Cưới trước yêu sau: cô vợ siêu trộm của giáo sư
Chương 3 : tôi chờ em.
Hạ lão gia ở phòng khách, pha một bình trà Quan Tâm chờ Phong Hạo Ân. Vẫn là bộ vest Italy chỉnh tề, Phong Hạo Ân bước vào mỉm cười đặt bộ trà đạo xuống bàn.
Chào ông. Con biết ông rất thích uống trà nên mạo muội mang một bộ trà cụ đến tặng ông . Mong ông không chê.
Ôi quý hóa quá. Nào, ngồi đi ngồi đi.
Hạ lão gia nhìn thấy bộ trà cụ bằng gỗ, bệnh nghề nghiệp lại nổi lên cầm từng thứ xem xét tỉ mỉ, không ngừng khen ngợi. Quên mất luôn cả việc mời Phong Hạo Ân uống trà.
Chậc, điêu khắc tinh xảo thế này, hẳn là không rẻ đi?!
Giá thị trường đúng là hơi cao. Nhưng đây là hàng của tập đoàn bạn cháu, cháu cũng có cổ phần. Nên không tốn kém ạ.
Phong Hạo Ân điềm đạm trả lời, đôi mắt hổ phách đảo quanh nhà một vòng. Từ lúc vào của anh đã thấy căn nhà này có gì đó rất đặc biệt.
Hạ Gia là một gia tộc có từ lâu, dù họ sớm rửa tay gác kiếm nhưng các tập đoàn sạch vẫn còn hoạt động và tầm ảnh hưởng chưa từng giảm. Nhưng mà... cách tranh trí này có gì đó, bất quá nó không giống với biệt thự của các gia tộc khác.
Hạ lão gia ngắm nghía một lát thỏa đam mê mới nhớ đến việc rót trà cho Phong Hạo Ân. Tiếng nước trà chảy vào tách khiến suy nghĩ Phong Hạo Ân bị cắt ngang.
Nó là đứa trẻ phá phách. Từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu thiết kế. Nó đi khắp nơi tìm ý tưởng và về áp dụng vào Hạ Gia. Để con chê cười rồi.
Hạ lão gia không nhắc đến tên một ai chính xác nhưng cách nói đầy yêu thương xen vài phần trách móc này ông không cần chỉ đích danh người nghe cũng biết là ai. Phong Hạo Ân nghe ông nói như vậy lại không tự chủ mà liếc nhìn cách bày trí lần nữa.
Dùng trục đối xứng không phải kiểu gì xa lạ, nhưng một căn biệt thự rộng lớn lại được cô bày trí thành một ngôi nhà ấm áp, khiến cho người ta lạ mà lại quen, vô cùng yên bình.
Không phải nhãn hiệu xa xỉ, không phải loại đồ vật có một không hai. Biệt thự chỉ đơn giản trang trí những đồ vậy bằng gỗ và thủy tinh kèm theo rèm cửa lấy tông màu trầm làm chủ đạo.
Cầm thương cầm súng không thua kém đàn ông, cầm kéo cầm kim không thua kém phụ nữ.
Phong Hạo Ân cuối cùng cũng hiểu tại sao, Hạ Tử lại là sự lựa chọn của Phong Gia...
Hạ Tử trở về phòng, nằm trên giường nhắm nghiền đôi mắt. Bao kí ức lại hiện về, cùng nhau vui đùa trên bãi cát vàng, cùng nhau băng qua những con đèo ngoằn ngoèo, mặc kệ ngày mai ra sao. Hôm nay cứ nắm tay nhau vui đùa như thế...
Rồi bỗng nhiên mọi thứ vỡ nát, cô bị kéo về với thực tại khổ đau. Buông tay giải thoát hay cố chấp điên cuồng? Hiện thực nói cho cô biết dù chọn cách giải quyết nào cũng chỉ có một kết cục, đau thương chồng chất. Ôm mãi một chấp niệm sầu để mọi người đều đau khổ không phải là cách tốt. Thôi thì, để mình cô tổn thương, trả lại cho anh sự bình yên vốn có, trả anh về nơi anh bắt đầu. Cô quay về cuộc sống của mình, làm việc bản thân vẫn đang làm. Mặc kệ có bao nhiêu đau lòng, chỉ cần anh hạnh phúc.
Sau một ngày một đêm quay về nhà, ông lại nói với cô rằng muốn cô kết hôn. Đối phương thuộc dòng dõi Phong Gia, ông còn giúp cô hẹn luôn ngày gặp mặt, cô lúc không suy nghĩ gì liền gật đầu.
Mỉm cười tự giểu bản thân ngu xuẩn, đã từng thề thốt thế nào? Vậy mà cuối cùng cũng lấy một người đàn ông bản thân không yêu.
Bật dậy khỏi giường, cô nhanh chóng chọn một bộ đồ đơn giản, đi vào nhà tắm.
***
Phong Hạo Ân cùng Hạ Tử rời khỏi Hạ gia liền đến cục dân chính. Thủ tục kết hôn không quá phức tạp. Nhưng phải xếp hàng đợi. Lúc ngồi trên hàng ghế, Hạ Tử nhìn thấy một cặp tình nhân, bất chợt cô mỉm cười một cái. Cô gái khá xinh đẹp, mái tóc ngắn được nhuộm nổi bật, trên cổ còn có một hình xăm. Chàng trai lại ăn mặc chỉnh tề vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua hai người đối lập hoàn toàn với nhau. Đúng là, không quan trọng đối phương là ai, chỉ cần là người mình yêu thì thế nào cũng được. Cô gái nhìn thấy Hạ Tử mỉm cười, lại đúng lúc cặp đôi ngồi bên cạnh Hạ Tử đi, liền kéo chàng trai lên ngồi kế họ.
Chào chị, chị vừa nhìn bọn em đúng không?
Thanh âm cô gái non nớt đáng yêu trái ngược với tạo hình bên ngoài. Lúc này, chàng trai kia lại vỗ vỗ tay cô, muốn bảo cô dừng lại. Cô gái kia thì lại làm lơ, tiếp tục nhìn Hạ Tử với ánh mắt mong chờ. Phong Hạo Ân cũng quay sang nhìn vào hai người phụ nữ, rồi ánh mắt lại chuyển đến chỗ chàng trai, nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Tử khác bất ngờ với độ bạo dạn của cô gái, chạy cũng được không nữa cô nhanh chóng gật đầu.
Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?
Đương nhiên không có rồi. Em là Nghi Vân, anh ấy Tử Quân. Bọn em, kết hôn.
Mấy chữ cuối bị cô gái nói đến long trọng vô cùng, lại còn cầm chặt tay Tử Quân như muốn tuyên bố với cả thế giới khiến cho cả ba người đều bật cười.
Ừm, đây là Hạo Ân, gọi chị Hạ Tử được rồi. Hai người, xứng đôi.
Hạ Tử nhái theo giọng điệu của Nghi Vân đồng thời bật ngón cái. Hai người đàn ông của chúng ta lúc này cũng bắt tay, chào hỏi một màn. Nghi Vân vui vẻ đáng yêu hai người nói chuyện rất hợp, đến lúc ra về Nghi Vân còn mạnh dạn đưa thiệp cưới cho anh và cô.
Từ lúc lên xe Hạ Tử cứ mở ra mở vào đọc kỉ từng chữ trên chiếc thiệp. Phong Hạo Ân không nhịn được lên tiếng.
Em còn xem nữa nó sẽ rách đấy.
Cô nhìn anh, rồi lại nhìn tấm thiệp. Cuối cùng, cất đi.
Sao không thấy em nâng niu giấy kết hôn như thế ?
Đèn đỏ, xe dừng Phong Hạo Ân quay lại nhìn cô.
Muốn kết hôn với tình cũ thôi sao?
Bỗng nhiên nhắc tới Viễn Phàm khiến Hạ Tử bối rối như bị bắt gian. Thấy cô im lặng, anh mỉm cười, cho xe chạy đi. Cô trầm mặc một lúc mới hỏi lại anh.
Anh biết Viễn Phàm?
Tôi nghĩ cũng nên tìm hiểu về tình cũ của vợ một chút.
Phong Hạo Ân lại bồi thêm một câu.
Nếu em cảm thấy quá đột ngột có thể không tổ chức hôn lễ.
Hạ Tử không trả lời, đôi mắt lơ đảng nhìn các cửa hiệu áo cưới bên đường ngày càng xa tầm mắt.
Anh đã chở cô đến nơi họ cần phải đến, nhưng anh vẫn chờ thứ gì đó ở cô. Một câu đồng ý từ miệng cô chăng?
........
Em yêu, em biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy em mỉm cười anh đã động tâm rồi.
--- Hết Chương 3 ---
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
71 chương
84 chương
1397 chương
28 chương
15 chương