Phong Hạo Ân là một người nói được làm được, cũng không rõ anh dùng cách gì để giải bày với các trưởng bối. Nhưng hầu như thái độ của một người đều rất tốt. Và mọi vấn đề có vẻ Phong Hạo Ân đều tự nhận về mình nên khi Hạ Tử về nhà Hạ lão gia không trách cứ gì cô. Tuy nhiên, đâu bửa cơm nào miễn phí, sau khi các vị trưởng bối đồng ý còn bồi thêm một câu. “Nhưng hai con phải dọn về ở cùng nhau. Ngoài ra, chúng ta vẫn phải chọn một ngày tốt để ra mắt ông bà tổ tiên.” Lúc Hạo Ân gọi cho cô báo về tin tức này, Hạ Tử vừa tan lớp. Ngay sau khi, anh dứt câu, cô liền đứng không vững xém tí nữa thì ngã vào người kế bên. Bất quá, tin tức này cũng khủng bố quá rồi. Nếu là kết hôn có lẽ phải vài tháng nữa mới về Phong Gia ở nhưng bây giờ… Thật sự không biết lựa chọn tạm hoãn hôn lễ là đúng hay sai nữa. *** Hôm nay là thứ bảy, Phong Hạo Ân đã nói với cô sao khi tan học chờ anh đến đón cô cùng đi mua vài vật dụng cần thiết để trang trí nhà. Hạ Tử cũng đã đến xem qua nhà anh nội thất cũng đầy đủ, đường đi đến trường lại rất gần. Đồ của cô căn bản đã được dọn đến và sắp xếp. Lúc đầu cô còn định khi dọn nhà sẽ bàn bạc với Phong Hạo Ân mỗi người một phòng. Nhưng cô đến mới biết, anh đã quyết định rồi, chính là cùng ý với cô nha! Còn gì tuyệt vời bằng, nghe Hạo Ân nói thế Hạ Tử thật muốn quỳ xuống ôm chân anh cảm tạ. Hạ Tử là loại người anh kính tôi một thước tôi sẽ nể anh một trượng vì vậy rất hợp tác với Hạo Ân. Tan học liền ngoan ngoãn đứng ở cổng trường đợi anh. Chưa bao lâu thì cô đã nhìn thấy một bóng người rất giống anh bên cạnh còn có vài cô sinh viên. Đôi mài thanh của cô nhíu lại, lắc lắc đầu, lẩm bẩm. “Không thể nào, bất quá sao anh ta có thể là đi từ trường ra chứ lại còn cùng nữ sinh? Không thể ---” “Em nói gì vậy?” Từ xa Phong Hạo Ân đã nhìn thấy nữ nhân rồi, rõ ràng còn thấy cô quay đầu nhìn về phía anh như sao sau đó lại lắc đầu quay đi? Trả lời qua loa vấn đề của các sinh viên rồi đi nhanh về phía cô, càng lại gần càng không hiểu cái miệng nhỏ đó, nói cái gì vậy? Không phải chữi mình chứ? Một bên Hạo Ân thắc mắc, một bên Hạ Tử bị anh dọa giận nảy mình. Còn hét lên một tiếng, khiến mọi người chú ý. Cô nhanh chóng phát hiện không khí kì quặc theo phản xạ lấ tay che miệng, nhỏ giọng hỏi. “Sao anh lại ở đây? Dọa chết tôi.” “Sao tôi không thể ở đây? Tôi dọa em? Em dọa tôi và mọi người thì có. Không phải hôm đầu tiên gặp nhau tôi đã nói tôi sẽ làm việc ở đây à?” Phong Hạo Ân không vui vẻ đáp lời. Hạ Tử ngờ ngợi, nghiêng đầu hỏi lại. “Có sao?” Mặt của Phong Hạo Ân dần đen theo hành động của Hạ Tử, nghiến răng căn lới nhìn cô. “Sao lại không có!” Trong phút chốc Hạ Tử dường như nhớ ra gì đó liền thay đổi thái độ với Hạo Ân, đưa tay vuốt vuốt cánh tay anh, cười hì hì nịnh nọt. “Phong thiếu à, anh cũng biết tôi cũng không còn nhỏ nữa, cũng lớn tuổi rồi, đúng không nào? Cho nên hay quên, hay quên lắm, anh đừng tức giận, được không? Lát nữa tôi đãi anh ăn cơm tạ tội, nhé?” Nhìn thấy coi mình như sủng vật, tâm tình anh càng không tốt hơn được. Nhíu mày, lườm cô. “Em cũng có bộ mặt này à?” “Hì hì, có chứ.” Bị lườm đến đổ mồ hôi, cô nhanh chóng đánh trống với anh. “Không còn sớm đâu, chúng ta đi thôi. Tôi đói rồi.” “Được, tôi đi lấy xe.” === Phong Hạo Ân đưa cô đến một nhà hàng gần trung tâm thương mại họ sắp đi. Anh rất không đàn ông, không đưa menu cho cô thì thôi, còn gọi muốn không hỏi ý cô nữa chớ! Coi tức chưa? “Phong Hạo Ân, Phong thiếu gia, Phong lão sư, bình thường anh đi ăn với con gái cũng đều như vậy sao?” Hạ Hay Quên không chịu nỗi lên tiếng, Phong Nhớ Dai khoanh tay trước ngực dửng dưng trả lời. “Chỉ với em thôi.” “…” Chỉ với cô? Vì cái gì chứ? Cô không phải con gái? Không đúng. Với ý tứ của câu vừa rồi, thì cô không nhưng không phải con gái mà còn không phải người ấy à? Bên này Hạ Hay Quên còn đang phân tích câu trả lời hóc búa học máu, bên kia Phong Nhớ Dai bồi thêm một câu. “Em không nhớ nghề nghiệp của chồng mình. Điều này làm tinh thần tôi tổn thương sâu sắc. Còn nữa, em vừa rồi nói sẽ trả cho tôi thì sao tôi phải hỏi em muốn ăn gì chứ?” Hạ Tử đang cầm ly nước định uống liền cảm thấy thật mai mắn vì đã không uống. Nếu không chắc sẽ sặc chết. Anh ta tổn thương, là tổn thương đó! Một bữa trưa không mấy ngon lành cũng qua. Đương nhiên, song song đó chính là tiền trong thẻ của cô cũng giảm đi. === Trung tâm thương mại, khu nội thất gia đình. Đứng giữ một chuỗi cửa hàng bán đồ nội thất, Hạ Tử kéo vạt áo của Hạo Ân. “Anh định mua cái gì?” “Tôi nhìn thấy đồ thủy tinh ở nhà em, định mua giống như vậy.” Anh quay lại nhìn cô rồi nắm chặt tay cô tự nhiên dẫn đi. Hạ Tử không quan tâm đến hành động của anh, vừa rồi anh nhắc đến đồ thủy tinh ở nhà cô khiến cô quan tâm nhiều hơn. “Anh thích nó sao?” “Không tệ.” “Coi như có mắt thẩm mĩ đấy. Ở đây không có đâu, tôi mua ở cửa hiệu gần quảng trường, đi thôi. Tôi dẫn anh đi mua. Sao không hỏi tôi từ đầu chứ.” Hạ Tử vui vẻ kéo tay Hạo Ân vừa đi vừa luyên huyên về mấy món đồ thủy tinh, hai mắt cô sáng rỡ. Anh chăm chú nhìn cô, bất giác vui vẻ cười thôi cô. Nhiều năm sau, khi ôm người con gái trong lòng anh mới biết cái anh thích căn bản không phải mấy món đồ thủy tinh kia, mà là có lẽ là sự vui vẻ của cô… Cửa hiệu bán đồ thủy tinh Hạ Tử dẫn đến rất đông khách, người đón tiếp họ là một cô gái hoạt bát trông có vẻ cô gái rất thân với Hạ Tử. “Chị Tử lần này chị mua về trang trí phòng nữa à? Lâu lắm rồi chị không đến đây, em còn tưởng chị quên bọn em rồi.” Hạ Tử mỉm cười, xua tay. “Sao quên Tiểu Nhạn được chứ. Lần này chị mang khách đến cho em đây này. Em tư vấn cho anh ấy đi.” Tiểu Nhạn ngước mặt nhìn Hạo Ân, mỉm cười cúi đầu. “Không biết, tôi có thể giúp gì?” “Tôi định thay đồ dùng ở phòng khách thành thủy tinh.” “Toàn bộ luôn ạ?” Phong Hạo Ân gật đầu, Tiểu Nhạn dáng vẻ chuyên nghiệp nhanh chóng đưa họ xem các cách trang trí phổ biến cùng kiểu dáng riêng lẻ từng món đồ. “Hai người từ từ coi, khi nào chọn được thì gọi em nhé.” Hạ Tử gật đầu với cô, im lặng ngồi bên cạnh nhìn Phong thiếu đang xem xét tỉ mỉ. Lát sau, anh đưa cuốn album cho cô. “Trang số 33, kiểu này không tệ. Em thấy thế nào?” Hạ Tử mở ra nhìn thử, gật gật đầu. “Anh định đổi thủy tinh hết à? Không phải trang trí cho đẹp là được rồi ư?” Phong thiếu im lặng nhìn cô vài giây rồi không nhanh không chậm cất lời. “Đồ thủy tinh dể vỡ. Mọi người sẽ vì vậy mà không đến nhà chúng ta, đỡ phiền.” Khụ… Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy????? Thật thú vị… Sau khi, quăng cho anh một ánh nhìn kì thị thì cô đi tìm Tiểu Nhạn bàn về hợp đồng mua hàng, thời gian giao nhận. Tưởng vậy là xong, nhưng đời nào như mơ. Ra khỏi cửa hiệu thủy tinh, anh lại kéo cô đi mua rèm cửa, đồ dùng nhà bếp, drap giường, các thứ linh tinh khác. Cô bị hành cả buổi chiều đến tối mới được thả về nhà. Vì vậy, tắm xong liền chui vào chăn đi tìm mộng đẹp. Mặc kệ, người nào đó vẫn chưa hài lòng với chiến lợi phẩm…