hàn Vân sắc mặt tái xanh đưa mắt nhìn Đặng Tiểu Nhàn và Bạch Hàng Tố đang hôn nhau say đắm dưới gốc cây không tùng trong lòng lửa giận bốc lên bừng bừng, thân hình nhẹ nhàng di động thu thế như muốn lao ra.
Bất ngờ bóng người lẹ làng lướt qua, mau tựa sao băng sẹt xuống, giơ tay ôm lấy hữu cước của Thu Hàn Vân thân hình quỳ mọp dưới đất quyết không chịu buông ra.
Đông Địch Thu Hàn Vân ánh mắt lạnh giá, liếc xéo Lãnh Nguyệt My giọng bà âm trầm thét lên :
- Bỏ tay ra! Nếu không... ngươi sẽ bỏ mạng lập tức dưới chưởng của ta.
Lãnh Nguyệt My ngẩng đầu vẻ mặt không hề tỏ ra sợ sệt ân sư.
Thu Hàn Vân nhìn Lãnh Nguyệt My trong lòng thương hại, không nỡ hạ thủ. Hồi lâu bà mới khẽ thở dài, thần sắc đã hồng hào trở lại, hữu chưởng vừa đẩy ra đã từ từ thu lại, đứng lặng thinh không thốt lên lời.
Lãnh Nguyệt My cảm kích nhìn ân sư, khóe mắt lấp lánh như sắp khóc, giọng nhỏ nhẹ thưa :
- Sư phụ thấy hết rồi sao?
Thu Hàn Vân ngửa mặt nhìn trời, buồn rầu buông tiếng thở dài không buồn để ý đến nàng.
Lãnh Nguyệt My nói tiếp :
- Hai người thật sự yêu nhau bằng cả tấm lòng, sống chết vì nhau, người không có lý do nào để chia rẽ bọn họ được. Sư phụ, người làm như vậy làm sao họ sống nổi?
Đông Địch Thu Hàn Vân lạnh lùng đáp :
- Nó nói với ta rằng suốt đời nó không lấy ai, ở một mình cùng ta...
Lãnh Nguyệt My vẫn bình thản nói :
- Không phải nàng đồng ý mà chẳng qua bị sư phụ bức bách đó thôi. Ơn sư phụ đối với nàng tựa như Thái Sơn, thử nghĩ xem làm sao nàng dám trái lời? Sư phụ không thể dựa vào chuyện ân oán năm xưa với Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp mà đành lòng ngăn trở hạnh phúc của Tố muội.
Đông Địch Thu Hàn Vân với Lãnh Nguyệt My tuy danh phận sư đồ, nhưng tình cảm thân thiết như mẫu tử, lời nói của Lãnh Nguyệt My tuy động chạm tới bà, khiến cho bà không được vui, nhưng bà chẳng hề phiền trách mà chỉ hơi trầm sắc mặt :
- Cho nên ta mới quyết định để cho nó tự đi tìm hạnh phúc. Nó yêu ai cũng được, nhưng cấm quan hệ với Đặng Tiểu Nhàn.
Giọng Lãnh Nguyệt My buồn rầu pha chút phẫn nộ :
- Bởi vì Đặng Tiểu Nhàn là con trai của Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp? Hay là...
Thu Hàn Vân đưa tay đỡ Lãnh Nguyệt My đang quỳ dưới đất dậy, nét mặt sầu muộn, giọng than thở :
- My nhi, con nên biết, Tố nhi tuy không phải do ta sinh ra nhưng ta đã nuôi nấng nó từ nhỏ cho đến giờ. Mười mấy năm nay ta đã dành hết tình thương cho nó, yêu thương càng nhiều thì trách nhiệm càng nặng nề hơn. Ta không cho nó tiếp cận gần gũi với Đặng Tiểu Nhàn vì ta sợ rằng nó sẽ đau khổ như ta. Tình sâu đậm thì nỗi hận càng thêm nhiều, tim nó suốt đời tan sẽ bị tan nát không sao hàn gắn lại được.
Lãnh Nguyệt My tuy rất đồng cảm với nỗi khổ tâm của sư phụ, nhưng nàng không tán đồng với cách làm của bà, nàng liền cất tiếng hỏi :
- Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp không để ý hay là đã bạc tình với sư phụ?
Thu Hàn Vân hai mắt ứa lệ, lắc đầu khẽ thở dài :
- Chuyện cũ đã qua rồi, không nên nhắc lại làm gì, vì lúc đó sư phụ...
Lãnh Nguyệt My thông minh hơn người, nàng đã nghe được chuyện tình của sư phụ mình với Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp nay nhìn nét mặt của ân sư biểu lộ tình cảm, chứng tỏ suy đoán của mình là đúng, nàng liền nói tiếp :
- Sư phụ muốn nói là lúc đó nếu như quyết đoán kịp thời, không hề do dự thì Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp cũng không sợ làm tổn thương tình huynh đệ kết nghĩa của mình với Hoàng Lịch, người sẽ không rời bỏ sư phụ đúng không?
Lời Lãnh Nguyệt My tựa như mũi dao nhọn chích vào vết thương trong tâm hồn Thu Hàn Vân, bà không thừa nhận mà cũng không phủ nhận, cất giọng nói :
- Cũng không thể nói là ta do dự bất định lúc đó nữ nhân tính tình kín đáo đâu có như các ngươi bây giờ. Suốt ngày cứ yêu với thương trên cửa miệng, đại cô nương cũng chẳng biết thẹn thùng là gì?
Lãnh Nguyệt My thấy sư phụ đã dần dần bình tĩnh trở lại, sự tình đã có chiều chuyển hướng, nàng bèn tiến thêm một bước thử thăm dò ý của ân sư :
- Sư phụ, người còn hận Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp không.
Thu Hàn Vân ngửa mặt lên trời hồi lâu, giọng bà buồn rầu :
- Thời hoa niên đã trôi qua rồi, thời gian đã khiến con người tự già đi, thời gian có thể thay đổi tất cả. Yêu ư? Hận ư? Ngay cả ta cũng không rõ lắm, người đã già yêu và hận cũng không mãnh liệt như thời còn trẻ nữa.
Lãnh Nguyệt My thấy thời cơ đã đến, vội vàng chuyển câu chuyện vào chính đề nàng dựa vào mình sư phụ, giọng nhỏ nhẹ :
- Người cảm thấy Đặng Tiểu Nhàn như thế nào?
- Ngài rồng mắt phượng thần thái y hệt như Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp, nhưng có phần ương bướng hơn thân phụ, dám... nếu như Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp năm xưa chỉ cần bằng một nửa... có lẽ mối tình của ta đã thành, không phải ôm hận suốt đời như vậy. Ôi, trời xanh trêu ngươi...
Lãnh Nguyệt My chớp mắt, nàng đã đoán ra tâm tư của sư phụ, thầm mỉm cười trong bụng, giọng nàng chầm chậm nói :
- Sư phụ nói rằng nếu Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp năm xưa giống như con trai mình bây giờ, dám yêu dám chịu có lẽ tình yêu của người và Chu đại hiệp đã không phải đứt đoạn giữa chừng phải không?
Thu Hàn Vân chợt đỏ bừng mặt, lặng thinh không nói câu nào.
Lãnh Nguyệt My thấy ân sư mình tỏ thái độ như vậy, bèn từ tốn lấn dần lên, mỉm cười nói tiếp :
- Đặng Tiểu Nhàn là ái tử của Chu đại hiệp, Tố Tố tuy không phải do người sinh ra nhưng luôn gọi người bằng mẫu thân. Tại sao người lại không thành toàn cho họ, khiến cho mối trường hận vì tình với Chu đại hiệp ngày nay được bù đắp phần nào, há chẳng phải là điều tốt đẹp hay sao?
Lời Lãnh Nguyệt My nói không phải là vô lý. Hơn nữa, nàng lại yêu thương Bạch Hàng Tố vô cùng, coi Hàng Tố như em ruột mình, lại thêm lòng nàng cũng cực kỳ yêu thích Đặng Tiểu Nhàn, tuy chưa dám nói ra nhưng trong lòng đã thầm yêu trộm nhớ.
Lãnh Nguyệt My rất giỏi đoán ý người ta, nàng đã thấy rõ được tâm ý của sư phụ, bèn lắc nhẹ vai Thu Hàn Vân đoạn cười bảo :
- Sư phụ, người trả lời đi.
Thu Hàn Vân thở dài một tiếng, lắc đầu trừng mắt ngó Lãnh Nguyệt My một hồi, đoạn âu sầu bảo :
- Chao ôi, các ngươi lớn cả rồi, lông cánh đều đã cứng cáp. Sư phụ đâu có quyền giữ các ngươi lại, muốn làm gì thì tùy ý các ngươi.
Lãnh Nguyệt My không thể ngờ được một chuyện lớn lại được giải quyết một cách dễ dàng như vậy, nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội quỳ sụp xuống đất khấu đầu lạy tạ :
- Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ.
Thau Hàn Vân liếc nhìn Lãnh Nguyệt My, bỗng bà cất tiếng cười :
- Hì hì... hì hì...
Lãnh Nguyệt My vội đứng bật dậy, ngơ ngác nhìn ân sư rồi nàng nghi ngờ, giọng nói có vẻ bất an :
- Sư phụ...
Thu Hàn Vân cười bảo :
- Con a đầu quỷ quái kia, đây là chuyện của Tố nhi và Đặng Tiểu Nhàn, cần gì ngươi phải phí sức tạ ơn. Hừ! Cái ma tâm quỷ kế của ngươi bộ sư phụ đây không biết hay sao?
Lãnh Nguyệt My khẽ giậm chân giọng hờn giận :
- Sư phụ à, người định nói xấu con hả?
Thu Hàn Vân nhìn nàng trân trân không chớp mắt, Lãnh Nguyệt My thấy sư phụ nhìn mình như vậy, bất giác nàng lúng túng cúi đầu xuống.
Thu Hàn Vân mỉm cười hỏi nàng :
- My nhi, con cũng yêu hắn phải không?
Lãnh Nguyệt My đỏ mặt xấu hổ, giọng nàng ngượng nghịu :
- Sư phụ ác quá cứ chọc đồ nhi hoài à.
Thu Hàn Vân lên giọng nói chậm rãi :
- Ngươi thích hắn có gì là không phải, một lang quân hai thiếp cũng được, để khỏi tránh ta không công bằng, hay thiên vị sư muội ngươi. Khuôn mặt Lãnh Nguyệt My càng đỏ bừng hơn, nàng nũng nịu lao vào lòng sư phụ, ôm chầm lấy bà lắc lắc giọng hờn dỗi trách móc :
- Sư phụ xấu chết đi được, ghét sư phụ ghê.
Đông Địch Thu Hàn Vân vừa lấy tay đẩy nàng ra vừa mắng :
- Đủ rồi, đủ rồi. Bộ ngươi tính làm cho gân cốt của lão sư phụ gãy rời hay sao? Mau đi canh chừng hai đứa kẻo nó lại buồn rầu đi tìm cái chết khiến ta thêm phiền bây giờ.
Lãnh Nguyệt My vui sướng mỉm cười luôn miệng, nàng nhẹ nhàng tung mình nhảy lên, thoáng chốc đã biến ra đằng xa.
Đông Địch Thu Hàn Vân khẽ buông tiếng thở dài, lặng im đứng đó, gió núi thổi mơn man trên tóc bà lay động, tà áo bà phất phơ trông thật đẹp, khuôn mặt không hề biểu lộ một chút cảm xúc, không biết là vui hay buồn tựa như vừa rơi mất vật gì. Rồi lại tựa như vừa tìm thấy vật gì, có lẽ bà đang chìm đắm trong dòng hồi ức xa xưa.
* * * * *
Bạch Hàng Tố và Đặng Tiểu Nhàn đang áp mặt kề tâm ôm chặt lấy nhau, chìm đắm trong tình yêu. Tuy không hề nói với nhau lời nào, chỉ lặng im yêu đến tận cùng, lòng cùng chung ý nghĩ rằng im lặng còn nói nhiều điều kỳ diệu hơn là lên tiếng.
Lãnh Nguyệt My thấy vẻ mặt mê đắm của hai người, trong lòng tự nhiên cảm động không nói nên lời, không nỡ xen vào tách rời họ ra, cố gắng giữ cho thanh âm không bật ra khỏi miệng mình.
Đặng Tiểu Nhàn đã tăng tiến rất nhiều về công lực, chàng không còn mê muội kém cỏi như ngày xưa, tuy ôm mỹ nhân trong tay say đắm như vậy, nhưng nhất cử nhất động của Lãnh Nguyệt My vẫn không thoát khỏi tai mắt của chàng, chợt thấy chàng đột nhiên biến sắc, thấp giọng quát :
- Ai đó?
Lãnh Nguyệt My nhướng đôi lông mày đen nhánh, cố ý đùa dai chọc tức hai người :
- Tố muội, sư phụ đến kìa.
Bạch Hàng Tố run bắn người, mặt xám ngắt chân như muốn khụy xuống.
Đặng Tiểu Nhàn vội đưa tay đỡ Bạch Hàng Tố dìu nàng đứng vững lại, tuy trong lòng chàng cố trấn tĩnh, những cũng bị vẻ sợ hãi của nàng làm cho chàng toát mồ hôi lạnh. Hồi lâu vẫn không thấy Đông Địch Thu Hàn Vân lộ diện, trong lòng không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn Lãnh Nguyệt My đoạn thì thầm hỏi :
- Tỷ tỷ, cô cô đâu?
Lãnh Nguyệt My thấy Bạch Hàng Tố sợ chết khiếp như vậy, nàng cũng thấy thương hại không nhịn được bèn cười hì hì rồi nói :
- Tố muội ơi, ngươi sợ thành tật rồi đấy. Ta... ta chỉ đùa ngươi cho vui thôi mà.
Bạch Hàng Tố vừa bực tức lại vừa buồn cười, nàng mím chặt môi định xông tới tát vào mặt Lãnh Nguyệt My một cái thật mạnh cho đã tức, nhưng chợt kìm lại, cất giọng dịu dàng pha lẫn giận hờn :
- Ngươi... ngươi làm ta sợ chết khiếp đi được. Sư tỷ, tỷ làm sao mà đến được đây, sư phụ đâu?
Lãnh Nguyệt My cố ý làm mặt lạnh, đoạn đáp :
- Làm sao à? Ngươi đến được, bộ ta không được hay sao? May mà ngươi còn nhớ tới sư phụ, người kêu ta đến đây để bắt ngươi về vấn tội.
Bạch Hàng Tô ngây người đứng lặng im, đôi mắt đỏ hoe cơ hồ sắp khóc.
Đặng Tiểu Nhàn thông minh tuyệt đỉnh, biết rằng Lãnh Nguyệt My đang cố ý chọc nàng, chàng vội bước lên trước, đến bên Lãnh Nguyệt My nói nhỏ :
- Tỷ tỷ, đừng chọc nàng nữa mà.
Lãnh Nguyệt My giơ tay ôm Bạch Hàng Tố vào lòng, chẳng thèm để ý tới Đặng Tiểu Nhàn, hai tỷ muội thân mật ghé sát vào tai nói nhỏ với nhau điều gì.
Thoáng chốc, Bạch Hàng Tổ sắc mặt tươi tỉnh, mỉm cười luôn miệng, giọng nàng ngạc nhiên hỏi lại :
- Tỷ nói thiệt đấy chứ?
Lãnh Nguyệt My tỏ vẻ không vui :
- Ta có khi nào lừa gạt ngươi chưa?
Bạch Hàng Tố cảm kích đưa mắt nhìn Lãnh Nguyệt My, giọng nàng nhỏ nhẹ :
- Sư tỷ, tiểu muội biết rằng người đã ra tay giúp đỡ. Đại ân đức này không biết cảm tạ sao cho hết, suốt đời tiểu muội không dám quên hảo ý của người.
Lãnh Nguyệt My khẽ đưa tay vuốt tóc nàng, đoạn giọng nói cực kỳ thân tình :
- Chúng ta đều là nữ nhân, hơn nữa lại là đồng môn, sư tỷ phải có trách nhiệm lo lắng cho ngươi, đâu cần ngươi phải tạ ơn với tạ nghĩa làm chi.
Đặng Tiểu Nhàn cứ đứng bên ngoài đưa tay gải đầu bối rối, không biết bọn họ đang thì thầm điều gì, chàng không nhịn được liền nói chen vô :
- Hai người to nhỏ thì thầm cái gì vậy? Để ta đứng lẻ loi một mình mà không biết ngượng hay sao.
Bạch Hàng Tố liếc nhìn chàng, miệng đang muốn nói, đột nhiên đỏ bừng mặt vội vàng cúi đầu xuống.
Lãnh Nguyệt My nhìn Đặng Tiểu Nhàn đoạn nghiêm giọng bảo :
- Chuyện riêng của nữ nhân nói với nhau, một đại nam nhân như ngươi lại cứ kè kè một bên quấy rối, chúng ta lạc bước đến nơi hoang sơn này trong đêm khuya ngươi cũng phải rảo quanh bốn phía xem xét chung quanh, vạn nhất có xảy ra chuyện gì thì thật là mất mặt vô cùng.
Đặng Tiểu Nhàn thầm cảm thấy xấu hổ trong lòng, mình và Bạch Hàng Tố cứ mãi chôn chân ở đây nói chuyện yêu đương hầu như quên mất nhiệm vụ của mình, nếu như lỡ xảy ra chuyện không hay, chẳng những chàng không biết ăn nói ra sao với các bậc trưởng bối mà e rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của gia phụ là Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp.
Lãnh Nguyệt My thấy sắc mặt của Đặng Tiểu Nhàn liên tục biến đổi lúc đỏ lúc xanh mét, ngây người lặng im không nói, nàng lại cho rằng lời nói của mình quá nặng khiến chàng tức giận vội bước đến vỗ nhẹ vào vai chàng, giọng an ủi :
- Tỷ tỷ vì thương ngươi nên lời nói có hơi nặng nề mong ngươi chớ trách ta mới phải.
Đặng Tiểu Nhàn biết Lãnh Nguyệt My lầm ý chàng, vội cười bảo :
- Tỷ tỷ, ngươi nghĩ đến thế kia à, ngươi xem tiểu đệ là người nào?
Bạch Hàng Tố ngước nhìn chàng đôi mắt chan chứa ân tình mỉm cười nhỏ nhẹ nói :
- Vây... vậy ngươi còn chưa chịu đi ngay sao...
Đặng Tiểu Nhàn luyến tiếc nhìn Bạch Hàng Tố, chàng lẩm bẩm :
- Cái này thì...
Lãnh Nguyệt My khẽ đẩy chàng ra mỉm cười nói :
- Đi đi, còn đứng đó lẩm bẩm cái gì? Tất cả đều đổ lên đầu ta hết, còn ngươi cứ yên tâm đợi làm tân lang thôi.
Bạch Hàng Tố nguýt Lãnh Nguyệt My một cái, mặt ửng đỏ xấu hổ giọng bực tức mắng yêu :
- Sư tỷ, ngươi thật là đáng ghét.
Đặng Tiểu Nhàn nở nụ cười, trong lòng vui sướng, song cước điểm nhẹ xuống đất thân hình đã bay vút lên không lẹ như sao xẹt thoáng một cái đã biến mất tăm mất tích.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
3923 chương
14 chương
49 chương
10 chương
188 chương
51 chương