“Mông Thụy Đặc, rốt cuộc cậu ấy khi nào mới tỉnh?” “Thưa Pharaoh, cậu ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại.” Ồn ào quá, là ai? Là Ô Nạp Tư sao? "Ta nghe ngươi nói hai chữ ‘Rất nhanh’ này rất nhiều lần rồi. Nếu như ngươi không muốn ta đưa đến chuồng sư tử…, tốt nhất cầu nguyện cho cậu ấy nhanh tỉnh lại đi, đừng cho ta nghe hai chữ rất nhanh này nữa.” Không, không phải Ô Nạp Tư, âm thanh này… Rất quen thuộc. Cậu lại nằm mơ sao? Mí mắt nặng trĩu, toàn thân như đang kêu gào, cả người như bị đứt lìa ra từng khúc, khí lực cũng tựa hồ bị kéo ra khỏi thân thể, cậu nhắm chặt hai mắt, giật giật ngón tay. ”Ngài Pharaoh, cậu ấy tỉnh rồi.” Có người đang sờ trán của cậu, lập tức có một luồng khí mát lạnh xông vào trong mũi cậu, khiến tinh thần thanh tỉnh không ít. Tiếng bước chân liên tiếp ở bên tai, Khải Nhạc chậm rãi mở mắt, nhưng ánh sáng mãnh liệt khiến cho cậu không thể thích ứng được, cậu lại nhắm mắt. Cậu cố mở mắt lần nữa, trước mắt giống như có một tần sương mơ hồ bao phủ, có một khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt cậu, là ai? “Khải Hoành Tư ── ” Âm thanh này… Khải Nhạc kinh hãi trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, đôi mắt đen láy, mũi rất đẹp, đôi môi trơn bóng, da màu đồng cổ lộ ra trước ánh sáng, tóc đen óng chạm vai, vài sợi rơi ở trên trán, đầu đội kim quan, toàn thân phát ra khí chất tôn quý cùng lãnh ngạo, cậu… Đang nằm mơ sao? “Cuối cùng cũng tỉnh” Nam nhân nhìn cậu, lạnh lùng nói. “Tôi… Anh là?” Khải Nhạc sững sờ nói. Nhưng mà cái thanh âm này, hoàn toàn giống như người trong mộng, chẳng lẽ cậu không thể thoát khỏi cơn ác mộng dây dưa, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng lẽ đây là ảo giác của cậu? Nhưng mà tại sao cậu cảm thấy rất chân thực? “Vua của Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ ── Oropesa Seth.” Tiếng nói giống như tiếng nước vang lên, nam nhân nheo mắt nhìn cậu, trong tay cầm quyền trượng, làm cho người khác có cảm giác cao cao tại thượng. “Vương Triều thứ tám? Pharaoh? Oropesa Seth? Điều này sao có thể? Tôi nhất định là đang nằm mơ, chuyện này... Tuyệt đối không có khả năng.” Chuyện này không phải là thật, cậu rõ ràng đến cổ mộ tìm chiếc nhẫn còn lại, sao có khả năng nằm mộng vớ vẩn này được, Khải Nhạc thì thào. “Ngươi cho là mình đang nằm mơ sao? Vậy thì nhìn xung quanh xem, hiện tại đang ở đâu!” Đối phương đưa mắt nhìn cậu, lạnh lùng nhắc nhở, chỉ là nhắc nhở của hắn đối với Khải Nhạc mà nói, tựa hồ có chút tàn khốc. Khải Nhạc mờ mịt nhìn nam nhân, chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn phòng tráng lệ như thế này cậu chưa từng thấy qua, bốn phía trang bị những vật phẩm xa hoa, trên mặt tường màu trắng vẽ bích hoạ tinh mỹ của Ai Cập cổ, mà cậu hiện tại đang nằm trên giường có hình song hổ được làm bằng vàng. Cổng và sân bên cạnh có hai hàng cung lính thủ vệ, cầm trong tay binh khí, toàn thân chỉ mặc vẻn vẹn một cái váy ngắn màu trắng, mà ngay cả Pharaoh trước mắt cũng ăn mặc như thế, chỉ là ở bên hông có thêm một đai lưng màu vàng. Điều khiến cậu kinh ngạc hơn là…, bên giường có hai hàng ti nữ cũng mặt váy ngắn màu trắng, phía trên chỉ có một mảnh vải che ngực, tay đang cầm khay thức ăn, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cậu. Cuối cùng điêu khiến cậu chú ý nhất chính là bên cạnh đầu giường có một chàng trai đang đứng, cậu ta tựa hồ bị điều gì đó làm cho kinh sợ, toàn thân run rẩy, mồ hôi rơi như mưa. Cái này… Quả thực là một bức vẽ sống về cung đình Ai Cập cổ. “Tôi nhất định là đang nằm mơ, nếu không thì… Trong hiện thực sao có thể xảy ra chuyện như thế này được?” Khải Nhạc cúi đầu xuống, nhắm chặt hai mắt, vẫn không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình. Giờ phút này trong lòng cậu ngập tràn sự sợ hãi, âm thanh trở nên run rẩy. Đột nhiên, có cái gì đó lạnh băng nâng cằm của cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên, cậu lại không dám mở mắt ra. “Nếu như ngươi không muốn có người vì ngươi mà bị kéo đi làm mồi cho sư tử…, tốt nhất nên mở mắt ra nhìn ta" Bên tai là thanh âm mà đêm nào cậu cũng nghe, lại một lần nữa lạnh lùng cùng xen lẫn hàm ý cảnh cáo vang lên. Làm mồi cho sư tử? Khải Nhạc hoảng sợ mà mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt của hắn kề bên, hắn mỉm cười, nhưng mà Khải Nhạc nhìn ra được, không có một chút vui vẻ nào trong đôi mắt lạnh như băng của hắn. Mà thứ đang nâng cằm cậu là quyền trượng trên tay của hắn. Ánh mắt theo quyền trượng chậm rãi nhìn tay hắn, đó là… Khải Nhạc kinh ngạc trừng mắt, tay phải hắn đang cầm quyền trượng, không, chiếc nhẫn ngón giữa tay phải, chiếc nhẫn kia không phải là Lluç chi nhãn sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Khải Nhạc càng nghĩ càng thêm hỗn loạn, người nam nhân đêm đó không phải nói chiếc nhẫn không thể đơn độc sao? Đây rốt cuộc thế nào? Trong đầu đầy nghi vấn, nhưng lại không có đáp án, đến tột cùng ai có thể nói cho cậu biết… Ông trời, cầu xin ông đừng chơi đùa với tôi như vậy, chỉ mong đây chỉ là mơ, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ biến mất, van cầu người, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Khải Nhạc dùng tia ý thức cuối cùng, hướng lên trời cầu xin, sau đó lại thiếp đi. Đáng tiếc, mặc kệ trời cao có nghe lời thỉnh cầu của cậu hay không, chuyện này hoàn toàn là thực không phải đang nằm mơ.